Uyển Nhược chính là nháy mắt công phu, lập đông, thủy thủy băng, thủy đông lạnh, trĩ nhập đại thủy vì thận, tiếp, Tiểu Hàn Đại Hàn, nhạn bắc hướng, thước thủy sào, trĩ thủy. (Đại khái nói đến thứ tự của thời tiết và nông vụ. Thu qua nháy mắt sẽ vào đông, nước trở nên lạnh, rồi đông đá, tiếp đến là rét nhẹ rét đậm, nhạn về phương bắc, nước ngập tổ, trữ nước)
* Trích từ Tiết Khí ca (Bài ca bốn mùa) = 24 tiết trong lịch Trung Quốc
Xuân vũ kinh xuân thanh cốc thiên, hạ mãn mang hạ thử tương liên.
Thu xử lộ thu hàn sương hàng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.
Lập đông đi qua, mùa xuân sẽ không xa.
Hoa soi bóng nước, chim ca buổi sáng, ưng hóa thành cưu, đã một năm Kinh Trập rời nhà.
Thành Vân Châu nghênh đón mưa bụi mông lung xuân tháng ba. Nếu lúc này có người đứng trên cao sẽ thấy, sáng sớm người tụ tập ở bốn cửa thành chờ giờ mở cửa, gánh củi bán đồ ăn, mua bán người nối liền không dứt, giống như dòng suối nhỏ đổ vào sông lớn. Vải thô áo ngắn cùng trường bào tơ lụa xen lẫn nhau, cũng không có người so đo.
Đợi vào thành, tiếng bước chân trên đường đá không ngừng lại, tiều phu gánh củi từ vai trái đổi đến vai phải, có tiết tấu đi về phía trước. Người cưỡi ngựa tự tại cũng phải nắm dây cương dừng ngựa lại.
Trong thành, cửa hàng hai bên đường đã tháo tấm ván cửa xuống bắt đầu đón khách. Trong lúc buôn bán bận rộn, có người ngẩng đầu nhìn cây trên phố, kinh hỉ không thôi: “Hoa đào nở rộ, lại sắp được ăn mứt đào Đào trang. Nhị nha đầu, đi nói với tổ mẫu ngươi, không cần phải nhắc, sắp tới rồi!”
Mùa xuân luôn làm cho người ta thêm hy vọng. Mứt đào Đào trang mấy năm nay ở thành Vân Châu bắt đầu có tiếng. Thậm chí rất nhiều người sau khi ăn được mứt đào, năm sau là lúc mấy chiếc xe ngựa, ba năm bạn tốt, hướng Đào trang xuất phát, đợi đến khi chân chính thấy được rừng đào, say suốt đêm quên cả đường về.
Nhiều người không có thời gian cũng không dư dả, chỉ có thể nghe lời truyền tụng mà cảm khái “Thiên thượng nhân gian bất quá cũng chỉ là như thế, chỉ mong thế gian mãi say. Hoa đào Đào trang, dòng sông hoa, nước hoa đào...” Lời cảm khái đó đa phần bắt nguồn từ thư sinh tức cảnh sinh tình phát ra, càng nhiều người nghĩ tới cảnh đẹp đó, trong lòng chỉ có thể nhớ thương, chờ mứt đào vào thành, sớm đến đoạt mua vài hũ trở về mới thoả.
Trong mưa bụi ở ngã tư đường có hai người cưỡi ngựa nhàn nhã vào thành. Mưa phùn thấm ướt người bọn họ. Một người đàn ông hơn hai mươi khỏe mạnh, màu da hơi đen, rất tinh thần, mày kiếm mắt sáng đảo qua, mang theo vẻ phong trần, lúc này thấy cảnh phồn hoa, cảm khái nói: “Không nghĩ tới chỉ một hai năm đã khác xa như thế.”
Một thiếu niên khác ôn nhuận như ngọc, tuy mặc giản dị, trường bào màu xanh da trời, chân mang giày ủng, khóe miệng nhếch lên như gió xuân ấm áp, vừa vào thành đã làm cho nhiều người nghỉ chân nhìn ngó. Đó đây có bàn tay trắng nõn nắm chặt khăn thơm, mặt đỏ bừng. Có kẻ gan lớn nhìn: “Công tử này rất quen mặt...”
“Ngươi nha, vừa nhìn đã nói quen mặt...”
Lúc này, trong lòng thiếu niên này không lý do cảm thấy tình cảnh này có chút đáng ghét, vẻ tự tại dọc theo đường đi biến mất, hối hận mình nên đi sớm vài ngày, trở về nhà sớm hơn mới đúng.
Nghe hán tử kia nói nói như vậy, hướng nhìn qua hai bên, nháy mắt đổi ý “Đi, chúng ta đi lên tửu lâu kia ăn một chút.”
Hán tử đang nói chuyện cảm thấy rất là kỳ quái. Vốn trên đường rất khoan thai, lúc sắp đến thành lại gấp không thể chờ, sao vào thành sắp tới nhà lại muốn đi tửu lâu ăn cơm? Đi tửu lâu, lại không đi Bát Phương Lâu danh tiếng, lại muốn chen chúc tới chỗ người buôn bán nhỏ? Hắn muốn gì đây? Bất quá với thân phận của mình hắn không thể so đo, sự việc như vậy thường phát sinh. Tuy ngạc nhiên nhưng hắn không nói gì thêm, tất nhiên là đi theo.
Vào tới tửu lâu, tiểu nhị nhiệt tình dào dạt vẻ mặt tươi cười, khom người chỉ vào cái bàn tràn đầy vấy mỡ cho bọn họ ngồi xuống, thanh âm líu ríu bốn phía truyền đến, thật náo nhiệt nhưng cũng quá mức ồn ào náo động.
“Khách quan, đây là bích loa xuân tốt nhất...” luôn kéo dài âm điệu cuối, tiểu nhị mang tới nước trà, đó là tốt nhất, tiểu nhị tự đắc nói.
Hai người cũng không kén chọn, kêu tiểu nhị mang món ngon của tửu lâu lên.
Thừa dịp chờ đợi, ôn nhuận công tử kia bắt đầu tìm hiểu, “Xin hỏi trong thànhVân Châu có chuyện gì mới mẻ không?”
Tiểu nhị gặp được khách nhân dễ nói chuyện, lại là thích nói, thực khách bốn phương tám hướng ghé qua, tin tức của hắn dĩ nhiên linh thông, “Ai u, khách quan nơi khác đến?”
Hai người không phủ nhận cũng không thừa nhận, tiểu nhị ca cũng cũng không cần thiết nghe câu trả lời, câu chuyện đã xả ra, “Này! các ngươi không biết, xa không nói, bắt đầu từ sáu tháng cuối năm ngoái đi, chuyện trong thành ta rõ ràng nhất, mấy chuyện nổi bật, huynh đệ tranh đấu giành gia nghiệp, bà điên chạy ra, Hoa gia tái hiện, tri châu thiên kim, thiên thượng Đào trang nhân gian tiên cảnh...”
Mấy câu nói không đầu không đuôi làm hai người cười một lúc lâu, thầm nghĩ hơn phân nửa là từ văn nhân nghèo kiết hủ lậu tùy ý nói ra, không liền lạc thông ý.
Tiểu nhị nhớ không hết, nhưng cũng không ảnh hưởng lời nói của hắn, vò đầu cười, tiếp tục nói: “Để cho bàn tán nhiều nhất chính là An Cư, biết An Cư không? Chính là bán vải! Hai huynh đệ tranh gia sản, thật ra cũng không có gì tranh, nhưng sau này một người làm quan gì đó, muốn một nửa gia sản, về sau còn đấu đâu. Ai, đến...”
Tiểu nhị vừa nói xong hai câu đã bị người kêu đi, vội vàng chạy xuống thang lầu.
Hán tử uống trà xì cười, “Ta còn tưởng là Cẩm Hiên tranh cái gì, thì ra là hai huynh đệ kia. Thật là có ý tứ, đại nhân... Kinh Trập, ngươi nói đi?”
Kinh Trập hé miệng cười, nhìn bộ dáng người đối diện có chút buồn cười, “Tửu lâu bên đường biết nhiều chuyện hơn. Nhiều chuyện thư từ nói không rõ ràng, trở về nghe cũng không có tư vị gì. Chúng ta ngốc ở đây, náo nhiệt thoải mái lại tự tại.”
Thạch Bộ đầu cười cười, xem như tán thành lời nói của thủ trưởng mình. Tính ra thời gian hắn đi theo Kinh Trập cũng không ngắn, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau về thành Vân Châu, cũng khó trách hắn muốn hỏi thăm chuyện trong thành. Tiểu Thạch không khỏi có chút bội phục hắn, một công tử nhẹ nhàng, mặc kệ lúc mới gặp hắn còn kham khổ, sau này vào thành ở trong phủ nha bị tiếp đón lạnh nhạt, tiếp đến lần tới cổ tay, núi băng được cho tiền mà sắc mặt không thay đổi, cuối cùng hắn cũng kiến thức đến. Trong lòng từng thầm nghĩ, đời này đại khái chắc không thấy được bộ dáng thất kinh của hắn.
Nhớ tới khi đó là những ngày gian nan nhất. Những người nuôi tằm hiểu lầm trùng trùng, thương buôn trong ngành gắt gao ép bức, bất cứ lúc nào đi ra ngoài đều có khả năng bị gỗ đá ném trúng. Một lần hắn bị chọi đá vào đầu chảy máu, hắn lại nhàn nhạt nhìn đám người kia bắt đầu nói chuyện, cuối cùng người khác oán trời oán bỏ đi, hắn vẫn đợi đến khi vào cửa, ngồi xuống mới choáng váng. Lúc trước mình cho rằng hắn không qua được, định về thành Vân Châu tìm Tô lão gia hỗ trợ... Cuối cùng, đi cho tới hôm nay, ra ngoài không ai không khen ngợi tri huyện tân nhậm là quan phụ mẫu chân chính. Người lúc đầu chửi rủa hắn, rất đông đều đến trước phủ dập đầu nhận sai. Thạch bộ đầu đi ra ngoài trên mặt cũng có quang.
Mà người trước mắt, còn chưa được hai mươi...
Vì thế, chút nghi hoặc cuối cùng liền tan thành mây khói, “Kinh Trập, vậy ngươi nói bọn họ lúc này ra sao?”
“Khách quan, thịt bò ngon nhất của bổn tiệm.” Tiểu nhị vừa rồi bưng đồ ăn đến cho bọn hắn, tự quen thuộc không cần bọn họ hỏi, tự nhiên tiếp tục đề tài vừa rồi, “Lúc nãy mới nói một loại thôi, là An Cư! Không, cũng có thể nói là Hoa gia, Hoa gia trước kia đã trở lại. Quả thật lúc trước huynh muội mang theo tôn tử sống, sau đó An Cư muốn cướp tôn tử người ta vào cửa, muốn tranh gia sản. Nga! còn có đại phòng, lừa một khuê nữ trong sạch vào cửa, lúc đi ra suýt chút bị điên. Chuyện xảy ra vào mùa đông, còn kêu gọi ầm ĩ, nếu ai nguyện ý thì vào xem. Quả thực có người đi vào, ngươi nói là ai? Là khuê nữ nuôi của nhà tri châu đại nhân chúng ta. Cô nương đó thật là người can đảm cẩn trọng, từng câu không chỉ làm cho người An Cư á khẩu không trả lời được, ngay cả nam nhân cũng không dám làm gì, ánh mắt hắn cũng không nháy một cái. Thiên hạ luôn nói người ta mệnh tốt kết nghĩa với tri châu, cũng không nghĩ lại khả năng của người ta...”
Kinh Trập nghe tiểu nhị nói chuyện, một miếng thịt một ngụm rượu từ từ ăn, đợi khi nghe được con gái nuôi nhà tri châu, tay không run, lẳng lặng đặt đũa kề bên một cái đĩa, ngẩng đầu nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị thấy hắn biểu hiện như vậy cảm thấy hứng thú, lại có người thưởng ngân lượng, xem ra sẽ có một lượng, tiểu nhị càng ra sức, “Công tử, ta nói An Cư không được lâu dài!”
Tiểu Thạch hoảng sợ nhìn hắn cười: “Ngươi dám nói mấy lời này? Không sợ bị người ta nghe được thì ngươi chết.”
Tiểu nhị cười hì hì, chẳng hề để ý, “Có gì đâu chứ. Ta không nói, người bên ngoài cũng nói. Lại nói, chúng ta ở đây, sao người An Cư có thể đến? Hai vị công tử An Cư kia tranh giành nhau, ta cảm thấy An Nhị tốt hơn An Đại. Chuyện như vậy An Đại còn làm được, về sau nhưng là...” Chưa nói xong, hắn lại phủ định lời của mình, “Cũng khó nói, nghe nói An Đại có quan hệ với một đại lão bản ở Bình Châu, còn có một lá bài chủ, nhưng không có nghe nói rõ.”
Kinh Trập vừa nghe vừa nghiền ngẫm, đem lời này kết hợp với thông tin ít ỏi trong thư của An Cẩm Hiên và Cốc Vũ, rốt cục đại khái hiểu rõ câu chuyện.
Hiểu rõ thì hiểu rõ, hắn không thể thả lỏng, không khỏi muốn nghe hết câu chuyện, “Tiểu ca, sao chỉ nói phân nửa, mặt khác...”
Điếm tiểu nhị giật mình, vỗ trán mình, “Ngươi xem ta thật hồ đồ, xem bộ dạng công tử này chính là người đọc sách phải không? Không nói gạt ngươi, ngươi cưỡi ngựa đến, ta nói mấy chuyện loạn thất bát tao của An Cư này làm gì chứ? Nói những địa phương tốt đi! Ra thành nam, đi thẳng quan đạo khoảng dăm ba ngày là tới trấn Lâm Giang, không xa trấn trên có Đào trang, mứt đào ở đó ngươi có nghe qua chưa? Hiện tại các tú tài lão gia ở thời gian này xuất phát, nghe nói nơi đó hoa đào nở hơn mười dặm, bên trong còn có nước suối, có nhà nhỏ, ở lại mười ngày tám ngày rồi trở về...”