Vài ngày nay, bên người nàng từng tốp người đến rồi đi, nàng nghe hiểu được, đại tỷ nói muốn gả dĩ nhiên phải gả cho người mình vừa ý, giống như nàng ngày xưa, gả đi Liễu Bá Tử, bao nhiêu người ngại thanh danh không tốt, vậy thì thế nào chứ, chỉ là mỗi lần về nhà mẹ đẻ bị xem nhẹ chỉ liếc mắt một cái, chủ yếu là làm đương gia phải biết lạnh biết nóng. Nhị tỷ cái gì cũng không nói, trực tiếp ra chủ ý, gả Triệu gia ngàn vạn lần không cần ủy khuất chính mình. Nhị tẩu, Tam tẩu cũng gấp gáp sốt ruột, quả thực, chỉ có lúc còn là cô nương mới có một chút tự tại, nếu chọn sai lầm rồi chính là cả đời. Ngay cả vừa gả vào cửa Tứ tẩu, cũng khuyên giải an ủi nàng một hồi, nghĩ đến, nàng thở ra một hơi nặng nề.
Rốt cục, nàng quyết định qua sân bên kia xem Hạ Xuyên, nhân tiện thêu thùa may vá, trò chuyện. Kết quả, Lí Hà thị cái gì cũng không nói, trong lòng nàng vui sướng, vài người ở cùng nhau ngày qua cũng mau, các nàng đối mình cũng tốt, đặc biệt lúc trở về Cốc Vũ nói với nàng một câu, "Cô cô, ngươi cứ theo ý mình, đừng ngại chủ ý của nãi nãi."
Trở lại phòng của mình, Linh Nga còn có chút cái kích động, nàng lấy tảng đá kia cầm trong tay, có chút ngượng ngùng, phảng phất nhìn thấy ánh mắt của người kia, ma xui quỷ khiến thế nào lúc nương vào hỏi ý mình, không suy nghĩ gì đã nói tên Triệu gia, sự tình thình lình bất ngờ thuận lợi, Lí Hà thị gật đầu, liền đi ra ngoài, Linh Nga không tin đây là sự thật, thật là mình nói sao? Giống như lời tẩu tử nói thật sự có thể có một chút tự do như vậy sao, mà nương đã đồng ý, nghĩ ngày sau sóng cùng người kia, Linh Nga không biết nên làm cái gì, trong đầu luôn nghĩ, nếu gặp hắn, ta nên nói cái gì đây, bộ dáng hắn còn như trước đây sao?
Mãi miên man suy nghĩ, Linh Nga không làm gì được hết, mỗi ngày như cũ đi lại, cũng không làm gì khác, nhóm tẩu tử cho nàng cho nàng thêu một bộ áo cưới, hai vị tẩu tử còn cho tiền để nàng mua một cái chăn bằng lụa đỏ, giúp nàng thêu đồ cưới Tam tẩu mỗi ngày chỉ nàng châm pháp, Linh Nga vốn khéo tay, học qua một lần liền bắt đầu thêu đồ cưới.
Từng ngày qua, trên nền tơ lụa đỏ thẫm, uyên ương màu vàng đã có bộ dáng, Linh Nga lúc này không còn ngượng ngùng như lúc trước, ngược lại trở nên nhiều hơn, Vương thị, Hứa thị đem sự chuyển biến để trong mắt, trong lòng vì nàng cao hứng.
Mỗi ngày, vì để thêu hoa mặt trái mịn đẹp như mặt phải (cách thêu 2 mặt), Vương thị chỉ nàng cách thêu, Hứa Tần thị kéo Cốc Vũ ngồi một bên xem chăm chú, bên ngoài bất giác có tiếng ồn ào rộn rã.
Đột nhiên một người từ ngoài cửa chạy vào, kêu lớn, "Nhị tẩu, Tam tẩu a, mau đi qua xem, Triệu gia cùng mang trà lễ đến, hai lão lại náo lên, sợ là không tốt, Cốc Vũ, nhanh đi gọi ngươi cha về”
Tay Linh Nga run lên, chăn lưu lại một giọt máu, không may thấm ngay vào đoá hoa màu hồng nhạt vừa thêu xong, nàng ngẩn người, cắn môi muốn khóc.
Bên kia đã náo lên, Lí Hà thị vốn để Linh Nga tự mình chọn, nhưng không nói gì với Trương thị. Lúc nhà kia tới cửa cũng đáp ứng, hôm nay muốn đưa trà lễ, Linh Nga sáng sớm liền né đi ra ngoài, nào ngờ người trong nhà nói trước kia đã đưa qua trà lễ, lần này lễ chỉ có chút bạc. Lí Hà thị không nhịn được, theo quán tính lại đâm chọt người ta vài câu, nói tới lui liền ầm ĩ lên, đến khi Vương thị các nàng vài người tới đã huyên náo túi bụi.
Lí Hà thị há mồm đòi 5 lượng bạc, bằng không sẽ không cho Linh Nga qua cửa, Triệu gia bên kia lại nói Lí Hà thị bán khuê nữ, hộ nông dân cưới vợ, nơi nào có nhiều bạc như vậy, Lí Hà thị ghét bỏ các nàng xem thấp Linh Nga, trà lễ chuẩn bị không tốt, muốn kiên cường một chút thay khuê nữ tranh một hồi.
Bên kia lại cho rằng bên này lại là coi trọng nhà người khác, muốn đổi ý mới cố ý ra nan đề, nên có chút căm tức, hướng tới người chung quanh nói, "Các ngươi cũng thấy được, a? Không phải Triệu gia chúng ta sai lầm, 5 lượng bạc a mới cưới được nàng dâu tốt này, ta thấy khuê nữ là người tốt, sinh lầm làm con người này."
Trần thị cùng Vương thị vội khuyên Lí Hà thị, bên kia Hứa thị cùng Hứa Tần thị lại khuyên giải Triệu gia, hai bên đã nguôi ngoai, nhưng không ai nhường ai, như cũ vẫn chưa hoà được.
Đang giằng co, Linh Nga mặt không biểu cảm đi vào sân, lộ vẻ sầu thảm cười, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Lí Hà thị, dọa người chung quanh nhảy dựng.
Cái này cũng chưa tính, Linh Nga bắt đầu vừa khóc vừa nói, "Nương, ta biết ngài là thương ta, chỉ là ngày của ta chỉ do ta qua, ngài đã đáp ứng rồi vì sao còn đổi ý, 5 lượng bạc làm sao bọn họ lấy ra, cho là đi mượn đến về sau còn không phải do ta trả, lúc trước ngài bảo ta nói cùng Triệu lang lời kia, nhiều năm như vậy trong lòng ta vẫn còn khúc mắc, thật vất vả duyên phận chúng ta chưa dứt, ta ngoại trừ hắn ai cũng không gả cho, Tam tẩu nói rất đúng, chúng ta lúc còn là cô nương còn có một chút tự do, nương ngài thanh toàn ta đi."
Tiếng khóc vang lên, người chung quanh biết rõ Linh Nga mấy năm nay không thuận ý, đã có người đồng cảm ứa nước mắt theo, ào ào kêu Lí Hà thị đáp ứng, Triệu gia cũng mở miệng nói, "Khuê nữ, ngươi yên tâm, nhà chúng ta đã định ngươi là nàng dâu, mau đứng lên, a?"
Lí Hà thị trong lòng chuyển động không ngừng, nàng không dự đoán được là chính khuê nữ của mình hủy đi đài của mình, làm cho mình trong ngoài đều không được lòng người, nghe nàng khóc tâm như bị mèo cào, thầm nói khuê nữ ngốc, ngươi sao không nói sớm, nương còn không phải thương ngươi mới làm như vậy, miễn cho ngươi bị Triệu gia khinh thường, câu nói cuối cùng của Linh Nga làm Lí Hà thị có chút không vui, là do vợ lão Tam khuyến khích Linh Nga quậy với mình như vậy?
Trương thị ở bên cạnh xem, thấy vậy vội đi lại, "Linh Nga sao ngươi có thể nói như vậy, nương có chủ ý của nương, ngươi không suy nghĩ cho tới liền xem nhẹ chính mình, như vậy sao ngươi qua được ngày lành?" Nói xong ỷ vào mình khoẻ, kéo Linh Nga vào nhà chính.
Lí Hà thị nguyên lai cũng không phải muốn 5 lượng bạc, chỉ vì hận trà lễ có chút thiếu, nghĩ rằng chỉ cần bên kia hạ giọng, sẽ thương lượng lại, lúc này có nhiều ánh mắt đặt trên người nàng, nàng khó chịu, Trương thị kia còn ghét bỏ chê bai, "Nương, 5 lượng bạc cũng không nhiều "
Còn chưa nói xong, Lí Hải liền quát nàng, "Có chuyện của ngươi sao" đừng thấy Trương thị ngày thường bá đạo, lúc Lí Hải thật sự nổi giận nàng không dám lên tiếng, chỉ đành tức giận đi qua một bên.
Náo thành như vậy, hai bên đều không chịu thua, nương Triệu lang cho rằng sự tình đã sai đến nước này, nói với Lí Hà thị: "Lão tẩu tử ngươi cũng thấy, Linh Nga nói không phải nhà chúng ta không gả, chúng ta cũng thích nàng dâu này, cứ theo bình thường không phải tốt sao, ngươi này vừa ra vừa ra ..."
Lí Hà thị thấy còn nói đến mình, mí mắt nhướng lên, "Không có 5 lượng bạc các ngươi không cần tới cửa"
Sự tình thế nhưng không có chuyển cơ, người của Triệu gia lại không sinh khí, như cũ cười hì hì rời khỏi, người xem náo nhiệt tự nhiên cũng tan tác, chỉ còn lại Vương thị, Lí Hà thị ngồi xổm cửa khóc lớn nói con gái lớn không thể lưu lại...
Cốc Vũ đi gọi Lí Đắc Tuyền, mới nhớ tới Lí Đắc Tuyền đã vào núi đốn củi, một mình chạy tới, vừa khéo nhìn thấy tiểu cô cô quỳ xuống, nói thầm tiểu cô cô thật có chút tính tình, nào ngờ cuối cùng lại không thành, bất quá nhìn thấy Triệu gia không hờn giận đi về, có chút kỳ quái.
Đêm đó, Lí Đắc Giang cùng Lí Hải, Lí Đắc Hà cùng nhau đi qua, cùng Lí Đắc Tuyền thương nghị thế nào giúp tiểu muội, thương lượng đến thương lượng đi, vấn đề vẫn là tiền, Lão Tứ vừa thành gia, lão đại có Trương thị quản, bên kia do Lí Hà thị đương gia, muốn giúp, bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ là mắng phụ nữ trong nhà nhiều chuyện.
Sự tình không có cách thương lượng thỏa đáng, Lí Đắc Giang vốn đã đi theo lão Đại, Lão Tứ đi trở về lại một mình trở lại, "Bọn họ bàn không xong, Tuyền còn phải vì chúng ta làm chủ, nếu không ngươi xemnhư vầy được không, chúng ta đi dò hỏi trước, xem bên kia có thái độ gì, nếu thật sự tốt, Linh Nga gả đi qua không chịu ủy khuất, chúng ta làm ca ca liền giúp đỡ hắn, ta suy nghĩ đi trấn trên mượn cậu em vợ hai lượng, ngươi nếu có liền góp vào một chút, ngày sau trả lại."
Lí Đắc Tuyền không làm chủ được, vốn muốn ưng thuận một lượng bạc, dù sao không phải là số tiền nhỏ, hắn nhìn sang Vương thị.
Vương thị đã có chút căm giận, "Ta đã đem một lượng bạc cho Linh Nga, để an ủi nàng, Nhị tẩu còn cùng Cốc Vũ nàng mỗ mỗ góp tám trăm văn tiền, Cốc Vũ lại xuất ra hai trăm văn tiền, có tiền hay không cũng không là mấu chốt, sợ là Linh Nga luẩn quẩn trong lòng, đều khuyên bảo nàng, nơi này góp gần hai lượng bạc, nếu người bên kia tốt, tự nhiên có thể góp đủ cho bên kia”
Hứa Tần thị vuốt mặt cười cười, "Tuyền ngươi cũng không cần trách vợ ngươi, chúng ta làm nữ nhân không nhịn được loại chuyện này, lại nói cũng là muội của ngươi, chúng ta cũng nên kiên cường một chút."
Hai huynh đệ thầm cảm kích, còn nói đưa Linh Nga bạc, phải đi dò hỏi bên kia, cũng kêu Hứa Tần thị bọn họ đi khuyên nhủ Lí Hà thị.
Lí Hà thị phát giận, Linh Nga lại không nói trước với nàng, trong lòng hối hận, hơn nữa vài nàng dâu tới khuyên, lão dâu cả bị Lí Hải giáo huấn cũng không dám đi lại quấy rối, Lí Hà thị đã nhẹ giọng hơn.
Hai anh em Giang và Tuyền không để ý đến trà lễ, lúc Linh Nga lấy bạc còn nói vài câu an ủi, còn hứa hẹn nếu bên kia tiền không đủ, chỉ cần là người tốt, bọn họ còn có thể thêm vào, Linh Nga không biết nói gì, chỉ biết khóc nức nở.
Hai người không trì hoãn, đứng dậy đi Thạch Vĩ thôn.