Mục lục
Điền Viên Cốc Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã tới mùng năm tháng sáu, cả nhà vô cùng náo nhiệt giúp Hạ Xuyên làm tiệc trăm ngày tuổi.

Sáng tinh mơ, nắng sớm chiếu vào phòng, mùa hè ở đây nóng bức, lúc này là lúc tương đối mát mẻ. Ngày xưa, giờ này Cốc Vũ đang ngủ, mà hôm nay trong lòng nàng có việc, nên dậy sớm, thấy giường Hứa Tần thị đã vắng người, Tiểu Mãn cũng không còn trên giường, có chút xấu hổ, còn tưởng rằng mình thức sớm, nhưng vẫn muộn chút, ngoài phòng đã truyền đến tiếng người nói, nàng vội mặc xiêm y đi ra.

Ra tới cửa, thấy Kinh Trập đã ngồi phòng trong, nhưng không thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, ngoài cửa đã bắt đầu nóng nháo lên.

Cốc Vũ muốn đi nhà bếp múc nước rửa mặt, mới phát hiện người thôn trang đến rất đông, vây quanh Trần Vĩnh Ngọc chờ an bày, mọi người đều quen thuộc, làm chuyện gì mọi người đều trong lòng đều biết. Đàn ông đơn giản an bày vài người dựng lều, trẻ con cũng không nhàn rỗi, cầm khay đồ ăn, hoặc là chờ bày tiệc.

Phụ nữ vây quanh Giang thị, nghe nàng giao đãi: "Nương Trụ Tử, nương Đào nhi, các ngươi về nhà nấu cơm, nhà các ngươi nồi lớn, Cần thẩm cùng Bình nhi đi rửa rau, các ngươi tay chân lưu loát..."

Cốc Vũ nghe một chút, lúc đầu còn cho rằng mấy bàn tiệc rượu không tốn công sức gì, dù sao cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi, đâu biết rằng ở đây cái gì cũng thiếu, thật làm khó bọn họ, phải phân loại hết thảy mọi thứ mua được, rồi suy nghĩ nấu món gì, nấu cơm, rửa rau, rửa chén, thu thập mọi thứ đều phải bố trí, nghe nói còn chờ người nhanh chân mau cẳng giúp đi mời thân thích, hơn nữa người thu lễ tiễn khách, cần người có thể diện lại biết tiết kiệm tiền, thực không dễ dàng.

Giang thị phân công xong rất vừa lòng chuẩn bị đi nấu cơm, miệng nhắc tới, "Đều lanh lẹ như vậy, một đám đến còn sớm hơn ta, lần trước Thôi lão đầu bên kia gả khuê nữ cũng không gặp nhóm người đồng tâm như vậy, thật thần kỳ."

Cốc Vũ nghe trong lòng vui sướng, nghĩ rằng trong lòng mỗi người dân thôn trang đều có một cái cân, nếu hắn cảm thấy ngươi đáng giúp, tự nhiên sẽ tận tâm, mà có nhà tuy sẽ đi giúp, nhưng lại dây dưa lần lựa, nguyên nhân trong đó không cần phải nói. Cốc Vũ nghĩ như vậy cười đến ra tiếng, đang muốn múc nước súc miệng, lại chậm chạp không vào nhà bếp.

Giang thị thấy Cốc Vũ ngây ngốc cười, bộ dáng lười nhác, có chút đau lòng, "Nha đầu, không có chuyện của ngươi, đi ngủ thêm đi rồi nói."

Cốc Vũ lắc đầu, "Hôm nay là trăm ngày của Hạ Xuyên, ta muốn giúp một tay, mọi người đều đến, không có đạo lý ta còn ngủ."

Giang thị nghe Cốc Vũ nói như vậy gật đầu, trong lòng càng thích, bộ dáng Cốc Vũ chỉnh tề, nói chuyện làm việc cử chỉ tất nhiên là bất đồng, có chủ kiến, lại nói đạo lý, nghĩ đến xuất thần.

Cốc Vũ thấy nàng có chút quái dị, vội lắc lắc nàng.

Giang thị cười hề hề kéo nàng, "Cùng Giang bá mẫu đi nấu cơm, đợi ta để dành miếng cháy cho ngươi." Vừa nghe nói có miếng cháy, Trần Giang Sinh đi lại, muốn theo cùng, lần trước hắn mang Ninh Bác vào nhà Cốc Vũ, thấy Cốc Vũ không vui, còn sợ Cốc Vũ giận, thường hạ giọng đến nịnh bợ Cốc Vũ.

Cốc Vũ cảm thấy tên nhóc này thật bám người, không muốn ở chung với hắn, liền nói: "Không đi với bá mẫu, tỷ tỷ ta nói đợi lát nữa muốn cùng nhau phân công tiếp khách."

Bên này người đông lắm, Lí Đắc Giang quả nhiên trở lại, bận việc bên kia, hắn lo lắng người đông, lại nhớ lúc Lão Tứ thành thân, Vương thị bị đụng mới sinh Hạ Xuyên, không muốn Hứa thị bị giống như vậy, Hứa thị lại không nghe lời hắn, cứ đi lại nhưng không dám ngồi chung với đám người ngoài kia, mà ngồi trong phòng của Tiểu Mãn, cầm đồ thêu của Vương thị và Tiểu Mãn làm cho Tiểu Hàn không ngừng xem, vuốt bụng mình: "Tiểu Hàn a Tiểu Hàn, ca ca ngươi hôm nay trăm ngày, ngươi cũng nhanh chút xuất hiện đi, huynh đệ các ngươi sẽ sinh cùng năm."

Tiểu Mãn đi vào lấy đồ, nghe nói như thế có chút buồn cười, "Nhị bá mẫu, ngươi đừng nóng lòng, Tiểu Hàn không thể nhảy tháng đâu."

Hứa thị thẹn thùng cười, ngồi một chỗ vui rạo rực. Cốc Vũ khoác rèm cửa đi vào, nàng quan sát một hồi, mới hiểu được tại sao bên ngoài thu lễ đều do Lí Đắc Giang giao cho Vương thị, Vương thị hoặc Tiểu Mãn đều đặt trong phòng này, Kinh Trập dĩ nhiên ghi nhớ ai tặng lễ.

Trong lòng nàng vui sướng, thầm nói nhà mình làm một lần tiệc rượu như vậy, không biết Hạ Xuyên nhận được cái gì, nàng tham tiền muốn ngồi trong phòng bên trong nhìn quà tặng từ từ nhiều lên, loại cảm giác này không phải tốt lắm sao?

Vì thế, Cốc Vũ cùng Hứa thị canh giữ trong phòng, câu được câu không nói chuyện.

Nàng nhìn Tiểu Mãn mang quà vào liền lật xem một lần, suy nghĩ có thể làm cái gì, thậm chí đem chuyện ở cữ của Hứa thị dùng cái gì đều nghĩ tới, làm Hứa thị mừng khôn tả xiết chỉ vào trán của nàng, "Cốc Vũ, ta nói ngươi như thế nào mới tốt, vừa cẩn thận lại tham tiền, lúc trước nương ngươi nói ta còn không tin, ngươi xem ngươi ở đây phân công, đâu phải là chuyện của tiểu cô nương làm."

Hai người nói chuyện, Tiểu Mãn ôm một cái rương đi vào, để trên mặt đất. Cốc Vũ kỳ quái, người trong thôn thăm người thân tặng lễ, đều cầm giỏ trúc, bên trong đơn giản là trứng gà, vải dệt, điểm tâm linh tinh, dùng thùng đựng thật đúng là hiếm thấy.

Người khác biêú chủ nhà lễ vật, chủ nhà sẽ đem một bao điểm tâm đặt ở trong rổ hoàn lễ cho khách.

Nàng không hỏi nhiều, đi qua mở thùng ra vừa nhìn mắt choáng váng, trong rương tràn đầy, một xấp vải bông tốt nhất mềm mại nằm ở trong, cầm lấy vải bông, phía dưới lại có một xấp tơ lụa, một khối vân cẩm, Cốc Vũ hít một hơi, trong nhà mình đâu có thân thích xa hoa như vậy đâu, cái này cũng chưa tính, phía dưới là một cái hộp nhỏ, rất tinh xảo, bên trong là một ít đồ chơi, trong đó có một cặp vòng tay bằng bạc, xem ra là cho Hạ Xuyên, phía dưới nữa là một ít đồ ăn.

Cốc Vũ định hỏi Tiểu Mãn là nhà ai, liền nghe thanh âm giòn tan truyền đến, "Nhiều người như vậy thật sự là phiền, di, không có một chỗ tốt, chỗ ngồi trong phòng cũng không có, sao có thể nấu này nọ ở trong sân đây..."

Nàng đem ném đồ trong tay xuống, xông ra ngoài, "Ninh Ba, ngươi tới nhà chúng ta làm cái gì?"

Ninh Bác ủy khuất nói: "Ta gọi Ninh, Bác! Ta là tân thượng khách nhà các ngươi, biết cái gì gọi tân sao? Hừ, còn không phải ta thấy đệ đệ ngươi mặc vải thô như vậy không thoải mái, vài thứ kia cho hắn làm đồ lót đi, quả đào các ngươi không vừa lòng, nên đưa một ít điểm tâm lại."

Nói xong, hắn đắc ý nhìn Cốc Vũ, thì ra cái rương gỗ kia do hắn đưa tới, cũng không biết người lớn trong nhà hắn nghĩ như thế nào, lại yên tâm cho hắn đến.

Không cần Cốc Vũ hỏi, liền nghe Vương quản gia vào cửa hướng Lí Đắc Giang giải thích, "Tiểu thiếu gia muốn đến, vốn lão thái thái là không cho, nói cô cô hắn sẽ đến nhà, làm hắn mất hứng vài ngày, bất đắc dĩ Ninh lão thái thái thương hắn, lại suy nghĩ là tới nhà của Lí sư phụ, hơn nữa còn quen biết nhiều người như vậy, lường trước hắn sẽ không chịu ủy khuất, nên cho hắn đi, quà lễ là do lão thái thái gọi người chuẩn bị."

Thì ra là thế, Cốc Vũ không để ý hắn, hắn ở nơi đó giơ chân, "Uy, ta muốn ngươi chơi với ta! Ta hiện tại là thượng tân!"

"Ta quản ngươi thượng tân hạ tân? Ta là chủ nhân nơi này, ta muốn thu thập này nọ, đâu có giống ngươi vậy, lớn như vậy chỉ biết chơi."

Ninh Bác không phục, cũng không nói gì, Vương quản gia lấy một cái ghế gỗ đến cho hắn, hắn cũng không ngồi, thấy Cốc Vũ ở trong phòng kiểm kê quà lễ, hắn ngượng ngùng đi vào, ngồi xổm cửa phòng cách rèm cửa cùng Cốc Vũ nói chuyện, hắn hỏi ba câu, Cốc Vũ miễn cưỡng đáp hắn một câu, giọng điệu không kiên nhẫn, hắn cũng không thấy là có gì không ổn, như cũ hưng trí bừng bừng, nhưng Hứa thị bên trong nhìn không vừa mắt, cảm thấy hắn thật đáng thương.

Đột nhiên, truyền đến tiếng kêu chói tai của nữ nhân, "Ôi, sao có tên quê mùa này ngồi ở cửa phòng, coi chừng muốn trộm đồ đi!"

Ninh Bác chắp tay sau lưng đứng lên, ngăn ở cửa, không để nữ nhân này vào mắt, thành thục hỏi, "Ngươi nói cái gì?"

Cốc Vũ cách rèm cửa đứng lên nhìn qua khe hở, thì ra là Nhị cô cô Ngọc Nga, lúc này đang chống nạnh cùng Ninh Bác giằng co.

Nàng vốn đã đứng lên, lại ngồi xuống, coi bộ hai người này không yên, Nhị cô cô miệng luôn không buông tha người, Ninh Bác tuy nhỏ nhưng cường đại, xem bọn hắn như thế nào rồi nói.

Chỉ nghe Ngọc Nga kể lể, "Nơi nào đến đứa nhỏ lại che ở cửa, đừng tưởng rằng ngươi ăn mặc như vậy là giỏi, vừa rồi ngồi xổm cửa làm cái gì? Đây không phải là nhà các ngươi, chậc chậc chậc, thế nhưng còn dám liếc mắt nhìn người, không có người lớn quản giáo sao?"

Ninh Bác trầm ổn, mặc cho Ngọc Nga nói luôn miệng, nói xong hắn mới khoan thai nói: "Nơi nào đến một điêu phụ."

Ngọc Nga nổi lửa, muốn đi qua kéo, Ninh Bác thanh thuý kêu, "Vương quản gia --- ---”

Cốc Vũ cho rằng hai người đánh nhau, vội vén mành, xem kết quả.

Đã thấy Ninh Bác hướng tới Cốc Vũ cười, "Nơi này có một phụ nữ không phân rõ phải trái, coi ta giúp ngươi đuổi đi."

Ngọc Nga thấy Cốc Vũ đi ra, có chút không thoải mái, "Nhà chúng ta không có thân thích như vậy, sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là ai trêu chọc đến sao?"

Cốc Vũ còn chưa trả lời nàng, Vương quản gia đã vào cửa, thấy Ninh Bác đứng ở cửa, vội nói, "Tiểu thiếu gia có chuyện gì."

Vương quản gia vừa hiện thân, Ngọc Nga đầu tiên là sửng sốt, đây không phải là quản gia Ninh gia sao, lúc trước mình từng qua hỗ trợ thu xếp sự tình, ngay cả người hầu Ninh gia cũng có thể sai sử mình, bây giờ đến dự Hạ Xuyên trăm ngày, như vậy...

Ngọc Nga nịnh bợ cười: "Ai u, Vương quản gia cũng tới nơi này, không nói gạt ngươi, hôm nay là trăm ngày của cháu ta, ta nghĩ chỉ có một đám nông dân thôn trang cùng khổ ha ha, đâu biết có tiểu thiếu gia người tốt như vậy ở đây, đây là tiểu thiếu gia thương yêu nhất của lão thái thái đi, ta thấy liền vui mừng, nên chọc ghẹo hai câu, Ninh thiếu gia còn tuổi nhỏ cũng thật có kiến thức ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK