Mục lục
Điền Viên Cốc Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Vĩnh Ngọc bước hai bước tiến vào trong đám người, cũng không nhìn Cốc Vũ bọn họ, kéo bọn họ ra phía sau, che ở trước mặt. Cốc Vũ đứng sau Trần Vĩnh Ngọc, cảm thấy thật an toàn.

Kinh Trập nhỏ giọng nói: "Hai người các ngươi sao một mình tới?"

Cốc Vũ chớp mắt hỏi, "Chỉ hai người các ngươi?"

Kinh Trập đè thấp tiếng nói, "Người không nhiều, vả lại không thể phá việc vui bên kia."

Cảnh tượng này không thể nói gì thêm.

Có một người trẻ tuổi xăm mình không phục nói, "Chuyện của chúng ta không tới phiên ngươi nói chuyện! Còn không cút qua một bên!"

Chưa nói xong đã bị lão giả đứng kế bên khiển trách, "Trần lí chính, ngươi không cần so đo cùng tên không có kiến thức này, bọn họ không nhận biết ngươi."

Trần Vĩnh Ngọc chậm rãi nói, "Dĩ nhiên không thể so đo như vậy, nhưng ta muốn hỏi một chút, các ngươi chạy đến đây là vì chuyện gì, một người lại một người đi qua thôn chúng ta, chúng ta bên kia đang có việc vui, tự nhiên mang cuốc vác đao đi qua, phụ nữ trong nhà đều hoảng hốt, tuy không thể nói va chạm chúng ta, nhưng đi lại hỏi một chút cũng không là gì chứ?"

Lão giả kia vừa nghe, ngập ngừng muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn nói, "Không nói gạt ngươi, các ngươi làm việc chúng ta chịu phục, thôn trang các ngươi có một nhà, con trai vụng trộm đến hội dâng hương, sau đó cưới vợ cũng không sống yên, lại đem nàng dâu gả ra ngoài, rồi cưới nàng dâu ở hội dâng hương, sự tình đã phát sinh không thể làm khác hơn. Các ngươi làm việc như vậy chúng ta đều thấy không có vấn đề, chỉ là các ngươi không nghĩ qua, chuyện khác tạm không nói đến, ngươi nói nếu người người đều giống người thôn trang các ngươi phải làm sao bây giờ, còn có Tiểu Tiền Trang kia cũng thật là, vụng trộm chạy đến hội dâng hương xằng bậy, về sau chúng ta làm sao mà quản, còn không phải lộn xà ngầu hết. Nếu không huỷ bỏ hội dâng hương, đến lúc đó mặc kệ là thành thân hay chưa thành thân đều dính vào hội dâng hương, còn có phụ nữ không tuân thủ nữ tắc làm xằng bậy, rồi giải quyết thế nào cho phải? Đến lúc đó gặp mặt cũng không biết thân nhân, bại hoại thanh danh chúng ta vùng này!"

Thì ra là thế.

Đắm chìm trong việc vui ở Đào trang, Trần Vĩnh Ngọc thật đúng không có lo đến vấn đề này, thấy người khác nói có tình có lý, nhưng sự thực là thế, nếu bên này không có một chút giáo huấn, người người đều  dính vào hội dâng hương, mọi thứ đều lộn xộn đến lúc đó hậu quả có thể tưởng tượng ra.

Thấy Trần Vĩnh Ngọc không nói, người bên kia bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng ngại người đang nói chuyện với Trần Vĩnh Ngọc, lão giả không mở miệng, không ai không dám nói lời nào, nhưng ánh mắt hung hãn, đều chăm chú nhìn Trần Vĩnh Ngọc.

Say khi xảy ra xung đột với người Tiểu Tiền Trang, Trần Vĩnh Ngọc không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nữa, đều là mười dặm tám thôn, gả cưới gì đều mang theo thân thích, nếu thật sự náo sự liên quan đến mạng người thì không tốt, lại gây thù oán đến đời sau.

Việc đã đến nước này, Trần Vĩnh Ngọc đương nhiên không thể ngồi yên không màng đến, đầu tiên khẳng định bên kia là Đại Tiền Trang, lấy tư cách người đứng đầu một thôn nói, "Mọi người không cần kích động, các ngươi nói có đạo lý, nói đến cùng chúng ta cũng biết hội dâng hương gây hại, nhưng hôm nay thôn trang chúng ta đãi tiệc mừng, nhiều năm qua nàng dâu khuê nữ của mình ở bên ngoài bị người khi dễ cũng chỉ có thể nhìn, nàng dâu trong nhà cũng dày vò, người biến thành quái nhân, chắc các ngươi cũng đều nghe nói, hội dâng hương không thể duy trì được, chỉ là các ngươi muốn làm sao bây giờ?"

Người Đại Tiền Trang nói, "Đã đứng bên chúng ta, ngươi không cần quản chúng ta, nếu biết hội dâng hương không tốt, nhân cơ hội này chặt bỏ cây liễu, mọi người liền sạch sẽ !"

An Cẩm Hiên luôn không mở miệng, lúc này giận dữ, "Không được!"

Phần đông ánh mắt tức giận chăm chú nhìn hắn.

Trần Vĩnh Ngọc chặn lại nói: "Đây là cháu ta. Hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng làm việc đâu ra đó, nể mặt mũi của ta để hắn nói mấy câu, đến lúc đó chặt cây cũng không muộn."

An Cẩm Hiên chiếm được cơ hội, "Các ngươi nói đến nói đi đơn giản chỉ muốn chặt cây? Vậy có thể giải quyết vấn đề gì? Hội dâng hương sẽ bị bãi bỏ sao? Chẳng lẽ người ta không biết chuyển hội dâng hương đến địa phương khác? Chỉ cần thứ này còn tồn tại, địa phương sẽ không là vấn đề. Chặt cây liễu chẳng lẽ các ngươi không đau lòng, không tiếc nuối? Nếu thật sự chuyển hội dâng hương đến trên sông các ngươi cũng đem nước sông uống cạn?"

Nghe như vậy mọi người lặng im.

Lại có người nói, "Ta mặc kệ! Dù sao hôm nay chúng ta nhất định chặt cây!"

Có người đã muốn bắt đầu động thủ, người bên Liễu Bá Tử cũng không lạnh nhạt, ở bên kia kêu la, "Bất luận thế nào cũng không thể chặt cây!"

"Đúng vậy! Hội dâng hương không phải do chúng ta gây ra! Đến cùng cũng là các ngươi đến làm ô uế chỗ chúng ta, thế nhưng còn muốn chặt cây."

"Cây thì có gì, chúng ta còn phải dùng cành liễu đan sọt, nếu không có đi tìm ngươi đòi tiền được không?"

Hai mặt nhìn nhau!

Người bên này chỉ vào người đứng đầu, "Trần lí chính, ngươi nghe thấy không? Ngươi xem bọn hắn được tiện nghi lại khoe mã ! Mấy năm nay nếu không nhờ hội dâng hương bọn họ có thể kiếm nhiều như vậy, từng nhà có thể dư dả sao? Bây giờ nhất định không nhân nhượng, các ngươi cũng không không cần cản trở, cùng Đào trang các ngươi không có liên hệ gì!"

"Ta biết là tới giúp đỡ bên kia, hơn phân nửa rừng đào cũng không sạch sẽ!"

Kinh Trập mở miệng, "Không phải không có liên quan, chuyện gì đều phải có lý, môi hở răng lạnh! Không hỏi xanh đỏ đen trắng liền chặt cây, hôm nay là Liễu Bá Tử, ngày mai lại nói muốn chém rừng đào của chúng ta, cây là của các ngươi? Nếu một ngày nào đó chúng ta cũng tụ tập đi náo thôn trang các ngươi, các ngươi sẽ nói sao?"

Cốc Vũ đứng gần ở giữa đám người, phía sau là cánh rừng, phía trước là bóng lưng cao lớn của Trần Vĩnh Ngọc, hai bên là An Cẩm Hiên và Kinh Trập, kín không kẽ hở. Đầu lại không ngừng chuyển động, vội cung hai người hai bên nói, "Ca, Cẩm Hiên ca, kéo dài! Đến lúc đó tìm Đình Trưởng!"

Trần Vĩnh Ngọc thấy mọi người cầm cuốc, đao trong tay, không sợ chút nào, "Ta hiểu rõ mọi người không muốn hội dâng hương tiếp tục, nhưng chặt cây căn bản không giải quyết được vấn đề, như cháu ta vừa nói, nếu người khác làm ở trên sông thì sao, chẳng lẽ muốn uống cạn nước sông?"

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ít nhất chúng ta có thể chém Liễu Bá Tử bên này trước!"

"Đúng vậy, nếu có hội dâng hương lại đi ngăn cản."

Thấy chuyện có chút dịu lại, bên Liễu Bá Tử người đơn thế bạc kêu gọi, "Không cần chặt cây! Chúng ta cam đoan về sau không làm hội dâng hương!"

"Ngươi cam đoan có lợi gì!"

Cứ giằng co như vậy, nói qua lại chung quy ai cũng thuyết phục không xong. Nhưng cũng dịu xuống, người thôn trang có chút bực bội, cũng có chút táo bạo, vừa rồi trên cơ bản đều là dựa vào một cỗ khí tại đây chống đỡ, hiện tại không đến nỗi muốn động thủ. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái từ từ tàn lụi.

An Cẩm Hiên bị Cốc Vũ nhéo một cái, lại nghe nàng lặp lại lời nói, trước mắt không muốn đánh nhau, mà nên đi tìm Đình Trưởng.

Vóc người An Cẩm Hiên cao, lặng lẽ cùng Trần Vĩnh Ngọc nói chuyện.

Trần Vĩnh Ngọc là người có thể đảm đương, trong lòng nắm chắc, khí thế càng có chừng mực, "Già trẻ cha con, mọi người hãy nghe ta nói vài câu! Chặt cây không giải quyết xong vấn đề hội dâng hương, các ngươi nghĩ lại coi thân thích của nhà mình có phải cũng có người Liễu Bá Tử không, thân thích để đâu? Bây giờ va chạm cho sảng khoái, về sau làm sao gặp người?"

Nghe như vậy, có người trong đám đông thở dài, "Cô cô ta gả tới đây, không bị chọc giận ai nhẫn tâm chứ."

Tiếp theo là một trận ồn ào loạn thất bát tao.

Trần Vĩnh Ngọc phỏng theo cuộc điều đình lúc trước với người Tiểu Tiền Trang nói, "Các ngươi xem như vậy có được hay không, ba ngày! Mọi người đều yên tĩnh trở về ba ngày sau tự nhiên có câu trả lời, nếu có người không vừa lòng, lúc đó có thể động thủ, ta Trần Vĩnh Ngọc sẽ không ngăn cản nửa phần! Nếu bên Liễu Bá Tử còn tổ chức hội dâng hương, ta, Đào trang chúng ta là người thứ nhất không đáp ứng! Đến lúc đó không cần nói các ngươi, ta tự mình động thủ, chỉ là mọi người nên lo lắng là có tác dụng hay không, chúng ta cần phải gióng trống khua chiêng làm việc như thế này sao? Lúc trước chẳng phải chúng ta cùng người Tiểu Tiền Trang gây túi bụi sao, hiện tại các ngươi thấy thế nào?"

Mọi người không nói chuyện, nhưng cuốc trong tay đã bỏ xuống đất.

Trần Vĩnh Ngọc tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Các ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta có thể thương nghị, ngay tại Đào trang chúng ta, mỗi thôn trang các ngươi đề cử bốn năm đại biểu, đến Đào trang chúng ta nói chuyện, có gì không vừa lòng cứ việc đề xuất, đến lúc đó cùng nhau giải quyết, ba ngày sau mọi người đều có thể đến nơi đây, chúng ta tự nhiên có một đáp án vừa lòng!"

Có người không quá tin tưởng, "Ngươi dám cam đoan?"

Trần Vĩnh Ngọc nói rất khí phách, "Ta cam đoan!"

Không phải là người cùng hung cực ác, thấy Trần Vĩnh Ngọc nói như vậy, người bên kia cũng sảng khoái, "Tốt! Nghe Trần lí trưởng nói! Ba ngày sau gặp nói rõ ràng."

Người các thôn trang líu ríu đưa ra vài người đại diện, còn lại rời đi.

Thấy người đi rồi, Trần Vĩnh Ngọc thở dài nhẹ nhõm, lại nhìn người Liễu Bá Tử nói: "Tự mình trở về cân nhắc cho kỹ, ngày mai tới cửa tìm các ngươi!"

Còn lại mười mấy hai mươi người của các thôn trang, đứng ở tại chỗ. An Cẩm Hiên thấy vậy biết Trần Vĩnh Ngọc chưa có phương pháp rõ ràng, sợ lát nữa ứng phó những người này cũng khó khăn, vì thế tiến lên nói: "Đi! Đều đến thôn trang chúng ta ăn tiệc mừng đi! Khó gặp dịp tốt!"

Bỗng chốc đưa những người đó đi.

Trần Vĩnh Ngọc lau mồ hôi, quay đầu nhìn Cốc Vũ và Kinh Trập đều không có chuyện gì, thở dài nhẹ nhõm, mình ngược lại không lo lắng, "Vừa rồi Cẩm Hiên nói các ngươi nghĩ đến biện pháp làm cho bọn họ trở về, là thật?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK