An Cẩm Hiên vội kêu lên: "CốcVũ, nhắm mắt lại, không nên động!"
Nói xong An Cẩm Hiên nhặt cây củi đang cháy trên đất, nhanh chóng đưa lên, vung qua bên cạnh, xong mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
CốcVũ mở to mắt, "Cẩm Hiên ca, như thế nào?"
An Cẩm Hiên cười cười, "Không có việc gì, vừa rồi phía sau ngươi có một con rắn, đã bị ta đuổi đi."
CốcVũ từ nhỏ sợ nhất là rắn, lúc này nghe được sắc mặt thay đổi, nghe An Cẩm Hiên nói đuổi đi rồi mới nhẹ nhõm. Ai ngờ thần hồn chưa định, lại hét lên một tiếng.
Thì ra, vừa rồi An Cẩm Hiên nhặt một cái cây cũng không dài, hắn quýnh lên đem rắn hất qua một bên, nhưng lại hất lên cây, đuôi rắn rơi xuống, lúc này quấn lấy hắn.
Lúc An Cẩm Hiên phát hiện ra thì rắn đã bò lên mình, một vòng lại một vòng, hắn vội ngừng thở, cấp tốc nói, "CốcVũ, không sợ, đợi lát nữa tự nó sẽ bò đi, ngươi đừng nói gì hết."
Nghe như vậy, rắn lại cuốn chặt hơn, mặt An Cẩm Hiên sưng lên đỏ bừng, nhưng không dám động,CốcVũ nhìn hoa văn màu sắc rực rỡ quấn trên người An Cẩm Hiên, sắc mặt đại biến, nước mắt rơi xuống, sợ hãi, lo lắng, ghê tởm, lại hận mình không biết làm gì.
CốcVũ khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, run run đưa tay qua muốn kéo, lại nghe An Cẩm Hiên nói: "Không nên đụng!"
CốcVũ vội dừng lại,An Cẩm Hiên nói,người run một chút, rắn lại cuốn chặt hơn, sắc mặt của hắn chuyển xanh,CốcVũ tỉnh táo lại, liều mạng suy nghĩ phải đối phó rắn này như thế nào.
Việc này không thể chậm trễ, nàng không ngừng lẩm bẩm, 7 tấc, 7 tấc, cố nén sự sợ hãi, chợt nhớ ở độ cao rắn không nhìn xa được, nhìn không tới nàng, nếu không làm gì, An Cẩm Hiên sẽ nguy hiểm.
Nàng xoay người cầm lấy bao bố nhỏ của An Cẩm Hiên nằm trên mặt đất, mở ra, tìm chủy thủ bằng xương đã được mài sắc bén của An Cẩm Hiên, nói: "Cẩm Hiên ca, ta giúp ngươi giết rắn, ngươi đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, 7 tấc, 7 tấc..."
CốcVũ kêu An Cẩm Hiên đừng sợ, mình cũng khẩn trương không kiềm được, thanh âm nói chuyện run run, sắc mặt An Cẩm Hiên lúc này đã xanh tím, nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ngănCốcVũ lại.
CốcVũ đâu còn lo lắng nhiều như vậy, hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn chằm chằm đầu rắn, nghĩ 7 tấc, tìm được vị trí, nàng sợ làm bị thương An Cẩm Hiên, không dám nhắm mắt, cắn răng dùng sức chém xuống con rắn.
Máu tươi chảy ra, nước mắtCốcVũ cũng chảy ra.
An Cẩm Hiên thấy rắn quấn quanh người buông lỏng, chậm rãi trượt xuống, hắn vội thoát thân, nâng tảng đá nện xuống, rồi tê liệt té trên mặt đất thở hổn hển, thấy tayCốcVũ vẫn giơ con dao bằng xương như cũ, nước mắt chảy ròng ròng, đã bị dọa choáng váng.
Hắn chạy nhanh qua vỗ nàng hai cái,CốcVũ mới oa một tiếng khóc ra, thân mình gầy yếu không ngừng lay động.
An Cẩm Hiên cũng không ngờCốcVũ dưới tình thế cấp bách dũng cảm như vậy, nếu là cô nương khác sợ là đã sớm choáng váng, hắn kéo nàng đến chỗ vừa rồi ngồi xuống, "CốcVũ đừng sợ."
CốcVũ khóc một chút rồi ngưng lại, nàng không muốn ở đây nữa, vì thế An Cẩm Hiên mangCốcVũ ra ngoài, nhưng chânCốcVũ chân cứng đờ lại như nhũn ra, bước không xong, An Cẩm Hiên đành phải cõng nàng đi về phía trước mấy chục thước, một lần nữa đắp một cái lò gạch, đem khoai núi vừa rồi tiếp tục nướng.
Mãi đến khi hơi thở thơm ngọt tản mát ra,CốcVũ mới có thể mở miệng nói chuyện, "Cẩm Hiên ca, con rắn kia đã chết sao?"
An Cẩm Hiên thấyCốcVũ vẫn chưa định được thần, sắc mặt xanh trắng, không dám dọa nàng, "Khẳng định đã bịCốcVũ của chúng ta đánh chết, bây giờ ngươi ngửi đi, có phải có một cỗ tiêu hồhươngvị không?"
CốcVũ động động mũi thở, quả thực ngửi thấyhươngvị thịt nướng, chắc là vừa rồi con rắn bị ném xuống đất, mà đống lửa bọn họ đốt chưa bị tắt, nên bị nướng, có thế nàyCốcVũ mới nhẹ nhõm, nghĩ chờ chân cẳng của mình có lại sức, lập tức rời khỏi nơi này.
An Cẩm Hiên nhìnCốcVũ, "Sao ngươi dám xuống tay với con rắn đó, ta thấy ngươi thật sự sợ mấy thứ này."
CốcVũ cười, "Ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, nếu không ra tay ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này, ta mượn con dao của ngươi, áng chừng khoảng 7 tấc chém xuống!"
An Cẩm Hiên buồn cười, hắn biết khí lựcCốcVũ không lớn, con rắn kia lại quấn trên người mình, như vậy lực đạo cùng kích cỡ đắn đo,CốcVũ không kém.
CốcVũ thấy hắn còn nghi vấn, cũng không nói nữa, coi như là trùng hợp, kỳ thực trong lòng nàng nói, nếu không là rắn mà là người, mình sẽ không sợ hãi như vậy, lúc trước mình ở trong bệnh viện, mẫu thân lại là trung y, những mô hình huyệt vị người là đồ chơi của nàng, hơn nữa sau này mẫu thân cố ý dạy một ít, việc khác không dám nói, việc đắn đo đúng mực nàng đảm đương nổi, nhớ ngày đó có một tên côn đồ cho rằngCốcVũ ốm yếu, ở trong ngõ nhỏ ngăn đón nàng, cuối cùng thế nào, còn không phải bịCốcVũ làm cho trật khớp.
Vì thế, lúc An Cẩm Hiên khen ngợi,CốcVũ nói: "Cẩm Hiên ca, là cái khó ló cái khôn thôi."
Hai người ăn xong, bụng có chút no rồi, chỉ là khát nước lợi hại,CốcVũ thật sự không muốn theo đường cũ trở về, An Cẩm Hiên quay lại coi đống lửa cũ, nói là muốn dập tắt hoàn toàn rồi mói cùngCốcVũ tìm đường ra về.
CốcVũ đứng tại chỗ chờ, chỉ chốc lát An Cẩm Hiên trở về, hai người nghĩ tìm một chỗ nào vòng đi ra ngoài, hoặc là hao chút khí lực trèo lên núi là có thể đi ra ngoài.
Đột nhiên, lại là một trận gió lạnh, da đầuCốcVũ run lên, thanh âm tê tê tê tê không dứt bên tai, An Cẩm Hiên cũng không biết sao lại thế này, chờ lúc hai người phản ứng được, đều sợ tới mức không còn hồn vía.
Bốn phía, ở bụi cỏ, cây trong rừng, rắn bọn họ chưa từng gặp không ngừng chui ra, lớn nhỏ, màu sắc khác nhau, bò về hướng bọn họ bên này.
Hai người nắm tay nhau liều mạng chạy, An Cẩm Hiên gắt gao lôi kéo tayCốcVũ, hai người không ngừng chạy về phía trước,CốcVũ vừa chạy vừa nghĩ, sao mình hồ đồ như thế, rắn tuy không nhìn xa được, nhưng khứu giác đặc biệt linh mẫn, nếu mình vừa rồi cảnh giác hơn, lúc rắn bị đốt nên cùng An Cẩm Hiên chạy đi, chỉ hận vừa rồi chân mình đi không nổi, mà đàn rắn đó, rất có khả năng do ngửi thấy mùi thịt rắn nướng mà đến.
Hiện tại,CốcVũ thấy hy vọng quá xa vời, gió lạnh từng trận phủ Hồ Lô Câu, phía sau là đàn rắn đang đuổi theo, bọn họ không dám dừng lại, đàn rắn này không nhất định đuổi theo mình, nhưng bọn hắn không dám buông lỏng chút nào, nếu bị cuốn lấy giống An Cẩm Hiên vừa rồi thì sao, vì thế hai người như gió chạy thục mạng.
Giờ phút này, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, mặc kệ đá dưới chân, mặc kệ miệng vết thương đau đớn, chỉ thấy cây cối trước mắt nhanh chóng thụt lùi về phía sau.
Đột nhiên,CốcVũ trợt chân té lăn trên đất, An Cẩm Hiên giữ chặt nàng,CốcVũ mới phát hiện chân phải bì trật, một chút sức cũng không có, An Cẩm Hiên cõng nàng trên lưng, bước đi thong thả.
CốcVũ có chút tuyệt vọng, nàng khóc không được, chỉ không ngừng kêu An Cẩm Hiên buông nàng xuống, dù sao một người chạy đi còn hơn không người nào, An Cẩm Hiên không chịu, nỗ lực đi nhanh về phía trước.
Trận gió này choCốcVũ linh cảm, nghĩ nếu hai người đi như vậy, sớm hay muộn sẽ bị đàn rắn đuổi kịp, mà gió lại lợi hại, nàng vội kêu lên: "Cẩm Hiên ca, mau! Phóng hỏa!"
Đầu óc An Cẩm Hiên cũng linh mẫn, lập tức hiểu, buôngCốcVũ xuống, lúc nàyCốcVũ có thể nhìn thấy đàn rắn cách đó không xa, An Cẩm Hiên đánh lửa, quăng vào đám cỏ khổ trên đất, gió hỗ trợ thế lửa, trong nháy mắt bốc lên cao, lại bị gió thổi, lửa không ngừng lan ra.
Đàn rắn gặp lửa, tự nhiên chuyển phòng tuyến, tất tất ba ba đôm đốp đôm đốp, tiếng vang một trận lại một trận, mùi thịt cực kỳ nồng đậm bốc ra, một lát sau, hơi thở cay gắt nồng liệt bốc ra,CốcVũ và An Cẩm Hiên đều thở dài nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau cười.
CốcVũ nói: "Cẩm Hiên ca, ngươi sẽ không đốt trụi toàn bộ cánh rừng chứ."
An Cẩm Hiên thở hổn hển, nhìn chân của mình, thì ra không biết lúc nào, chiếc giày bên chân trái của hắn bị tuột mất, bây giờ hắn mới cảm thấy đau đớn, đành phải chịu đựng, "Sẽ không, ngươi xem này, bốn phía Hồ Lô Câu đều trống trơn, chỉ đốt cỏ dại, không có chuyện gì."
Một trận lửa đi ngang qua, cỏ cây trên đất không hoàn toàn bị thiêu rụi, gốc cỏ như khoác vào một tầng áo đen, gió thổi lửa lan về phía trước, rắn thấy lửa, đã thay đổi phương hướng, nhưng không nhanh như gió nên bị thiêu, vì thế, toàn bộ Hồ Lô Câu tràn ngập mùi kỳ quái.
Lúc này hai người mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếm môi, thấy trời sắp tối, cũng không biết lúc này là giờ gì,CốcVũ không khỏi sốt ruột, "Cẩm Hiên ca, chúng ta trở về đi, bằng không trong nhà lo lắng."
An Cẩm Hiên gật đầu, hắn nghĩ Hồ Lô Câu không dễ đi như vậy, không bằng trèo lên trước, rồi từ trong rừng trở về, ai ngờ thử rất nhiều lần, vẫn không thể trèo lên, nơi nơi đều là tảng đá trơn trợt, không có chỗ đặt chân,CốcVũ và hắn như là tiến vào đáy nồi, không có biện pháp dùng lực.
Hai người không thể đi, chỉ còn một đường ra, đi theo đường cũ.
Nào ngờ, hai người đi không bao nhiêu bước, bước chân liền khựng lại, nỗi tuyệt vọng đánh úp lại.