Mục lục
Điền Viên Cốc Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày kế tiếp Cốc Vũ không có việc gì làm, lắc lư đi cửa hàng gia cụ bên kia, gặp Lí Đắc Hà cùng Trần thị.

Lí Đắc Hà đi sớm về tối lo trong lo ngoài. Đại Lâm chỉ để ý cùng nhóm thợ thủ công làm việc trong cửa hàng, làm xong giao đến các nhà các hộ. Người tới cửa tiệm cần dùng cái gì, muốn bao lớn, loại nào, đều do Lí Đắc Hà và Hắc tử đại ca lo. Tuy vẫn là thời gian bận rộn nhưng rất nhiều nhà gả cưới, phải chuẩn bị từ bây giờ đến mùa thu là vừa, miễn cho trở tay không kịp... Máy tuốt hạt đã có nửa số định mức, lo trong lo ngoài không có thời gian nghỉ. Mặc dù bận rộn, hắn cũng không để Trần Thị quan tâm. Trần Thị đành ngốc ở nhà nghỉ ngơi nhưng nàng đâu nghỉ được, trong ngoài thu thập thỏa đáng.

Nàng lại quản vải dầu lúc trước Cốc Vũ đề nghị. Đầu tiên có Giang Thị, Hứa Thị hỗ trợ, sau này làm được vải dầu đủ tư cách, các nàng liền trở về nhà. Hiện tại các phụ nữ làm thuê, toàn bộ đều do Trần Thị tự mình trông coi, ngày ngày đến bờ sông gia công vải dầu.

Thẳng đến khi biết Trần Thị có mang thai mới thôi.

Trần Thị đứng ở cửa sau, đi xuống vài bậc thềm chính là bờ sông. Tháng trước còn là nơi tụ tập ồn ào, hiện tại là một mảnh yên tĩnh. Tay đặt trên bụng, nhớ tới dáng vẻ khẩn trương của Lí Đắc Hà, lòng nổi lên một trận ngọt ngào, lại có chút xót xa. Nếu lúc trước nàng cẩn thận, Lí Đắc Hà đâu cần lớn tuổi như vậy mới làm cha.

Nghe tiếng bước chân, Trần Thị quay đầu nhìn, thấy Cốc Vũ đi tới, mừng khôn tả xiết kéo tay Cốc Vũ, "Đã lâu không về đây làm ta nhớ muốn chết."

Cốc Vũ thấy khí sắc nàng tốt, trong lòng buông lỏng. Nàng sợ nhất thấy nàng nói hối hận không muốn liên lụy Lí Đắc Hà, cả ngày cam chịu nhíu mày nhăn mặt. Nếu người tự buông bỏ chính mình, người khác có thể nói gì, có ích lợi gì?

Ngồi xuống, Cốc Vũ nói tình huống trong nhà. Trần Thị trầm ngâm một hồi, thở dài nói: "Trong nhà ít nhiều nhờ nhị tẩu. Mấy năm nay chúng ta cũng có chút dành dụm, nếu không thể về thôn trang thì xây một viện nhỏ cạnh cửa hàng, cách trấn trên gần rất phương tiện. Ngươi xem cửa hàng trấn trên, ai cũng thích nơi chúng ta. Mảnh đất này đáng giá a!"

Cốc Vũ vui mừng cho nàng. Ngoại trừ nguyên nhân nàng nói, sợ là nàng còn điều khó nói. Lúc trước nàng ở thôn trang làm ầm ĩ, vì chuyện của Tiểu Mãn bị Lí Đắc Hà tức giận xuýt chút cùng cách. Nàng không chỗ về một mình ở một túp lều nhỏ. Sau này nếu trở về, sợ có kẻ ba hoa nói ra nói vào nàng sẽ không được tự nhiên. Ở bên ngoài không cần lo lắng chuyện đó.

Trước kia Cốc Vũ cũng nghe Lí Đắc Tuyền nói qua, xây vài sân nhỏ lấy chỗ cho bọn bọ tới lui. Chính bọn họ có ý nghĩ như vậy dĩ nhiên rất tốt, tức thời tỏ vẻ đồng ý, "Tứ thẩm, chờ nhà của ngươi xây xong, ta lại cho ngươi một phần quà lớn. Qua mấy tháng nữa sẽ có thêm chuyện vui."

Trần Thị hé miệng cười. Nàng hoài thân mình. Lần trước bởi vì chuyện Phan Xuân Hoa, nàng không có hoài qua. Không muốn liên lụy Lí Đắc Hà nàng kêu hắn cùng cách hoặc mua một tiểu thiếp nhưng đều bị cự tuyệt. Nàng vừa cảm động lại xấu hổ, rốt cục cảm nhận được nỗi khổ của Hứa Thị năm đó. Lúc trở về bị Lí Hà Thị châm chích, Hứa Thị luôn thay nàng nói chuyện, trong lòng càng cảm niệm mấy năm nay Hứa Thị đối tốt với nàng. Hơn nữa đồng bệnh tương liên ngược lại chị em bạn dâu càng thân thiết hơn. Rất nhiều đồ của Tiểu Hàn, Đại Hàn đều do Trần Thị làm. Tuy Lí Hà Thị luôn cảm thấy Trần Thị không tốt, cũng may Trần Thị ở bên ngoài, Lí Hà Thị ít có dịp tới răn đe nàng.

Thật vất vả mới mang thai, dĩ nhiên nâng niu như bảo bối. Thôn trang có phong tục, có thân mình trong nhà không thể đóng gõ. Lí Đắc Hà ngay cả ở trong phòng đóng một cái đinh cũng không dám. Chuyện vải dầu cũng dừng một thời gian, càng không cần nói đại sự xây nhà.

Trần Thị có chút cảm khái, "Ta còn tưởng cả đời cứ như vậy, cũng may tứ thúc ngươi tốt, bằng không ta đâu có hôm nay. Nghĩ lại chuyện trước kia... Ta thật sự không có mặt..."

Cốc Vũ vỗ tay nàng, đều là người một nhà đâu thể nói khách sáo như vậy, gập ghềnh là điều không thể tránh được. Cốc Vũ khuyên giải an ủi một hồi.

Trần Thị bình tĩnh lại, kéo Cốc Vũ nói, "Cốc Vũ, ta có mấy câu nói với ngươi, ngươi đừng phiền lòng. Ta thấy ngươi là người có lòng dạ cao, đáng tiếc chúng ta đều là dân chúng phổ thông. Nếu không có mấy chuyện lúc trước, sao ta có thể biết tứ thúc ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy. Nếu lúc trước hắn bỏ lại ta cưới một người khác, ta sẽ hối hận đến ruột đều xanh nhưng lại có năng lực gì? Ngươi không cần quá mức so đo. Lần trước ta nghe nương ngươi đề cập qua, Cẩm Hiên hiện tại cũng tốt. Đàn ông có chuyện của bọn họ, chúng ta không thể giận hờn bỏ chạy đúng không?"

Trần Thị nói nghe như một lời khuyên nhủ tận tình, nhưng Cốc Vũ nghe không hiểu gì hết. Cố suy nghĩ mới hiểu ra là Trần Thị lo lắng mình bất mãn Cẩm Hiên nên bỏ về đây. Phải giải thích như thế nào đây? Vốn không phải là như vậy, nhưng chuyện không thể nói rõ được. Tuy khả năng lan truyền thật nhỏ nhưng Cốc Vũ không thể để vạn nhất phát sinh, vì thế đành phải cười cười không nói gì.

Trần Thị thấy nàng không nói gì, thở dài một tiếng, thầm nghĩ đến cùng vẫn là tuổi trẻ, chỉ đầnh để ngày sau chậm rãi khuyên.

Hai người không cùng tâm tư, lúc nói chuyện có chút né tránh.

Cốc Vũ cười cáo từ.

Trở về thuận đường ghé vào tửu lâu Hứa Thế Cùng ngồi một lát, nghĩ sẽ đi qua bên Linh Nga, tiếp đến là Nguyệt Nga, còn có vài nơi chưa đi, cảm thấy cuộc sống ở nông thôn, ngày thường không có việc gì thì đi thăm người thân. Ở đây có ruộng đất, có củi gạo dầu muối qua cũng tốt đẹp.

Hiện tại đã bắt đầu mùa thu gặt. Phía sau một mảnh vàng óng ánh là một mảnh lầy lội. Sau khi thu gặt, các hương thân bắt đầu cày ruộng, dẫn nước dưỡng đất. Nước trong ruộng in hình trời xanh mây trắng, trời đất một màu làm cho người ta vui vẻ thoải mái, xen lẫn với màu xanh của  mạ non...

Cảnh đẹp như thế, Cốc Vũ có chút say mê.

Niềm say mê không kéo dài được bao lâu. Cuộc sống luôn có lúc không như ý.

Mí mắt nàng bắt đầu nháy, thấy một đám người chen chúc nhau đi về phía rừng đào. Theo bản năng nàng cảm thấy không thích hợp nên không ngắm phong cảnh nữa, theo một con đường nhỏ đi về.

Thay quần áo mát mẻ đi tới, nhìn không khác gì nguời trong thôn trang. Cốc Vũ nghe một phụ nữ nói chuyện, "Ngươi nói là chuyện gì chứ? Rừng đang tốt lành lại bị biến thành như vậy?"

"Còn có thể là cái gì, nghe nói là người bên ngoài đến a..."

"Nói bậy, ta nói là Lí gia kiếm tiền đỏ mắt ông trời..."

"Chậc chậc, qua đi coi kỹ hẵn nói, thật là không để người bớt lo."

Cốc Vũ buồn bã. Nghe lời nói của mấy người này, nàng không thoải mái, đây gọi là kẻ thù của giàu có sao? Nàng tự nhận là nhà mình chưa từng thua thiệt thôn trang cái gì.

"Không phải là ca ta! Ca ta đang ở nhà!" Một giọng nữ sắc nhọn chói tai truyền ra, bị thanh âm phẫn nộ ong ong chế trụ.

Cốc Vũ nhìn xuyên qua đám người, là Tiểu Bình, trong lòng cả kinh.

Nghe tiếng kết tội, Tiểu Bình muốn khóc, người chung quanh không ai chịu tin lời của nàng, thậm chí còn có người nói: "Ngươi nói không là sẽ không sao? Ngươi là em gái của hắn, nhưng có ai nói là ca ca ngươi đâu, ta thấy có quỷ nên ngươi mới như vậy."

Tiểu Bình trừng đôi mắt đã long lanh, lấy tay chỉ rồi ngơ ngác, người vừa nói là ca ca nàng phá hại rừng đâu rồi?

Cốc Vũ không kịp tội nghiệp nàng, thấy lớn nhỏ có hơn mười cây, không giống lần trước chặt nhánh, mà có dấu vết trắng như tuyết, trên đất hỗn độn dấu chân... Vừa nhìn là biết ngay là dùng đao chặt, là ai lớn gan như vậy, muốn hủy rừng đào của thôn trang? Chặt như lúc trước có thể bổ cứu, hiện tại chặt thành như vậy, sao có thể xuống tay được?

Tiểu Bình run run, thấy rất nhiều ánh mắt sắc bén dừng trên người nàng, nàng khóc không ra nước mắt, lặp đi lặp lại: "Không, không phải là ca ta. Ngày đó hắn trở về đã hứa với ta sẽ đi tìm việc làm, hắn..."

"Thống Tử chó má! Nhớ ngày đó không là hương thân thôn trang nuôi hắn lớn... Sớm biết gây hoạ cho hương thân như vậy, nên để đói chết hắn!"

"Đúng là không quen nuôi bạch nhãn lang!"

Trần Vĩnh Ngọc chau mày. Không phải hắn không muốn tin Tiểu Bình, nhưng tình cảnh này, hơn nữa Tiểu Bình vô duyên vô cớ nói một câu như vậy. Chuyện này khó nói, mấy ngày trước Thống Tử đi tìm hắn, "Vài ngày trước, Thuần đại ca, Thống Tử còn có Thuận tử đi tìm ta, nói là muốn giống Nhị Lăng đi canh rừng, nhưng các ngươi cũng biết, rừng là của thôn trang, hiện tại không phải là lúc hái đào, đâu cần nhiều người canh chừng như vậy, không phải là hao tổn tiền của thôn trang sao? Sau đó đã khuyên bảo bọn hắn trở về, hay là chúng ta đi hỏi bọn hắn, không thể vô duyên vô cớ định tội bọn hắn đúng không?"

"Ta nói chính là Thống Tử, chỉ có hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy. Trước kia cũng thế, khi đó ta cùng hắn vào núi, hái nấm ngon nhất đầy một ba lô lớn, còn thừa lại hắn dùng cây đập nát. Ngươi nói hắn không hái cũng không để cho người khác hái... Nếu mình không chiếm được, hắn sẽ hủy bỏ."

"Đứa nhỏ này từ nhỏ tâm không ngay thẳng, bằng không ngươi nói sao có thể xuống tay được?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ cảm thấy lần lượt phá huỷ rừng, đến lúc đó Nhị Lăng không canh được nữa, sẽ thỉnh hắn tới ăn không ngồi rồi? Mệt hắn có tính toán!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK