Việc này Tiểu Mãn còn chưa biết, nàng bị Tiểu Hà kéo đi ra ngoài, đi vòng vòng có thể thấy thôn trang, cảm thấy này con đường này xa lạ chưa từng đi qua.
Tiểu Mãn nhìn Tiểu Hà cười trộm vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi cười cái gì, trời lạnh như vậy còn kéo ta đi, cũng không kêu Cốc Vũ, nàng nhưng là ngốc không được..." Tiểu Mãn cũng không biết vì sao mình muốn nói chuyện.
Qua một cầu gỗ nhỏ, vào đông nước trong sông nhỏ rất đầy, trong suốt thấy tận đáy, đá cuội từng viên từng viên bên bờ sông. Tiểu Mãn và Tiểu Hà đi tới đi lui quanh những viênđá, nhìn rất thuận mắt, nhặt lên thấy đá trơn láng còn để lại hơi lạnh, lại không muốn vứt bỏ, nắm ở trong tay rất nhanh liền ấm lên theo nhiệt độ của bàn tay. Rồi lại lang thang đến rừng đào, "Bây giờ đâu còn hoa nữa, cũng đáng cho ngươi đi ngây người đi dạo?"
Tiểu Hà không nói, mỉm cười kéo Tiểu Mãn nhìn, lúc này quả thật không còn cánh hoa nào, nhưng cả rừng đào tựa hồ có chút bất đồng, không biết đã bao nhiêu năm, tàn cây xoè rất rộng, người đi qua dễ bị quẹt trúng. Tiểu Hà như rất quen thuộc nơi này, "Gốc cây già này nở hoa rất đẹp, chỉ là quả không nhiều lắm, muốn hái cũng khó, cây rất cao, dễ té, nhưng có thể dùng sào trúc ở phía dưới chọt, vì quả đào thôn trang ăn không hết nên không có nhiều người để ý."
Đi tới chút nữa mắt Tiểu Mãn sáng ngời, "Tiểu Hà mau nhìn, nơi này có bàn đu dây..."
Không phải là bàn đu dây thường thấy, hai bên có dây leo quấn quanh, cũng không phải tấm ván gỗ tầm thường, mặt trên có điêu khắc hoa văn phức tạp, trên khung cây giắt các khúc gỗ khắc màu khác nhau. Suy nghĩ của Tiểu Mãn bay rất xa.
Thật lâu sau, Tiểu Mãn trầm ngâm nói: "Tiểu Hà ngươi không biết, lúc ta còn nhỏ, thấy phụ thân thường ra ngoài làm việc, nghe người ta nói tới bàn đu dây, đã muốn làm một cái, nhưng hắn luôn bận hết nhà này vội đến nhà kia, ngẫu nhiên làm cho ta này nọ cũng làm được một nửa rồi bỏ dở, mỗi ngày ta theo nương học châm pháp..."
Những lời này Tiểu Mãn ngẫu nhiên từng nói qua, nhưng thần sắc không giống như bây giờ, Tiểu Hà thấy nàng như vậy cười cười, "Tiểu Mãn tỷ tỷ, ngươi vừa lòng cái đu dây này sao?"
Tiểu Mãn ngồi trên bàn đu dây, đong đưa hai cái, tiện tay với lấy một con rối gỗ mắc trên cây đào, là một con chim nhỏ, hình dáng tuy không tinh xao, lại vừa đúng, nàng rất kinh hỉ, ngón tay trắng noãn vuốt ve những đường điêu khắc tinh tế trên con chim.
Tiểu Hà thấy thế hé miệng cười, vụng trộm xoay người bước đi.
Tiểu Mãn đắm chìm trong suy nghĩ của mình một lúc lâu, quay đầu định nói chuyện với Tiểu Hà đã không còn thấy bóng dáng của Tiểu Hà. Từ trong rừng đào, một người đi ra, là Đại Lâm với gương mặt đỏ bừng.
Bỗng nhiên cảnh tượng như trong mộng, chỉ là thiếu một ít cánh hoa, Tiểu Mãn chợt muốn cười.
Chờ hắn từ trong rừng đi tới, Tiểu Mãn có cảm giác lòng mình rộng mở trong sáng hơn, lòng vòng dạo quanh tới lui, chẳng phải vẫn ở đây.
Lúc về đến nhà, không khí trong nhà có chút quỷ dị, Tiểu Mãn nghe ngóng đoán được một chút. Vương Thị sợ Tiểu Mãn biết lại nghĩ nhiều, cố ý muốn gạt đi, Tiểu Mãn cũng không nói toạc ra. Sau bữa cơm chiều, Tiểu Mãn cúi đầu nói: "Nương, đêm nay ta ngủ với ngươi được không?"
Thấy thần sắc của nàng, Vương Thị tựa hồ hiểu được hai phần, tự nhiên đáp ứng , Hạ Xuyên muốn đi theo bị Cốc Vũ cản lại, "Được rồi, đêm nay ta trông coi các ngươi!"
"Đại tỷ..."
Mấy ngày sau, Tiểu Hà mới cùng Cốc Vũ lộ ra một điểm nửa điểm. Cốc Vũ có thời gian liền theo Tiểu Hà đi dạo, sau khi trở về lại muốn đến hỏi Tiểu Mãn chuyện của nàng, Tiểu Mãn cũng không đáp lời, "Còn sớm đâu, cha mẹ làm chủ là được."
Cốc Vũ le lưỡi, "Hừ, đừng tưởng rằng ta cái gì cũng không biết."
Tiểu Mãn có chút buồn cười, ngón tay chỉ qua, "Về sau ngươi tìm chồng, phải tìm gia đình có cô em chồng lợi hại cho ngươi có khổ nói không nên lời."
Cốc Vũ không cho là đúng, lắc đầu, trầm tư hai giây, "Không chừng ta tìm người không có bà bà cũng không có cô em chồng lợi hại, muốn sống thế nào thì như thế đó."
"Nha đầu này cũng không e lệ!"
Ban ngày lại khôi phục cuộc sống hằng ngày, buổi chiều Cốc Vũ vụng trộm hỏi thăm Tiểu Mãn, "Tỷ, lúc trước không phải ngươi nói mình cũng không có chủ ý sao? Sao hiện tại tựa hồ an lòng rồi?"
Tiểu Mãn kéo chăn Cốc Vũ, "Có một số việc luôn cảm thấy không cam tâm, nhưng nương nói rất đúng, ngày còn dài cũng không thể suốt ngày lửng lơ không có tin tức, nếu tìm được một người ngươi thấy liền cảm thấy an tâm, thì không cần nghĩ nhiều, là được rồi."
Cốc Vũ thụt đầu vào trong chăn, nghe Tiểu Mãn nói lời này không có chút ủy khuất nào, thật an lòng, nghĩ kỳ thực như vậy cũng tốt, Tiểu Mãn là người thanh nhã một như vậy, không thể suốt ngày lo lắng qua ngày. Về sau có thể giống người một nhà qua ngày, Tiểu Thạch giống như một tảng đá, ném vào nước tạo nên một gợn song nhỏ, rất nhanh mặt nước lại bình tĩnh. Huống hồ Cốc Vũ đối với thân thích nhà hắn còn sợ hãi, nếu thật sự về sau thành thân thích của mình, Cốc Vũ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. "Tỷ, định đến lúc nào?"
Tiểu Mãn dùng cánh tay chạm vào Cốc Vũ, "Đâu có tâm tư quan tâm chuyện này, chuyện nhị cô cô đã đủ loạn, sự việc này sang năm lại nói, miễn cho bọn họ..."
Cốc Vũ nghĩ đến chuyện đó trong lòng còn giận, chuyện gì cũng làm được thật không gặp nhiều, "Trên đời này có nhân sẽ có quả, nãi nãi luôn không hiểu chuyện như vậy, may mắn là không đương gia, bằng không còn không biết thành dạng gì, tổng cộng có bốn con dâu, cái khác không nói, có một bà bà bất công chuyện gì đều có thể phát sinh!"
"Ngươi nói chuyện như bà già, mới qua mấy ngày đã nói chuyện nhân quả với ta." Tiểu Mãn nhịn không được có chút muốn cười.
Cốc Vũ bật cười "Tỷ, ngươi tốt rồi, ngươi xem Tiểu Hà vốn thân với chúng ta, cũng đã định xuống, về sau ngươi liền tính quá khứ còn không phải liền cùng Văn thẩm cùng nơi, nàng lanh lẹ lại có chủ ý, ngươi không cần lo nhiều, về sau cái gì đều sẽ có đúng không..."
Tiểu Mãn có chút ngượng ngùng, "Ai... cùng ngươi nói là bên kia ."
Cốc Vũ vừa nghe xong liền qua cù lét Tiểu Mãn, "Nhà Đại Lâm, nên có một chút chủ ý, như vậy cũng không được."
Tiểu Mãn cũng cù lét lại, hai người ở trong chăn nén giọng cười, sợ đánh thức người khác.
Đã nhiều ngày nay, không khí Lí gia có chút không thích hợp.
Lí Lão Đầu đã nhiều ngày không nói chuyện, nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài, trán nhăn lại. Lí Hà Thị suy nghĩ tiêu ma, người trầm tĩnh lại có vẻ già đi rất nhiều, đã nhiều ngày nàng luôn nghĩ một vấn đề, vì sao Ngọc Nga như thế này, Trần Thị lại như thế đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không rõ, người dại đi không ít.
Lí Đắc Giang thở dài, để Hạ Xuyên qua chơi, trong nhà có chút náo nhiệt để lão nhân gia không nghĩ nhiều. Hà bên kia cũng đi qua, cũng không biết làm thế nào cho tốt. Lí Đắc Hà đã quyết định, "Hừ, dù sao không bỏ qua dễ dàng như vậy, qua một thời gian lại nhìn."
Lí Đắc Hà quyết định không đi đón Trần thị, Trần Thị ở nhà mẹ đẻ qua vài ngày thư sướng, cùng tẩu tử Miệng Rộng nói chuyện mạnh mẽ, nghĩ qua mấy ngày Lí Đắc Hà nhất định qua đón mình, công khai trở về, như vậy vẫn có thể chế trụ.
Qua một ngày lại một ngày, bóng dáng Lí Đắc Hà đâu không thấy, Trần Thị ở bên kia ngồi không yên, lại bị vài phụ nhân Trần gia gõ một chút, cảm thấy bản thân có chút quá đáng, cũng không biết như thế nào cho phải, mắt thấy mỗi một ngày qua đi, rất nhanh có thể cảm thấy đủ mùi chua chát, không có đạo lý khuê nữ gả đi còn mừng năm mới ở nhà mẹ đẻ.
Sốt ruột quá nên cân nhắc kỹ lưỡng, muốn nghe ngóng thì Trương thị không đáng tin cậy , Hứa Thị càng lợi hại hơn, ở trên đường thôn nhìn thấy hai lần, Hứa Thị coi như không thấy Trần Thị, Trần Thị cũng đã chết tâm. Nghĩ Vương Thị tính tình mềm mại, mình nhận lỗi cùng nàng, không chừng có thể qua nói giúp, nếu nàng không so đo , người bên kia còn tức giận gì.
Trần Thị tính kế như vậy, càng cảm thấy mình không có lỗi, ba ba đi qua bên này.
Thấy Hứa Thị ở trong sân nàng ngừng bước chân, lui đầu vào một góc sân chờ, nhưng không thấy bóng dáng Vương Thị. Thật vất vả mới thấy Hạ Xuyên và vài đứa nhỏ, vội qua cản đường, "Hạ Xuyên, gọi nương ngươi ra đây một chút."
Hạ Xuyên nhìn thấy Trần thị, lắc đầu, "Sao ngươi không đi kêu, bên ngoài lạnh như thế nương ta mới không đi ra."
Trần Thị không còn cách nào, vội hứa hẹn đủ thứ. Hạ Xuyên không vui mang theo hai đệ đệ quay đầu đi vào.
Cốc Vũ cản bọn họ lại hỏi, nghe nói là Trần Thị đến, nàng hừ một tiếng, không muốn kêu to chắc nàng muốn tránh né, thì để cho nàng trốn tránh đi, tròng mắt Cốc Vũ vừa chuyển, cùng Hạ Xuyên nói thầm hai câu, Hạ Xuyên gật đầu.
Hạ Xuyên kích động chạy vào trong phòng lấy đông tây, Cốc Vũ chỉ dẫn một cọng dây thừng nằm ở kia, cầm lên dùng sức ném, "A —— sao lại có rắn a. Chạy đến đầu sân bên kia đi."
Hạ Xuyên chạy tới chạy lui, lúc trước Cốc Vũ nói từng gặp qua người điêu khắc đồ giống như rắn, Hạ Xuyên liền năn nỉ Đại Lâm làm, không ngờ làm thành, cầm trên tay nhìn như đang cử động, dọa không ít người. Lúc này đem rắn ném qua, lại dùng chân đá vài cái, nhìn bộ dáng thật giống như đang động, "Nha, rắn!"
Trần Thị vốn là thấy dây thừng, vỗ ngực đang định mắng, nghe Hạ Xuyên gọi là rắn, da đầu run lên, quay đầu bỏ chạy, bị trượt té ngồi dưới đất, cũng bất chấp vội chạy đi.
Vương Thị, Hứa Thị nghe tiếng đi ra, "Ở đâu có rắn?"
Hạ Xuyên nhặt rắn gỗ của mình lên, cười tủm tỉm nói, "Rắn ở đây."
Cốc Vũ cũng cười nói: "Đúng vậy, mùa đông rắn đều ngủ đông, đụng phải quỷ như người gặp rắn!"
Danh Sách Chương: