Huống hồ, hoa này do nương cùng tỷ tỷ đan, lúc đan hoa cả nhà đều thấy.
Một tiếng kêu làm mọi người đang ăn tịch cũng đi lại, khoa tay múa chân nói, trong mắt không vừa lòng là hiển nhiên. Có bất đắc dĩ, có phẫn nộ, một người trẻ tuổi khỏe mạnh, có lẽ là Trần thị ca ca hay đệ đệ, cảm thấy mình phải làm chủ, bộ dạng như nhất quyết phải làm ra lẽ.
Cốc Vũ nhìn quanh thấy Lập Thu lẫn trong đám người đang che miệng cười trộm, trong lòng đầy nghi vấn.
Thân phận Trần Vĩnh Ngọc tương đối đặc thù, hắn là lí chính lại là người họ Trần, bởi vì quan hệ với Lí Đắc Tuyền nên ở bên cạnh hỗ trợ, bây giờ đang bực tức người gây chuyện nói: "Tất nhiên là tiểu hài tử không hiểu chuyện, không ý kiến, đã vào gia môn, liền không ngại ."
Người chung quanh bàn tán có chút khó nghe.
Giang thị thấy vậy, cũng nói: "Muội tử ta vừa mới đan hoa, cả nhà đều thấy, đều khen đẹp, bây giờ sẽ sửa lại cho tân nương đây."
Trương thị là người không thức thời, người ngoài còn muốn giúp đỡ trong nhà nói chuyện, nàng lại lửa cháy đổ thêm dầu, "Bị người ta xé ra hay là đan không tận tâm, nhìn bộ dạng này nhiều xúi quẩy!"
Lí Hà thị giận quát một tiếng: "Lão đại gia!" Nàng mới im, nhưng vân lầm bầm than thở.
Vương thị mang thai, có chút không để ý, đi lại gần, "Hay để ta lại làm lại một cái, Đan Phượng Ánh Sáng Mặt Trời bị kéo rớt, có thể sửa làm phượng hoàng sống lại, tân nương tử đến nhà chúng ta, giống như là một lần nữa sống một lần."
Lời như thế, ngay cả bắt bẻ cũng nói không nên lời, Cốc Vũ thấy ngón tay nương nàng sờ vào hoa kia liền để lại màu đỏ. Lại nghe thấy kia Trương thị làm ầm ĩ, "Nếu không phải do chính nàng làm không tốt có tật giật mình, còn nói như vậy sao, ngược lại là nàng được nổi bật."
Cốc Vũ tức giận, con mẹ ngươi, người ta thay con gái ngươi thu thập tàn cục không cảm kích thì thôi, còn vu hãm, không để ai yên. Cốc Vũ đi qua, cầm tay Lập Thu, nhìn mọi người nói, "Lúc Nương cùng tỷ tỷ ta kêt hoa này ai cũng đều thấy, lại để bên này, chúng ta luôn luôn ngồi ở bên kia, làm sao có thể là chúng ta làm hư đây? Còn có, các ngươi cũng thấy được, giấy đỏ này cầm lên là phai màu, các ngươi nhìn coi tay Lập Thu này có màu đỏ không!"
Lập Thu bị Cốc Vũ sống chết cầm chặt, mặt tím lại, dùng sức tránh thoát cũng tránh không ra, ở nơi đó kêu: "Nương a, đại ca, nhị ca”
Vương thị thấy vậy đi lại kéo Cốc Vũ: "Đều là đứa nhỏ, người lớn đừng so đo, này một lần nữa làm lại là được."
Lập Thu thấy không có người bắt lấy nàng, xô Vương thị bỏ chạy, Vương thị không có đề phòng thân mình uốn éo đứng không vững, bụng đụng đến chậu gỗ trên ghế, lúc đó liền không đứng lên nổi.
Nghe Vương thị tiếng rên rỉ, tất cả mọi người hoảng loạn đứng lên, Giang thị chen vào đi, vừa thấy này trận thế, kêu lên: "Này sợ là muốn sinh non, cha hắn, ngươi mau cùng Tuyền huynh đệ đi mời bà mụ, Đại Trụ, Đại Tráng, nhanh chút đỡ qua xích đu bên kia."
Cốc Vũ thấy Vương thị như thế, trong lòng vừa mắng Lập Thu vừa hối hận, nếu không là nàng vì ra mặt, nương cũng sẽ không bị Lập Thu đụng phải. Cũng may Giang thị là người có chủ kiến, lập tức kêu người đưa Vương thị vào phòng, nào biết đến lúc này, Lí Hà thị khó chịu, không muốn Vương thị sinh ở đây, còn nói trong nhà lộn xộn muốn dọn dẹp một chút.
Giang thị bực đến nghẹn thở, mắng một câu: "Lão già kia, là sợ chiếu cố nàng dâu ngươi ở cữ đi, về sau có chuyện gì ngươi chịu!" Đành phải kêu người đưa Vương thị nâng trở về nhà Nhị thúc công, Tiểu Mãn Kinh Trập cùng Cốc Vũ, huynh muội ba người cũng tất nhiên là căng thẳng đi theo, Tiểu Mãn trong mắt ứa lệ, Cốc Vũ cảm giác đùi bản thân có chút nhuyễn, nếu không nhờ Kinh Trập kéo nàng, sợ là đi không được, trong lòng hận Lí Hà thị hơn vài phần.
Vương thị rên rỉ nằm ở trên giường, Giang thị một bên an ủi nàng, một bên kêu Tiểu Mãn đi nấu nước, Cốc Vũ không đành lòng xem, cũng đi theo.
Tiểu Mãn run run đôi tay đến nhóm lửa không được, vừa vặn gặp được An Cẩm Hiên đi ra thăm dò xem phát sinh ra chuyện gì, trong tay còn mang theo một con gà rừng chuẩn bị nhổ lông.
Kinh Trập chạy qua, còn chưa nói xong, Cẩm Hiên nhân tiện nói: "Có gì đâu, ta vừa đun một nồi nước sôi để nhổ lông gà, các ngươi cần dùng trước đi" Nói xong, chẳng hề để ý đem gà rừng ném vào một gốc phòng bếp, lấy một cái khăn lông đi ra cửa. Kinh Trập ở phía sau kêu một tiếng: "Bên ngoài nước còn lạnh á..."
Không lâu, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc lôi bà mụ đến. Bà mụ là muột phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, lúc này đang thở: "Dù vội vã sinh đứa nhỏ cũng phải cho ta thở a."
Nói còn không có nói xong, lại bị Giang thị kéo vào. Nghe Vương thị hét to, Lí Đắc Tuyền ở trong phòng đi tới đi lui, đầu lắc liên tục nhìn vào trong.
Một lát sau, Giang thị đi ra lấy nước, thấy bộ dạng của hắn, đẩy hắn ra ngoài sân: "Ngươi phải bình tĩnh, bà mụ nói tuy rằng không đủ tháng, nhưng thai vị chính đâu, nhất định sẽ cho ngươi thêm một đứa bé khoẻ mạnh."
Cốc Vũ cũng đi qua lôi Lí Đắc Tuyền, "Cha, đợi lát nữa nương có thể sinh một đệ đệ!"
Giang thị cười, vội vàng dùng chậu gỗ đựng nước, mang vào phòng sinh.
Cốc Vũ đứng ở trong sân, trong lòng bất an, vừa khéo nhìn đến bên kia sân, bàn tiệc vẫn rộn ràng, Lí Hà thị đứng ở cửa trước, nhưng không liếc bên này lấy một cái, nàng nghĩ, Nhị bá phụ tuy tốt bụng, cũng không tiện ở lại lúc em dâu sinh đứa nhỏ.
Nàng nhìn cảnh tượng bên này, trong lòng phát lạnh, bên này khẩn trương vạn phần, bên kia vui sướng, người khác khó tưởng tượng đây là một gia đình, một câu thăm hỏi đều không có sao? Bỏ công đi lại liếc mắt một cái cũng không có sao?
Giang thị ra khỏi phòng hai lần, nét mặt nghiêm nghị, vội vã cầm này nọ lại đi vào, Cốc Vũ cũng bắt đầu đi lui đi tới giống cha. Nhị bá mẫu vội vàng chạy tới một lần, hỏi nói mấy câu, lại hoang mang rối loạn chạy đi.
Tiếng rên rỉ của Vương thị vang ra, còn có thanh âm cao thấp nối tiếp của bà mụ, càng làm mọi người đứng trong sân thêm lo lắng.
Rốt cục, "Oa ——" tiếng khóc trong trẻo vang lên, bà mụ đầy mồ hôi đi ra báo tin vui: "Chúc mừng, sinh cái nam hài tròn trịa, mẹ con đều không sao."
Lí Đắc Tuyền sững sờ, nước mắt chảy ra. Bà mụ buồn cười: "Còn không mau vào cửa nhìn xem!" Hắn mới hồi phục tinh thần, lấy tay áo lau nước mắt, đi vào.