Từ khi bên này bắt đầu làm mứt đào, người nhiều phức tạp, Hạ Xuyên và Tiểu Hàn, Đại Hàn mấy đứa trẻ chạy chung quanh, Lí Hà Thị xung phong nhận việc trông đứa nhỏ, Vương Thị và Tuyền cũng vui, mặc kệ thế nào, Lí Hà Thị thương mấy đứa cháu trai, Vương Thị các nàng không cần vừa làm vừa lo, chỉ cần mỗi ngày xong việc qua bên kia đón Hạ Xuyên về.
Thời gian này Lí Hà Thị được người thôn trang khen tặng nên hãnh diện, đi đâu thắt lưng cũng thẳng. Ngày thường nàng đi lại ôm Hạ Xuyên nhìn Hứa Tần Thị bọn họ cũng ngượng ngùng, lúc này đi qua đều là thương yêu, nào là bánh nào là đường mạch nha, tối hôm nay lúc Vương Thị đi đón, Lí Hà Thị nhìn một bao này nọ sững sờ, Hạ Xuyên bọn họ đi tới nàng còn trợn mắt không phản ứng.
Vương Thị và Hứa Thị nhìn nhau, trong lòng biết đây là đồ Triệu Thạch vừa đưa tới, nhìn biểu cảm đờ đẫn của Lí Hà Thị, nghĩ nàng nhất định nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng hối hận hoặc hổ thẹn, làm dâu không tiện nói gì, ôm đứa nhỏ đi về trước.
CốcVũ đứng ở hậu viện cùng Tiểu Hà dùng đường Triệu Thạch mang về thí nghiệm, vị đường hoà với vị mứt đào, cóhươngvị là lạ gọi xuân bạch lộ, mọi thứ khác đều tốt.CốcVũ thở dài nhẹ nhõm, đem lô mứt đào mới cất gọn, ngày mai sẽ làm nốt số đào còn lại, chờ Triệu Thạch có tìm được bình hay không, là xử lý hết mọi chuyện.
Ngày kế, sáng tinh mơ đã có người tới, là Linh Nga. Ôm Cần Nhi vào sân, xem ra trước khi qua đây đã qua bên Lí Hà Thị.
Tiểu Mãn bọn họ rất cao hứng, từ khi Linh Nga gả đi tính tình sảng khoái không ít, đặc biệt sau khi sinh Cần Nhi, cử chỉ cùng với lúc chưa xuất giá như hai người,CốcVũ bọn họ rất thích tiểu cô cô đến chơi.
Lúc này Cần Nhi đã bổ nhào vào lòng Tiểu Mãn,CốcVũ ở một bên nhìn Linh Nga cười.
Linh Ngađi qua gõ tránCốcVũ, "Ngươi nha đầu kia cười ngây ngô cái gì? Có phải lo lắng dượng ngươi không tìm ra cái bình thích hợp, ngươi yên tâm, cha ta và hắn cùng đi trấn trên, chỉ cần có thể mua được, nhất định sẽ không chậm trễ. Ta biết ngươi không yên tâm, nhỏ tuổi mà lo nhiều chuyện như vậy, lúc ta lớn cỡ ngươi không hiểu gì hết."
CốcVũ cười, "Ta mới không lo lắng chuyện này, ta cười mỗi lần dượng đến là nhất định thấy các ngươi ở nhà, thấy hắn thương các ngươi nhiều, cô cô ngươi sớm nên qua chúng ta ở, dượng tiết kiệm tiền hài."
Linh Nga giận đánh qua,CốcVũ né, nói một tiếng, "Cái này gọi là xứng không rời đà* "
*xứng không rời đà = quả cân không rời cán cân , ý nói đi đâu cũng có đôi có cặp
Tiểu Mãn bỏ thêm một câu, "Xứng không rời đà, ông không rời bà, hì hì."
Cần Nhi ở trong lòng Tiểu Mãn, hỏi, "Biểu tỷ, cái gì kêu xứng không rời đà ?"
Tiểu Mãn nghẹn cười, sờ tóc Cần Nhi, "Tựa như cha ngươi vậy, hắn không rời các ngươi."
"Thỉ ra cha ta là quả cân?" Cần Nhi trẻ con nói.
"Ha ha ha" mọi người nhịn không được cười ồ, Linh Nga đỏ mặt, xoa tóc Cần Nhi, nhìn quanh phòng.
Những người đến làm việc đều đã đến đông đủ, tiền công dựa theo thùng tính toán, không có vấn đề gì, chỉ còn chờ hôm nay đem đào gia công thành mứt, đào năm nay xem như xong.
Linh Nga ôm Cần Nhi không giúp được gì, nhân tiện đi qua sân bên kia, để Cần nhi chơi với Hạ Xuyên, Tiểu Hàn.
Thái dương lên cao, Triệu Thạch khiêng bình vào sân.
Phía sau còn có một người đi theo, là Tiểu Mãn, mặt mày xanh mét, xoay người đóng cửa nhà chính và hậu viện.
CốcVũ đang chưng đào, thấy vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, hỏi, "Ai chọc ngươi ?"
"Còn có thể là ai? Nhị cô cô đã trở lại, chắc không có chuyện tốt gì, chúng ta đã bận như vậy còn phải ứng phó nàng, ngươi nói đi đây là chuyện gì? Cũng không biết sao nàng biết chuyện của chúng ta."
CốcVũ thở dài, "Ngươi không có nhìn lầm chứ, nhị cô cô ít về lắm."
Tiểu Mãn ngồi trên đất nhóm lửa, ném củi trên đất, "Ta sao không biết, nếu Nhị cô cô tốt bằng nửa Đại cô cô hay Tiểu cô cô ta sẽ không phiền như vậy, mỗi lần về là kể lể chúng ta ở phòng cũ nát, nói quyên hoa trên đầu ngươi là để cho nha đầu đeo, còn mang mốc meo điểm tâm về, Hạ Xuyên không hiểu chuyện còn cầm lấy ăn, nếu không phải chúng ta phát hiện sớm không chừng ra chuyện.! Lúc đi lấy đi không ít, thật sự là nuôi không quen bạch nhãn lang!"
Vương Thị nghe Tiểu Mãn nói nặng, "Tiểu Mãn, không cần nói bậy!"
Tiểu Mãn quyệt miệng, không nói chuyện.
CốcVũ nói, "Tỷ, ngươi xem bên ngoài nhiều người như vậy, nếu có thể giải quyết vấn đề thì tốt rồi, chỉ sợ nói ra chúng ta cũng không tốt, nhiều người nhìn đâu, thân thích tới cửa liền chạy về đóng cửa, không có đạo lý này có phải không?"
Tiểu Mãn giận nói, "Ngươi cơ trí ngươi đi ứng phó nàng?"
CốcVũ bất đắc dĩ lắc đầu, người chung quanh đang vội làm việc trong tay, Trần bá mẫu bọn họ khó mở miệng, dù sao là thân thích nhà mình, tính ra đểCốcVũ ra ứng phó nàng tương đối tốt hơn, cho dù quá đáng một chút cũng không ngại, nhiều lắm lấy cớ đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Cuối cùngCốcVũ mở cửa hậu viện, ý bảo Tiểu Mãn ở bên trong khoá lại, rồi mới đi ra.
Nguyệt Nga như cũ mặc áo choàng thật dài, cùng người thôn trang lí nhân tự nhiên bất đồng,CốcVũ vừa thấy trong lòng còn có chủ ý. Thấy Nguyệt Nga hăng say tán gẫu với đám phụ nữ tới làm việc, có chút quái dị, nàng đứng, đám phụ nữ cúi đầu vừa làm việc vừa trả lời, nhìn như thiên nga bên đàn vịt, nhìn sao cũng không hoà hợp.
MặtCốcVũ tươi cười, đi qua nói: "Nhị cô cô, sao ngươi lại tới đây? Lần trước ngài nói ta cài quyên hoa khó coi lần tới đến cho ta vài cái. Để ta nhìn xem kiểu dáng gì để mở mắt."
Đám phụ nữ ồn ào, "Ai u, Nguyệt Nga, nhìn không ra ngươi thương cháu gái ngươi như vậy a"
Nguyệt Nga cười, cũng không trả lời, nói tiếp, "CốcVũ các ngươi cũng thật là, làm mứt đào chuyện lớn như vậy, sao không bảo ta trở về hỗ trợ, sao khách khí quá vậy?"
Đây mới là trọng điểm,CốcVũ hỏi: "Chúng ta biết Nhị cô cô bận rộn, chuyện mứt đào cũng không có gì cần hỗ trợ, ngài xem ngài một thân xiêm y như vậy, không thể kêu ngươi làm được, nếu dính đào vào xiêm y ngươi, giặt không sạch, chúng ta không đền nổi. Di, Nhị cô cô, ai nói với ngài chúng ta làm mứt đào, bận rồn xong hết mới đưa qua, có phải trong nhà ai đi ra ngoài thuận tiện nói với ngươi?"
Nguyệt Nga lắc đầu, "Không có nghe nói, còn có ai, Tứ thẩm ngươi, nàng nói các ngươi đối với Nhị bá mẫu ngươi tốt nhất, hậu viện cũng không cho bọn họ vào... Không có đưa mứt đào cho ta, ta mới trở về xem."
Lời nhiều sẽ có sai lệch,CốcVũ nói vài câu, Nguyệt Nga đã nói ra. Là Trần Thị hai ngày nay không cần đi qua, hơn phân nửa là đi trấn trên, lấy cớ đi tìm Nguyệt Nga, hai người này ồn ào như một nhà người! Nếu không vì hiện tại người nhiều, còn có một đám mứt đào cuối cùng chưa làm xong,CốcVũ thật muốn không để ý việc này hoặc làm ầm ỹ nổi nóng vô cớ cho thư sướng.
Nhưng không thể còn bị bực bội một hồi, vội nói: "Nhị cô cô ngài nói gì, hậu viện vừa khói vừa nóng, đi vào đối với các ngươi không tốt, ngươi xem trên người ta đầy mùi khói lửa, hơn nữa quả đào bốc hơi bám vào mặt rửa không sạch, người nhìn không chỉ già thêm hai tuổi."
Nguyệt Nga không ngờ kết quả là như vậy, Trần Thị nói khác, nói chỉ cần đi phía sau viện mỗi ngày có thể có một lượng bạc, xem như nhập bọn, phía trước đều là người ngoài vân vân, mình không có cách nào, nếu Nguyệt Nga tới không chừng có thể có tiền. Nguyệt Nga vốn không tin, nhưng nghĩ buôn bán kiếm nhiều tiền không có gì không có khả năng, ngheCốcVũ nói như vậy không muốn đi, lần này trở về này tay không lại không cam lòng.
CốcVũ thấy vậy nói: "Nhị cô cô, vốn định xong việc sẽ gọi người đưa đi, ngài trở lại vừa vặn, đưa ngươi và Đại cô cô, Tiểu cô cô mỗi người một vò mứt đào, Tiểu cô cô cũng đã tới, hay là ngươi qua ben nãi nãi nhìn xem, đợi lát nữa ta gọi người đưa mứt đào cho ngươi, loại việc nặng không cần ngươi làm."
Nguyệt Nga nghe thấy có mứt đào, mừng khôn tả xiết, "Ta không biết Linh Ngatrở về, để ta theo Triệu Thạch đi về, đường xa như vậy ta lười đi!" Nói xong đi qua sân bên kia.
CốcVũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bực Trần thị, đây là chuyện buôn bán, nàng ầm ĩ với Đại bá mẫu một trận, lại đối với người đến nhà làm việc chọn tam nhặt tứ, nương Thanh nhi không muốn làm ... Bởi vì nàng sinh không biết bao nhiêu chuyện! Giáp mặt cười hì hì, sau lưng lại đi trấn trên châm ngòi, Nhị cô cô trở về náo nàng nhất định vừa lòng, nhà mình không có bạc đãi nàng, hà tất làm như vậy?
CốcVũ nghĩ còn có chút tức giận, phun một bãi nước bọtra thật xa, chân hung hăng trên đất, thầm mắng uy không quen bạch nhãn lang.
Những phụ nhân đang làm việc không biết saoCốcVũ như vậy, nên hỏi.
CốcVũ bất đắc dĩ cười, "Không có việc gì, suýt chút bị sâu đụng vào miệng còn không biết!"
"Đứa trẻ này, lớn như vậy còn bị sâu chàng đâu, phải chú ý một ít."
Không chỉ phải chú ý một ít!