Mục lục
Điền Viên Cốc Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Nga là người thành thật, lại nóng lòng nhất, hơn nữa ở không xa, luôn có mặt trước. Hôm nay cũng như thế, sớm gấp trở về khuyên can. Lí Hà Thị nhất quyết không tha ngồi trên đất náo, nàng không có biện pháp gì. Lời của Ngọc Nga luôn có tác dụng với Lí Hà, cho nên mỗi khi như thế, Linh Nga luôn đi cùng Ngọc Nga, chờ Ngọc Nga ra mặt.

Đây là các nàng ở phía sau, Hứa Thị nói cho Cốc Vũ nghe.

Đầu Cốc Vũ lớn ra, thậm chí còn thầm lo lắng, "Nhị bá mẫu, ngươi nói có phải nãi nãi nhất định bắt ta chuyển qua, ta... ở chỗ nào?"

Hứa Thị nhìn nàng một cái, khẳng định nói, "Không có việc gì. Lúc Ngọc Nga trở về ta sẽ cho nàng qua nói, đợi lát nữa ngươi đi qua nói hai câu với nãi nãi ngươi. Sự việc này cũng không tính là đi qua, dù là chuyện của ngươi hay không, nàng cũng có thể tìm cớ làm ầm ĩ. Lại nói Hạ Xuyên đã trở lại, lát nữa mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn đi qua, nàng cao hứng còn không kịp."

Không biết là Hứa Thị nhìn thấu Lí Hà Thị hay là Lí Hà Thị náo mệt mỏi, tóm lại chuyện Cốc Vũ lo lắng không có phát sinh. Lí Hà Thị căn bản không giận lâu đã bị dỗ ngọt, thậm chí cũng không cần Cốc Vũ các nàng qua an ủi, cứ như không có việc gì xảy ra. Cốc Vũ có chút hoài nghi nàng căn bản không tức giận, cố ý náo chuyện. Liên tưởng đến lời Hứa Thị nói vừa rồi, càng cảm thấy là có khả năng. Ba cô cô mỗi người đều có biểu cảm khác nhau. Nguyệt Nga có chút khổ tướng, nhìn các nàng muốn nói lại thôi. Linh Nga lanh lẹ tới trực tiếp nói chuyện với Cốc Vũ. Ngọc Nga vội thu xếp trên dưới, cả sân đều là thanh âm của nàng.

Ba người cô cô, người Cốc Vũ có thể nói chuyện nhiều nhất là Linh Nga, trừ bỏ vấn đề tuổi tác còn lại vì tình cảm trước kia. Linh Nga trang điểm so với trước kia thành thục không ít, cũng có ý nhị. Bộ dáng mướp đắng trong lần đầu tiên Cốc Vũ gặp nàng đã biến mất không còn bóng dáng. Xem ra nàng đã gả đúng người, như được đầu thai thêm một lần nữa. Lúc này, Linh Nga kéo nàng qua một bên, "Cốc Vũ! Vừa rồi nương nói ngươi thêu đồ cưới. Thế nào? Đã định rồi sao? Sao ta không biết?"

Hai tháng trước Linh Nga đi đến thành Vân Châu. Nếu có chuyện như vậy nàng đã biết phần nào rồi.

Vốn Cốc Vũ nói bậy để bịt miệng Lí Hà Thị, nào ngờ người ta nhớ kỹ đến thế. Nàng đành phải cười lơ đãng nói: "Không gì, dù sao học thêu thôi."

Linh Nga vui vẻ xì cười, "Chờ ngươi học thì không biết đến khi nào được." Nói xong mới chỉnh thần sắc, ngập ngừng một chút vẫn nói ra, "Cốc Vũ, ngươi nghe ta một câu. Cẩm Hiên rốt cục có ý tứ gì? Nên sớm định xuống mới tốt. Con gái không thể chờ lâu... "

Có lẽ là sợ mình đi con đường cũ của nàng. Cốc Vũ cảm kích nhưng làm bộ cau mày, "Ai! Còn nghĩ là ta ở đây thêm vài năm, không nghĩ tới ai cũng muốn đuổi ta."

Còn chưa nói xong đã bị Linh Nga nhéo miệng, "Ngươi đang nói gì đó!"

Cốc Vũ đành nhìn trái nhìn phải hỏi, "Tiểu dượng đâu không thấy?"

"Vừa mới ở chỗ này, ai biết đi chỗ nào?"

Cốc Vũ thấy Linh Nga miệng nói không quản, mắt lại nhìn quanh.

Một người ngoài cửa vội vàng chạy vào. Cốc Vũ nhìn gương mặt như từng quen biết. Một tiểu tử đen đen, khoảng mười hai mười ba tuổi, lại không nhở ra là ai, chỉ biết là có chút quan hệ với họ Vi. Họ Vi mới chuyển đến Đào trang sau này, không có mấy hộ, đa số là ngăm đen. Hắn vừa vào sân liền ồn ào, "Lí Chính có ở đây hay không?"

Cốc Vũ lắc đầu, thấy hắn quay đầu chạy, vội vàng hỏi một câu, "Có việc gấp sao?"

Chân người nọ chậm lại, suýt chút vấp ngã, quay đầu muốn nói lại thôi.

Cốc Vũ vội tìm cớ, "Ngươi tìm như vậy nói không chừng công không, không chừng Trần bá bá sẽ tới đây, ta sẽ nói với hắn là được."

Rốt cục tiểu tử kia nói chuyện, "Lí chính kêu ta canh rừng đào. Sáng hôm nay ta vừa tới liền cảm thấy không thích hợp, nhưng không biết chỗ nào không đúng, nên kiểm tra từng chỗ một..."

"Ngươi nói thẳng ra là chuyện gì." Linh Nga ở một bên nghe nóng ruột.

Người nọ đờ đẫn, "Ta đang nói thẳng a."

Cốc Vũ cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì! Ngươi tiếp tục nói."

"Nga! Buổi sáng ta đến cánh rừng... Có rất nhiều cây đào xảy ra vấn đề. Cành cây, quả không còn, có cây còn chặt đứt, lại không phát hiện người nào, ta liền chạy về báo. Tốt lắm, ngươi đi tìm Lí chính, ta trở về canh."

Là một tiểu tử chính trực. Sự tình không nhỏ, ai không biết Lí gia nhận thầu quả đào, Cốc Vũ mò không ra hiện tại là tình huống gì, còn phải hỏi Lí Đắc Giang vài câu mới hiểu. Trước mắt quả thật cân tìm Trần Vĩnh Ngọc.

Cốc Vũ và Linh Nga phân công nhau làm việc, tìm được vài người Lí Đắc Giang trực tiếp kêu đi rừng đào, nói rõ ràng không cần ở chung, một người ở đầu này đi xuống, một người ở đầu kia đi lên, cũng chỉ có thể như vậy.

Cốc Vũ một đường đi tìm, lại không thấy bóng dáng ai, rất nhanh đã đến nhà Trần Vĩnh Ngọc, thấy Tiểu Hà đang soạn xiêm y. Giang Thị hấp tấp đi ra, điểm trán của nàng, "Ngươi, đứa bé này thật không hiểu chuyện. Đã nói việc này không cần ngươi làm còn nhúng tay, phải nghỉ ngơi cho tốt mới đúng."

Tiểu Hà cười một tiếng, "Nương, coi ngươi kìa! Việc này không nặng nhọc, lại nói ta cũng không chiều chuộng như vậy, chút chuyện đó còn làm không xong?"

Giang Thị lại không nghĩ như vậy, "Việc khác thì có thể. Ngươi còn nhỏ tuổi không biết đâu, xiêm y này dài từ trên xuống chân nặng, bụng dễ dàng bị kéo theo. Ngươi không cẩn thận suy nghĩ cho tôn tử bảo bối của ta, không nên đi cà nhắc cũng không nên với đồ trên cao."

Có thế Tiểu Hà mới le lưỡi không nói chuyện.

Cốc Vũ vừa vặn vào cửa, thấy một màn ấm áp này, thầm nghĩ Tiểu Hà thật có phúc gả vào nhà như vậy, bà bà thương nàng như con gái ruột, bây giờ lại có thân mình, cuộc sống về sau càng ngày càng tốt, từ đáy lòng thay nàng cao hứng. Trong lòng cười thầm tiểu tử ngốc vẫn là tiểu tử ngốc, "Giang bá mẫu, Tiểu Hà!"

Hôm qua Tiểu Hà nhìn thấy Cốc Vũ, định buổi chiều đi qua tâm sự, ai ngờ nàng đã ghé qua liền lôi kéo nàng vào nhà, "Ngày hôm qua nghĩ ngươi đang vội, định chiều này đi qua. Sao ngươi lại tới đây, mau vào đi ngồi."

Cốc Vũ không có tâm tư nhàn thoại, "Không vào đâu. Vừa rồi có một tên nhóc qua nhà ta tìm Trần bá bá, nói là rừng đào bên kia đã xảy ra chuyện. Ta đi tìm nhưng không thấy nên đi qua nhìn xem."

Giang Thị bất đắc dĩ, "Ngươi nói Nhị Lăng? Vừa rồi còn hoang mang rối loạn đi lại tìm người, nói chưa xong đã bỏ chạy. Bá phụ ngươi đi qua sân phơi bên kia, ta phải tìm hắn ngay cùng nhau đi qua."

Cốc Vũ cũng đi theo, Tiểu Hà cười không đi, "Ta có thân mình, nương nói không được lộn xộn, qua mấy tháng thai ổn lại nói."

Cốc Vũ thật vui mừng, nắm tay nàng, "Ngươi ở nhà chờ, ta đi xem sẽ trở lại!"

Tiểu Hà đồng ý.

Cốc Vũ không do dự đi về hướng rừng đào.

Vài năm không đến, nơi này tựa hồ không có nhiều biến hóa. Từ đường thôn đi xuống, qua đường nhỏ giữa hai bờ ruộng quanh co khúc khuỷu, hai bên đường lúa đã bắt đầu ố vàng, dưới ánh mặt trời ngày hè chiếu ánh vàng lóng lánh, từng mảnh ruộng nối tiếp nhau không theo quy tác nào, rất khả quan. Lá lúa sát đường vướng vào chân nàng vang lên tiếng rào ràng. Bờ ruộng vòng theo dòng sông, một đường đi lên.

Thời điểm này đào đã chín, Cốc Vũ phỏng chừng năm nay đại khái mứt đào đã làm được ba đợt, cũng sắp kết thúc, sao có thể vừa vặn lúc này xảy ra vấn đề.

Nàng không nghĩ nhiều, rừng đào ngay trước mặt. Nàng đoán có một số đào chín rụng dập nát nên không khí nồng đầm mùi hương. Thân cây đào cong cong, trên thân cây chảy ra một dòng nhựa trong suốt, như là trước kia mình từng thấy qua thạch hoa quả.

Trên cành trĩu nặng quả đào, nàng tùy tay hái một trái, vậy mà có thể bóc được vỏ, chất lỏng đỏ tươi dính đầy tay nàng, bỏ vào miệng chua ngọt vừa phải, có lẽ vì chín cây. Ăn từng miếng, thịt quả cùng hạt từ từ tách ra, chỉ còn lại một hạt đào sạch sẽ. Nếu không chín kỹ thì cắn đến cuối cùng hạt đào vẫn còn dính thịt đào.

Không nghe thấy tiếng vang, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng ồn ào, nàng mới ngừng lại.

Trần Vĩnh Ngọc và Giang Thị đã đến, còn có hai ba vị lão nhân, không ngừng có người gia nhập. Cốc Vũ không nói gì, nàng đứng ở một gò đất thoáng cao hơn một chút, vừa khéo có một phiến đá, ngồi thoải mái ở đó, vừa cầm hai quả đào trong tay ăn, vừa xem động tĩnh bên này.

Vài năm không có trở về, nàng cũng không phải làm chủ, theo tới đây không gì khác hơn là muốn nhìn xem là chuyện gì. Có mấy người Trần Vĩnh Ngọc làm chủ, thì còn gì lo lắng.

Từ chỗ này đi xuống có  mấy cây bị hao tổn nghiêm trọng nhất, nhánh bị gãy vài chỗ. Nhìn chỗ gãy trắng như tuyết, có chút đau lòng, bốn phía ít nhiều gì đều có đào rụng.

Nhị Lăng ở bên trong nói không ngừng gì đó.

Hắn vốn nói không rõ ràng, lúc này người đông càng thêm lộn xộn. Lúc trước Trần Vĩnh Ngọc thấy hắn thực thành không nói dối, hắn lại không biết làm cái gì, mới để hắn canh rừng đào, nào ngờ ngay cả nói hắn cũng không nói được rõ ràng.

Đã có người lên tiếng, "Có phải là người trong thành làm? Trước kia không phải bọn họ thường xuyên đến hái đào của chúng ta sao?"

"Thật là bạch nhãn lang, tốt xấu ở xa tới là khách, chúng ta lại không nói gì tới bọn họ. Ăn ở trong rừng lại ném lung tung. Không để lại tiền mua đào còn chặt đứt cây của thôn trang chúng ta. Ta nghĩ chính là vị công tử kia, nhìn hắn như là người đọc sách, sáng nay mới vừa đi không lâu, chúng ta đuổi theo!"

Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Không được! Không có bằng chứng lại không có người nhìn thấy, đi làm khó người ta, truyền ra thanh danh thôn chúng ta sẽ dễ nghe chắc? Ngươi nói người kia là thư sinh có thể làm gãy cây đào sao?"

Cuối cùng không giải quyết được gì, chỉ có thể làm cho người ta chú ý hơn, lại dùng cây buộc vào nhánh đào chống đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK