Hàng năm ngày mưa cùng ngày nắng đều có định số, ông trời già quyết định ngày đó đổ mưa hoặc nắng trong. Nếu điều phối tốt thì một năm mưa thuận gió hoà, nếu phạm lười sẽ theo ý đi qua. Tỷ như thời gian trước trời không ngừng đổ mưa tựa hồ đã dùng lượng mưa của năm, thừa lại đều là ngày nắng, bầu trời trong xanh không một áng mây, cũng không thấy dấu hiệu đổ mưa.
Lí Đắc Tuyền phát rầu, thu gặt lúa thì không có vấn đề, nhưng cấy mạ phải làm sao bây giờ, nắng như vậy mạ sao mà sống?
Lo cũng không có biện pháp, ông trời không thương, chỉ có thể lo lắng suông.
Lúc trước Lí Hà Thị thường ôm Hạ Xuyên ra ngoài, Cốc Vũ và Tiểu Mãn còn ở sau lưng nói Lí Hà Thị sĩ diện, ôm ra ngoài người thôn trang đều nói vài lời hay. Hiện tại Cốc Vũ phát hiện mình cũng rất thích ra ngoài.
Không nói thường ngày đi vườn trồng thần tiên quả hay giặt quần áo, người dân thôn trang đối với mình thật khách khí, hơn nữa là loại nói không nên lời, khách khí nhưng lại cho người cảm thấy thân thiết. Lần trước Cốc Vũ đi giặt quần áo, nương Đại Trụ nói nàng sức yếu, giúp nàng đem mang một thùng quần áo to đến trong viện mới chịu, mà người nhìn thấy đều cùng nàng khách sáo hai câu, theo lý thuyết Cốc Vũ là một đứa trẻ, các thúc thúc đại bá ngày thường căn bản không để ý tới, lúc này ngược lại đem Cốc Vũ thành người lớn đối đãi, làm Cốc Vũ có chút vui sướng lại có chút không biết làm sao.
Lúc này nàng đi vườn trồng thần tiên quả vùi hạt đào vào trong đất, học lúc bắt đầu chuyện bùn từ sông chuyển lên, lúc đó không biết ai đi qua bên người nghe Cốc Vũ nhắc tới, vừa đi tới phát hiện vườn đã phủ một lớp bùn, kỳ thực vốn không giúp được nhiều như vậy, Cốc Vũ thụ sủng nhược kinh lại dở khóc dở cười.
Hứa Thị thấy vẻ mặt nàng như vậy trở về, cười hề hề nói: "Thế nào ? Lại có chuyện cần quan tâm sao?"
Cốc Vũ lắc đầu, đem chuyện vừa rồi nói ra.
Hứa Thị ha ha cười, "Ngươi không nên quan tâm, xài bao nhiêu tiền mua cũng không mua được, thôn trang hồi báo chúng ta a. Ta đã nói làm cái gì mọi người đều thấy, không thiệt ai cũng không lầm ai, máy tuốt hạt của chúng ta năm nay, cha ngươi với Nhị bá ngươi bọn họ nói lần này căn bản không tính kiếm tiền, hoa mầu bị ngâm nước qua, muốn cho lòng mọi người thoải mái nhanh chút cấy mạ, ai ngờ gặp hạn. Hiện tại cầu thôn trang do cha ngươi chủ trương sửa, chúng ta ra không ít bạc cho cầu đá hình vòm, những người muốn đạp chúng ta xuống hố đều đến cửa nhà chúng ta, những người khác tự nhiên phải kính ba phần, về sau chúng ta làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn."
Cốc Vũ thở dài một hơi, nhất thời cảm khái ngàn vạn lần, thì ra thôn trang là nơi như vậy, một điểm dơ bẩn cũng không giấu được, nền tảng nhà ai đều biết rõ ràng, chuyện nhỏ có thể truyền khắp nơi, sinh hoạt tại nơi trong mắt không chứa nổi hạt cát người ta tự nhiên không dám xằng bậy, bằng không ở không được. Tỷ như nàng dâu không hiếu kính cha mẹ chồng, tỷ như ai thích chiếm lợi nhỏ, ai ở bên ngoài có chi thứ hai, nếu ở trong thành không là chuyện lớn gì, nhưng nếu ở thôn trang sợ giấu không được.
Cốc Vũ vui sướng cười, cùng cuộc sống trước kia không sai biệt lắm, ở vùng nông thôn nhỏ như vậy, đâu có tình nhân mưu sát lừa dối nhiều như vậy, một là không có điều kiện, thứ hai chỉ sợ là vì nguyên nhân này, ở trong thành thì không giống với, làm gì người khác cũng không biết.
Lúc trước Cốc Vũ cảm thấy đạo lí đối nhân xử thế ở thôn trang cản tay cản chân, hiện tại dâng lên một loại tình cảm khác, nở nụ cười.
Lí Đắc Giang và Trần Vĩnh Ngọc hối hả ở các thôn trang, áp giá máy tuốt hạt xuông rất thấp, mỗi hộ đều có thể dùng, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm không có đi ra ngoài, vội vàng làm guồng nước.
Cốc Vũ thấy bọn họ mỗi ngày làm vất vả, có chút đau lòng, "Cha, vội như vậy làm gì, vạn nhất làm ra ông trời không chừng đã giáng mưa thì sao? Cái này chỉ để dự phòng thôi, đâu cần ngày đêm đẩy nhanh tốc độ."
Lí Đắc Tuyền còn không nói gì, Đại Lâm lên tiếng: "Cốc Vũ ngươi không biết, thứ này làm ra cũng không hư hao, không bằng bây giờ làm ra, nếu đổ mưa không nói, nếu không mưa nhiều người cần xài, sao chúng ta an tâm được, thôn trang có thợ mộc mà guồng nước không có, không ươm cấy mạ được thì thật buồn cười."
Lí Đắc Tuyền cũng nói: "Nói ngươi cơ trí nhưng không bằng Đại Lâm ca ngươi, ta đã sớm nghĩ làm mấy cái guồng nước, năm nay không dùng được còn có sang năm, sang năm không dùng được còn có năm sau, có gì mà lo, lúc trước vội không có thời gian, thừa dịp trời nóng không làm gì được, không bằng làm trước trong lòng cũng kiên định."
Bọn họ đã nghĩ như vậy, Cốc Vũ khó mà nói gì thêm.
Mấy ngày sau, trời không mưa, mọi người bắt đầu thu gặt.
Nghe nói Lí Đắc Tuyền làm guồng nước cho thôn trang dùng lúc cấy mạ, thôn trang tự phát giúp đỡ nhà Cốc Vũ thu gặt. Nhà Cốc Vũ có hai mảnh ruộng, máy tuốt hạt có sẵn, hai bên đồng thời khởi công, một người nông dân không đến một ngày đã thu thập thỏa đáng, thóc để ở sân phơi Trần gia, với thời tiết này một ngày đã khô được một nửa. Thừa lại rơm rạ cũng giúp đỡ kéo đến ven đường, chỉ còn chờ cấy mạ là xong.
Nhà Cốc Vũ băn khoăn, cố ý muốn mời mọi người ăn một chút, không nghĩ tới bọn họ không chịu tới, cuối cùng Cốc Vũ đành phải đem một ít nước mứt đào, nước ô mai, nước đậu xanh linh tinh đưa ra ruộng, mọi người lại không khách khí.
Trần Thị cũng có mặt, thấy nhà Cốc Vũ như vậy, chạy tới cùng Vương Thị nói muốn kết phường, trong nhà lao động ít, để người thôn trang giúp nhà mình thu thập.
Còn chưa nói xong, Hứa Thị đã bị sặc, "Ngươi có mặt mũi không? Người thôn trang không phải người mù, hiện tại Tuyền làm guồng nước, thôn trang chờ dùng mới tới giúp, ngươi xoè ngón tay ra tính coi ngươi vì thôn trang làm được bao nhiêu chuyện, cũng dám nói ra miệng! Nói cho cùng, nếu có bản sự không cần Cốc Vũ bọn họ đi nói, thôn trang tự nhiên tới cửa hỗ trợ."
Trần Thị có thế mới không nói gì, ngượng ngùng trở về.
Thu gặt xong, lúa hong khô bỏ vào nhà chính, trong phòng đều là hương vị lúa mới.
Nhưng không biết là vận may hay bất hạnh, ông trời không mở mắt, không có dấu hiệu đổ mưa. Cũng may Lí Đắc Tuyền bọn họ làm xong mấy guồng nước. Mỗi một phiến ruộng đều chia tới xài, các hộ ngày đêm luân phiên lấy nước, cũng may bờ sông nước sung túc. Mọi người cũng không tiếc nuối, có người buổi tối dùng guồng nước, có người ban ngày dùng, ai cũng đủ cấy mạ. Người thôn trang dễ dàng thỏa mãn, guồng nước cũng không có náo ra chuyện.
Trần Vĩnh Ngọc cảm khái, "Trước đây gặp năm không tốt, sợ có người chạy nạn xin cơm, xem ra người thôn trang hơn phân nửa có thể sống sót, các ngươi không cần nói, người khác ra ngoài nói Đào trang mình cũng hãnh diện, không nói chúng ta rất nhanh sẽ có cầu đá hình vòm, còn có guồng nước, ngày tóm lại được bảo đảm."
Lúc thu gặt vì Lí Đắc Tuyền bận rộn, Lí Đắc Giang bọn họ phải bận tâm sinh ý máy tuốt hạt, nam nay nhà ai muốn máy tuốt hạt, chỉ lấy mười văn một ngày, tiền này cũng không phải nhà Cốc Vũ lấy, trực tiếp cho Trần Vĩnh Ngọc lưu trữ dùng để sửa cầu.
Lí Đắc Tuyền bọn họ sau này cũng thương lượng qua, trong nhà hiện tại dành dụm được không ít, cũng không thiếu mấy lượng bạc, lại nói ruộng lúa mọi người bị ngập nước qua thu hoạch không tốt, đắt quá có người không thể dùng, cho dù người ta có khả năng dùng cũng không an tâm, đều là mười dặm tám thôn, cũng là quan hệ họ hàng làng xóm. Vì thế quyết định năm nay các thôn trang khác hạ giá hơn phân nửa, tiền thu hồi về, đều để cho thôn trang dung sửa cầu.
Toàn bộ thôn trang ồ lên, đều nói nhà Cốc Vũ không giàu có nhất thôn trang, nhưng là thiện tâm nhất vân vân. Dưới áp lực dư luận, nhà địa chủ cũng xuất ra năm lượng bạc, nói là cho thôn trang sửa cầu. Trong lòng mọi người càng vững vàng, chỉ còn chờ cấy mạ xong là thỉnh sư phụ sửa cầu, không cần lo chuyện tiền bạc.
Trong ruộng mỏng manh một tầng nước, cả nhà Lí Đắc Tuyền đều đi cấy mạ, Cốc Vũ và Tiểu Mãn là khuê nữ không để ra cửa, nhưng Cốc Vũ ngốc ở nhà không được, lấy cớ muốn đi vườn trồng thần tiên quả đi ngang qua nơi này, thấy mọi người dùng guồng nước cao hứng phấn chấn, trong lòng rất vui vẻ. Người ngừng, guồng nước không ngừng, mọi người đều canh giờ dùng, cũng có người ở bên cạnh canh chừng. Lúc chờ guồng nước người cũng không nhàn rỗi, giúp nhà Cốc Vũ cấy mạ, nói nói cười cười.
Đột nhiên Cốc Vũ cảm thấy có chút hư ảo, nghĩ đến lúc vừa mới chia ruộng, Lí Đắc Tuyền đi làm nghề mộc bổ sung gia dụng, ruộng nước trong nhà vẫn là huynh muội mấy người cùng Hứa Tần Thị dưới ánh trăng gieo xuông. Lúc đó nàng đâu nghĩ đến sẽ có cảnh tượng như hôm nay.
Mạ nhà Cốc Vũ, đều cắt một khúc rồi cấy mạ, vì không để dưới ánh mặt trời mãnh liệt, về sau mạ non lớn dễ hơn một chút. Lí Đắc Tuyền vốn muốn nói cho mọi người biết, nhưng không cần hắn đi nói, thấy nhà Cốc Vũ làm như vậy, người khác cũng học theo, dù sao cảm thấy sẽ không ăn mệt.
Lúa thu gặt xong, mạ cũng cấy trong ruộng, ngày lại khôi phục bình thường. Chỉ còn chờ xong hết là sửa cầu.
Hôm nay vừa khéo ăn qua bữa cơm trưa, cha Đại Trụ mang theo một người vào sân, rất khách khí nói, "Chính là hộ này."
Cốc Vũ bọn họ đi ra thấy, kinh ngạc sao người này đến đây?