Mấy ngày nay Đại Lâm đều ở phía sau viện bận việc, đem máy tuốt hạt lên lên xuống xuống kiểm tra một lần, coi chân máy có bị lỏng không, đầu gỗ có bị mưa làm mục không, trục chuyển động còn tốt không, đều cẩn thận xem qua.
Hiện tại sinh ý máy tuốt hạt không tính là mối mua bán lớn, chỗ cần quan tâm cũng không nhiều, lại đã kinh doanh qua vài năm, cứ theo như năm rồi là được, dù sao đây là tiền vất vả, nếu khuếch đại phải cần không ít người đi theo, nên không có nghĩ tới phải làm lớn, sẽ không đem hậu viện làm tốt.
Qua thương nghị, người lớn nghĩ không cần quan tâm, để Trần Giang Sinh và Đại Lâm lo, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do bọn họ làm chủ, có thể kiếm bao nhiêu là bấy nhiêu. Dù sao sinh ý này không dễ bị lỗ. Chỉ là rèn luyện thôi, là thân thích, hai tiểu tử này sắp thành thân cũng cần có chủ kiến.
Lí Đắc Tuyền bọn họ mấy ngày nay không có đại sự, liền cân nhắc làm chút sinh ý.
Mứt đào dĩ nhiên phải làm, phương pháp đã rõ ràng hoàn chỉnh, nhân công cũng thỉnh xong, không lười biếng là được.
Lí Đắc Giang thấy hắn mỗi ngày hao hết tâm tư lại không có chủ ý, chê cười hắn trước kia mặc kệ mọi việc, “Ngươi thấy người trong nhà đều buôn bán không muốn dựa vào bọn họ có phải không? Miễn cho người ta nói lão tử không bằng.”
Lí Đắc Tuyền cười ha ha, “Kệ cho người ta nói đi. Ta nghĩ đến lời Thế Cùng nói lần trước, chuyện Kinh Trập kéo dài, bao nhiêu bạc đều không đủ, vạn nhất... Không gì, dù sao bạc nhiều không là chuyện xấu, thừa dịp còn có suy nghĩ này, miễn cho về sau hối hận đi.”
Trần Vĩnh Ngọc thở dài một tiếng, nhìn giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ nửa ngày, “Mắt thấy Giang Sinh phải cưới vợ, chúng ta mỗi một ngày già đi, nếu năm đó chúng ta thông minh như Kinh Trập và Cẩm Hiên bây giờ, có lẽ hôm nay sẽ không như thế này. Đến lúc này còn lo lắng.”
“Việc này còn phải nói sao?”
Vài người suy nghĩ thật lâu, ai cũng trầm mặc. Một lúc sau, Trần Vĩnh Ngọc nói làm sở đoản không bằng làm thứ mình sở trường, lúc trước không phải chúng ta cùng nhau mở một cửa hàng sao? Chuyên môn làm gia cụ, đầu năm nay nhà ai cũng dùng được, gả cưới đều muốn làm một hai, nếu không vì lúc trước thế đạo không yên ổn, không chừng chúng ta đã sớm mở, sinh ý không nói náo nhiệt ít nhất cũng có.”
Mắt Lí Đắc Tuyền sáng rực lên, lời này nói đúng tâm khảm của hắn, nếu nói làm chút mua bán hắn thật không lo lắng, làm gia cụ thì khác, từ nhỏ đã làm quen đến lớn, bây giờ còn có Đại Lâm ở một bên, nếu thuận lợi lại thu thêm hai đồ đệ là đủ nhân lực, Nhị ca và Vĩnh Ngọc, một người có thể quản lý cửa hàng, một người có thể vận chuyển gỗ, nói đến cùng là chỉ cần hắn chế tác.
Vài người trở nên kích động, tranh nhau nói, càng nói càng thấy có thể làm, lại kêu Cốc Vũ tới hỏi công khố còn bao nhiêu bạc, muốn đi tìm chỗ mở cửa hàng.
Trung tuần tháng tư, Nhị thúc công về nhà. Sau đó kéo Cẩm Hiên vào trong phòng.
Thấy An Cẩm Hiên mấy năm nay mỗi ngày một lớn lên, tính tình vốn quá mức quật cường mấy năm nay đỡ hơn một chút, nhớ lại lúc vừa dẫn hắn về, Nhị thúc công thở dài, “Cẩm Hiên, bên kia... ngươi có cẩn thận suy nghĩ qua?”
An Cẩm Hiên nghiêm cẩn gật đầu, “Nhị thúc công, ngươi nói đi.”
Nhị thúc công vẫy tay, thở dài, “Ta chỉ sợ ngươi còn quá nhỏ, cho ngươi mấy ngày nghĩ lại, bên kia ta đã an bày thỏa đáng, cửa hàng ngươi nên quản lý cho tốt, quan trọng hơn hết là đem bí phương nhuộm vải ra, bằng không cũng vô dụng.”
An Cẩm Hiên nhức đầu, “Nhị thúc công, theo phương thuốc nhuộm, chỉ là... luôn không đúng.”
“Việc này phải nhờ vào bản thân của ngươi.”
Hai ông cháu còn nói vài lời riêng tư xong mới đi ra cùng mọi người nhàn thoại.
Trong lòng Lí Đắc Tuyền có việc, không ngừng hỏi thăm trong thành có thái bình không, lại là người thành thực, rất nhanh bị nhìn ra sơ hở. Thấy bốn bề vắng lặng, Nhị thúc công hạ giọng nói, “Tuyền nhi, lúc này có việc lạ, ta ở bên kia hình như có người chú ý đến ta, lặng lẽ phái người dò hỏi chuyện của ta, trong ngoài hỏi thăm một đứa trẻ, đầu tiên ta còn tưởng hỏi thăm Cẩm Hiên, nhưng không phải...”
Lí Đắc Tuyền rất khẩn trương, lúc Kinh Trập vừa trở lại cửa hàng cũng hỏi thăm qua, bọn họ sợ không có biện pháp khác nên trở về nhà, lúc này lại hỏi thăm, chẳng lẽ người bên kia ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, chuyện tru di cửu tộc xem ra không phải giả, nhưng Kinh Trập... Hắn không nhẫn tâm, lại nghe Nhị thúc công nói thế đạo thái bình, không chừng là Tô đại nhân tìm, lúc trước không dự đoán được sẽ trở về nhà, vì thế liền ôm một tia hy vọng, “Nhị thúc công, người dò hỏi có phải là... họ Tô?”
Nhị thúc công hơi nhếch miệng, chớp mắt vài cái, nỗ lực hồi tưởng, rốt cục khẳng định nói không phải, hình như là, họ Hoàng, đúng, là họ Hoàng.”
Lí Đắc Tuyền suy sụp ngồi dưới đất.
Vì chuyện buôn bán, mọi người bắt đầu hành động, tìm cửa hàng thật khó khăn, nơi thì quá nhỏ không làm gì được, nơi thì quá lớn tiền thuê rất cao, tính tới tính lui cũng không có lời.
Cốc Vũ tính số ngân phiếu trong tay, suy xét thật lâu rồi đi đến bên bọn họ, “Cha, ta có một chủ ý.”
“Thôn trấn phía nam, không phải có một mảnh đất trũng sao, lúc trước nói muốn bán...”
Mắt Trần Vĩnh Ngọc chớp chớp, ngón tay ở trên bàn gõ nhịp tính toán.
Cốc Vũ tiếp tục nói muốn thuê cửa hàng không có lợi, tiền thuê đắt không nói, chúng ta làm gia cụ, những tháng đầu vạn nhất sinh ý không tốt rất khó chống đỡ tiền thuê. Ta thấy thôn trấn hướng nam, cũng hỏi thăm qua, mỗi mẫu mười hai lượng bạc, gần trấn trên lại có một suối nước không lớn không nhỏ, về sau chúng ta làm cũng phương tiện. Nếu mua vài mẫu kia, chúng ta xây một cái phòng ở, chỉ cần bày biện gia cụ, phía sau còn có thể làm xưởng, còn lại trồng trọt cũng được, về sau... nếu tốt sẽ mở một dãy cửa hàng rất tốt. Không được việc, coi như một phần sản nghiệp.”
Lí Đắc Giang vỗ tay hoan nghênh cười, “Cốc Vũ, ngươi ở nhà mà để ý nhiều, mảnh đất đó ta cũng xem qua, có hơn mười mẫu, đây là ý kiến hay, chỉ là... Chúng ta có đủ bạc hay không?”
Cốc Vũ cầm sổ trong tay tính tính, khó xử, “Hơn mười mẫu, mười hai lượng một mẫu, vị chi trên một trăm lượng, lần trước bên cậu xài đi không ít bạc, sau đó đại bá mẫu xây nhà ngói, còn có trả tiền công làm mứt đào, tiền mua đất cũng rất khẩn trương, cho dù mứt đào kiếm được bạc, nhưng còn có việc hôn nhân của Tiểu Hà các nàng, nhất định ...” Càng nói về sau, thanh âm càng hạ thấp xuống, “Còn phải xây dựng nhà xưởng, còn phải mua gỗ, cho dù là vào núi đốn gỗ cũng cần tiền nhân công...”
Lí Đắc Tuyền thở dài một tiếng, nếu có thể đủ tiền mua hơn mười mẫu kia không còn gì tốt hơn, nhưng không đủ bạc, ít là mấy trăm đến một ngàn lượng, thật là cả một vấn đề. Nhưng nếu buông tay lại không cam lòng, “Này... hay là chúng ta mua miếng đất trước, dựng một cái lều, mua trước rồi từ từ xây thêm, tửu lâu bên kia còn có ba thành cổ phần danh nghĩa.”
Đây là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu vội vàng mở đầu như vậy, luôn có mạo hiểm.
Nghĩ không ra biện pháp, Cốc Vũ ngồi ở chỗ kia không bỏ xuống được, “Ta nghe nói Nhị thúc công ở trong thành kiến thức rộng rãi, cũng không phải người ngoài, hay là chúng ta hỏi, không chừng hắn có chủ ý.”
Lần này Nhị thúc công có vẻ như không chuẩn bị đi xa, mỗi ngày tu chỉnh phòng ốc nhưng ở trấn trên, điều này làm cho Văn Thị rất ngượng ngùng, ước gì nhà ngói xây xong nhanh chút để chuyển ra ngoài, chứ chiếm nhà người ta ở cũng không tiện.
Nhị thúc công nghe tính toán của bọn họ, lặng lẽ hút thuốc túi cả nửa ngày rồi phân phó, “Cốc Vũ, ngươi đi đóng cửa lại.”
Cốc Vũ thấy vẻ mặt Nhị thúc công nghiêm túc, có chút.., chỉ làm buôn bán cũng không có người ngoài, không cần phải như vậy chứ? Sau đó lại nghe hắn nói ngươi đứng ngoài cửa trông chừng, không, vẫn là ngồi.
Bộ dáng như có đại sự, trong phòng là ba người lớn, nàng có chút ngượng ngùng, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng ở chỗ này, rốt cục là thích hợp hay không thích hợp?
Nhị thúc công nhìn Lí Đắc Tuyền, Giang, đều là hắn từ nhỏ xem đến lớn, xem nhiều năm như vậy, đều là người đáng tin có thể dựa vào, chuyện của Cẩm Hiên, chỉ một người làm dĩ nhiên là không thành công, không bằng nhân cơ hội này nói ra, “Chuyện mua bán này ta cũng thấy được, Cốc Vũ cũng là người có nhãn lực, từ nhỏ đã bất phàm, nhiều năm qua đều tốt, chủ ý này ta nghĩ cũng không sai, vừa vặn có sẵn suối nước về sau chúng ta không cần lo, ngươi thấy đó, thôn trấn mỗi ngày một đông hơn, địa giới thôn trấn bên cạnh chắc là không được. Chuyện tiền bạc, các ngươi tạm thời không cần lo, cửa hàng của Cẩm Hiên có một số bạc, có bao nhiêu không nói tới, nhưng nếu để giải quyết vấn đề trước mắt thì không khó. Nếu không đủ, có thể bán cửa hàng của Cẩm Hiên đi.”
Trần Vĩnh Ngọc sợ hãi, bình thường Nhị thúc công không nói nhiều, một khi nói là nói một không hai, sao lại vì mở cửa hàng bên này mà bán cửa hàng bên kia? “Cửa hàng đó do Cẩm Hiên và Kinh Trập thật vất vả mở ra, chúng ta không thể vì bản thân mà bán đi.”
Nhị thúc công khoát tay, ý bảo Trần Vĩnh Ngọc không cần nói thêm, “Đây là tốt cho các ngươi, cũng là vì tốt cho bọn hắn, một cửa hàng như vậy, chúng ta không để vào mắt.”