Cốc Vũ le lưỡi, không đáp lời An Cẩm Hiên, trong lòng chỉ lo lắng cho ba đệ đệ, miệng tức giận mắng, "Hạ Xuyên thật lớn mật, dám mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn ra ngoài, cũng không biết đã chạy đi đâu! Hạ Xuyên "
Trần Vĩnh Ngọc đi bờ sông tìm người đã trở lại, "Giang, Tuyền tiếp tục đi xuống hạ lưu tìm, ta về trước xem có tìm được hay không." Thấy Cốc Vũ bọn họ lắc đầu, mày hắn nhăn lại.
Người đi tim lại tụ tập trong ruộng, thấy mặt trời xuống núi càng nóng lòng. Đều lắc đầu, Vương Thị, Hứa Thị dù cố chống đỡ, nước mắt vẫn tuôn chảy không ngừng.
Đang lúc mọi người an tĩnh không lời nào để nói, trong đống rơm rạ Cốc Vũ vừa ngồi vang lên tiếng tất tất tốt tốt, Cốc Vũ bực bội, "Con chuột đáng chết còn ra quấy rối! Nếu không muốn bắt các ngươi, Hạ Xuyên bọn họ đâu có biến mất!"
Mắng thì mắng, Cốc Vũ cũng e ngại, không dám tới gần.
Đột nhiên truyền đến tiếng kêu lí nhí, "Tỷ "
Cốc Vũ vãnh tai nghe lại không nghe thấy gì, cho là mình nghe lầm. Nhưng không chỉ cóCốc Vũ, An Cẩm Hiên, Đại Lâm ở gần đó đều nghe thấy được.
Vài người nhìn nhau rồi đột nhiên phản ứng. Đại Lâm kêu một tiếng: "Trần bá phụ, Hạ Xuyên bọn họ ở đây!"
Mọi người đều chạy tới, vạch đống rơm qua một bên, rơm rạ bị ném loạn chung quanh. Ba đứa trẻ thật đúng ở bên trong, trên đầu trên người đều là rơm rạ, thùng, cuốc cũng ở đó, Tiểu Hàn ngồi trên thùng gỗ phía trước Hạ Xuyên, tay phải còn khoát lên vai Đại Hàn, ba người đáng thương hề hề nhìn người lớn khóc.
Vừa vặn Lí Đắc Tuyền bọn họ gặp người đánh cá trên sông, nói không nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ, lúc hai người trở về vừa khéo nhìn thấy ba người đang đứng trong đám cỏ rơm hỗn độn, Hạ Xuyên còn duy trì tư thế bảo hộ hai đệ đệ.
Lí Đắc Tuyền giận đến nghẹt thở, khí công tâm, muốn tới đánh, "Ngươi, tên nhóc con này! Dám chạy đến nơi này trốn! Còn dám đem theo Tiểu Hàn, Đại Hàn!"
Lí Đắc Giang tay mắt lanh lẹ vội kéo lại, "Tính nết vẫn không đổi, tìm được rồi gấp cái gì! Không thấy bọn họ bị dọa thành bộ dáng gì sao?"
Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn người bốn phía, một dòng sức mạnh trên người tràn xuống, khóc chạy về phía Cốc Vũ, "Nhị tỷ!" Rầm rầm rào rào khóc thành người nước, lòng Cốc Vũ mềm nhũn rối tinh rối mù, vừa lau nước mắt cho hắn vừa phủi cỏ rơm trên người hắn xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại chạy đến nơi này, không sợ chúng ta tìm không thấy sao?"
Hạ Xuyên khóc thút thít lại bổ nhào vào lòng Vương Thị, Vương Thị vội đỡ lấy dỗ dành, Hứa Thị và Tiểu Mãn sớm ôm lấy Tiểu Hàn, Đại Hàn. Tiểu Hàn thấy bộ dáng Hạ Xuyên, cùng mọi người nói: "Hạ Xuyên ca nói không sợ, hắn nói nếu có người tới bắt chúng ta thì dùng cái cuốc đánh người ta!" Qua sự thu thập, người bọn họ sạch sẽ hơn một chút, nhưng Đại Hàn vẫn gãi, xem ra là bị cỏ rơm làm ngứa, mọi người vây quanh bọn họ. Hạ Xuyên khóc thút thít nghẹn nói: "Nhị tỷ nói muốn ăn thịt chuột đồng, nàng cùng đại tỷ đều là con gái không tiện ra ruộng bắt chuột, ta là con trai ta không sợ, ta mang theo đệ đệ tới bắt chuột đồng!"
Nghe nói mọi người vừa tức giận lại buồn cười, Cốc Vũ hổ thẹn cúi đầu, không biết Hạ Xuyên cố tình hay vô tình nói tiếp, "Đại ca phải đến trường đọc sách, ta không cần, đáng tiếc ta không bắt được." Thần sắc hắn đầy tiếc hận.
Trần Vĩnh Ngọc vỗ lưng Hạ Xuyên, "Ngươi tên tiểu tử này có bao lớn mà đi bắt chuột đồng, ngươi nhìn đi, ngay cả cuốc, thùng đều chuẩn bị tốt, bắt chuột đồng là như vậy, khẳng định sắp bắt được."
Hạ Xuyên cho rằng Trần Vĩnh Ngọc khen hắn, cũng ngượng ngùng khóc, bẻ ngón tay xấu hổ, "Bá bá, người ta lần này cũng sắp bắt được."
Cốc Vũ cười một tiếng, tiểu tử này không biết khiêm tốn chút nào. Cười xong thấy mọi người nhìn mình, Cốc Vũ cũng xấu hổ cười cười, "Ta chỉ tùy tiện nói thôi, ai biết hắn thật sự làm? Hạ Xuyên, chúng ta tới tìm ngươi sao ngươi không lên tiếng, còn trốn trong đống rơm làm gì? Tìm cũng tìm không ra."
Vẻ mặt Hạ Xuyên hoảng sợ, lắc đầu nghiêm cẩn nhìn người lớn nói: "Các ngươi không biết, có người muốn dẫn chúng ta đi, tỷ tỷ nói qua, nếu không có người lớn bên cạnh, gặp người không quen biết, người ta nói cái gì cũng không thể cùng người khác đi, vạn nhất đi rồi sẽ không về được, may mắn ta chưa cùng nàng đi..."
An Cẩm Hiên liếc mắt nhìn Cốc Vũ, nghẹn cười. Cốc Vũ cũng không ngờ mình thấy Hạ Xuyên cả ngày làm ầm ĩ, thừa dịp người không chú ý bỏ chạy, muốn dạy dỗ một chút, ai ngờ lại thành dạng này, hiệu quả tốt thì tốt, nhưng có chút bất đắc dĩ.
An Cẩm Hiên cười ha, "Nhưng Hạ Xuyên, người kia là nương Khánh Nhi a."
Hạ Xuyên cẩn thận lắc đầu, "Ta không biết, bọn đệ đệ cũng không nhận biết, chúng ta không thể tùy tiện đi."
Lúc này mặt mày Hứa Thị đã hớn hở, nhìn ba đứa trẻ, hỏi bọn hắn, "Sao lại chui vào đống rơm, trên người còn ngứa không?"
Ngón tay Tiểu Hàn bẩn hề hề chỉ vào Hạ Xuyên, "Ca bảo chúng ta vào."
Hạ Xuyên rất đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, ta sợ người kia quay đầu tìm người bắt chúng ta, chúng ta liền chui vào trốn, không sợ đâu, bọn họ cho là chúng ta đã đi rồi, sau đó chúng ta trở ra về nhà là đến nơi."
"Vậy sao ngươi vừa rồi lại bò ra? Sợ tới mức ngươi tỷ tỷ tưởng con chuột."
Hạ Xuyên hừ một tiếng, "Cẩm Hiên ca ngươi thực khờ, người đi rồi chúng ta còn không ra, không buồn chết sao! Kỳ thực đều tại các ngươi tới tìm chúng ta, bằng không bên ngoài không có động tĩnh chúng ta có thể đi ra. Vừa rồi là Tiểu Hàn kêu, nếu không do ta bịt miệng hắn liền nói chuyện, ta cuối cùng nhìn xem là ai, không chừng là người quen."
Tiểu Mãn lo xa, chọc hắn, "Vạn nhất thật sự là mẹ mìn thì sao?"
Lúc này Hạ Xuyên ngay cả lo lắng cũng không lo, tựa hồ cũng không là vấn đề gì, "Có gì đâu, đến lúc đó thì bắt ta đi, Tiểu Hàn bọn họ sẽ không có việc gì."
Lời này nói ra làm mọi người sửng sốt, Lí Đắc Giang sâu sắc nhìn Hạ Xuyên, rồi nở nụ cười."Ngươi không sợ không về được?"
Hạ Xuyên cười hề hề nói: "Tỷ tỷ nói qua, nếu như ta bị bắt đi, có cơ hội thì bỏ chạy, gặp người mặc quần áo giống như Thạch Bộ đầu, hoặc là tìm cái loại cửa có thể đánh trống kêu oan, sau đó nói ta ở Vân Châu Thành, Lâm Giang Trấn, Đào trang, tự nhiên ta có thể trở lại. Lại nói ta sẽ lớn lên a, nếu như ta bị bắt đi, mỗi ngày đều nhớ Vân Châu Thành, Lâm Giang Trấn, Đào trang, nhị tỷ ta kêu Cốc Vũ, đại ca kêu Kinh Trập! Đến lúc đó ca ta làm quan ai cũng không dám khi dễ ta!"
Mọi người không nói, đồng loạt nhìn phía Cốc Vũ, Cốc Vũ không nhớ rõ khi nào dạy hắn mấy chuyện đó, cũng có chút buồn cười, "Vậy ngươi không sợ lúc người ta thấy ngươi bò ra, sẽ vào trong đống rơm tìm Tiểu Hàn, Đại Hàn sao?"
Mặt trời đã treo ở đỉnh núi, ấm áp dào dạt, Tuyền ẵm Hạ Xuyên, Giang, Hứa Thị ôm Tiểu Hàn, Đại Hàn, đoàn người trở về. Hạ Xuyên còn cố hết sức quay đầu nhìn Cốc Vũ, "Tỷ, vậy ngươi nói lần tới làm sao bây giờ? Giấu Tiểu Hàn, Đại Hàn trong động sao?"
Cốc Vũ làm như không nghe thấy. An Cẩm Hiên nhìn nàng cười ha ha.
Trên đường trở về gặp người đi tìm, ai cũng thở dài nhẹ nhõm chúc mừng, "Tìm được thì tốt rồi, mấy đứa trẻ cơ trí như vậy mất đi thật là đáng tiếc ."
Vương Thị oán trách nói: "Thì trách rất cơ trí! Ngưu thẩm, hôm nay thật sự mệt cho các ngươi, đều về nhà thôi."
Lí Hà Thị ở sân bên kia thăm dò nhìn, thấy người đã trở lại rất cao hứng, "Ta biết không xảy ra chuyện gì, người thôn trang về nói tìm được ta liền nấu nước lá bưởi, cho bọn hắn gột rửa."
Hứa Thị nhẫn nhịn, lời khó nghe vẫn không nói ra.
Đêm xuống, cho bọn nhỏ tắm rửa, rồi cho bọn họ ăn cơm xong ngủ, Vương Thị, Hứa Thị lại cầm này nọ, đi thôn trang gọi hồn cho bọn hắn, sợ lúc này bọn họ đánh mất hồn về sau mắc lỗi.
Tiểu Mãn vụng trộm kề bên Cốc Vũ nói: "Sao có thể quăng hồn, nhà chúng ta đã có ngươi một con quỷ, Hạ Xuyên so với ngươi càng thêm quỷ, lúc ngươi cỡ hắn cũng không có khả năng này, thật nhiều trò. Hồn ai bị mất cũng quăng không được hắn."
Cốc Vũ tỏ vẻ tán thành, đồng thời cũng duỗi người nói: "Đều mệt mỏi, hôm nay ngủ đi."
Tiểu Mãn mân miệng cười, cũng không nói thêm, sâu sắc nhìn Cốc Vũ, "Ngươi ngủ trước, ta chờ."
Chờ đến khi Cốc Vũ ngủ một giấc, Tiểu Mãn còn chưa đi vào. Ngủ không lâu Cốc Vũ bị lay tỉnh, "Cốc Vũ, có người ở bên ngoài kêu chúng ta, ra xem đi."
Cốc Vũ vừa nghe liền kéo Tiểu Mãn, rồi ngồi dậy, "Đã trễ thế này kêu chúng ta làm gì? Không thể đồng ý vội, vạn nhất gặp phải chuyện gì thì sao? Lưu manh thôn trang nhiều nha, phải cẩn thận. Còn có, nếu thật tìm đến nhà chúng ta, sao không tìm cha mẹ bọn họ? Kêu chúng ta làm gì? Chúng ta nói với cha mẹ trước, không chừng có người muốn quấy rối!"
Tiểu Mãn thấy nàng như vậy rất buồn cười, nhịn không được nói nàng, "Tật xấu của ngươi khi nào mới sửa được, cứ có chút động tĩnh là nói có vấn đề này vấn đề kia, ta không biết sao ngươi nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, lại nói có vấn đề gì ngồi ở nhà thì sợ cái gì, đi ra sân lại sợ cái gì? Ngươi cũng không hỏi xem là ai kêu đã có ý niệm này? Hạ Xuyên quá mức quỷ quái tinh ma là do ngươi cả ngày nhắc tới!"