Một đám người thần sắc khác nhau ngồi ở trong phòng, không khí ngưng trệ.
Thiên Nhi tại kia y y nha nha phát ra chút thanh âm mới làm cho người ta có cảm giác không khí lưu động. Huynh trưởng của Hoa Thị, Hoa Kế Chi lúc này đã chuyển vào, sống cùng Hoa Thị. Như Ý chuyển về phòng riêng của mình.
Trước sau cũng chỉ là hai ba ngày công phu, Hoa Kế Chi đã quen thuộc người trong viện, còn cố ý đi gặp An Cẩm Hiên một chuyến, sau khi mình chuyển vào, đương nhiên đương gia tác chủ. Hoa Thị không biết là thương thấu tâm hay cảm thấy Hoa Kế Chi đã trở lại nên muốn buông tay. Vốn Hoa Thị chỉ dựa vào một cỗ khí chống đỡ. Hoa Ti Nhu đã không ở bên người, nàng nghĩ mình không thể ngã xuống, nếu không Hoa gia thật không còn gì, hết thảy phải do mình làm chủ, không chỉ phải làm chủ, còn phải nuôi lớn Thiên Nhi.
Vì Hoa Kế Chi xuất hiện, cả người Hoa Thị thả lỏng. Sau khi trầm tĩnh lại, ánh mắt không còn lợi hại hữu thần, giọng điệu không còn kiên định nữa, tựa như lão phụ nhân ôn hòa thật thà, nhìn già đi mấy tuổi. Nàng một lòng một dạ chơi với Thiên Nhi, ngoài trừ việc này, tựa hồ không có gì có thể khơi dậy hứng thú của nàng.
Rất nhiều thời điểm, dưới tình huống không còn cách nào, người đặc biệt kiên cường hơn.
Cốc Vũ theo An Cẩm Hiên tới, Hoa Kế Chi mời bọn họ vào ngồi, lại nửa ngày không nói chuyện. Nàng không hiểu còn có chút khẩn trương, Hoa bá phụ rõ ràng có chuyện muốn nói với bọn hắn, nhưng nói cái gì đây? Loáng thoáng luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Bằng không, hắn không phải là một người thẹn thùng, sao lại không tiện mở miệng như vậy.
Quả thực, một khi Hoa Kế Chi mở miệng là làm cho người ta chấn động, "Ta nghĩ nên đón Ti Nhu về."
Tên này, không biết bắt đầu từ khi nào, trên dưới phường nhuộm đã có chút kiêng kị, thật lâu không có người nhắc tới. Có đôi khi ôm Thiên Nhi nói lỡ miệng, cũng vội lướt qua, tựa hồ viện này, Hoa Ti Nhu chưa từng xuất hiện.
Cốc Vũ nghe thấy Hoa Kế Chi nhắc tới lời này, nhất thời không biết nói gì, không được sao? Cốt nhục chia lìa, lại do người ta quyết định, dù mình muốn phản đối, dựa vào lập trường nào? Nhưng nếu há mồm nói đồng ý, nàng thật sự nói không nên lời, chuyện rắn và nông phu đã làm qua một lần chẳng lẽ còn phải làm lần thứ hai? Đầu tiên mình có lòng cứu nàng, ai ngờ có kết quả như vậy. Lúc này tìm nàng trở về, không phải là tự nhấc đá đập vào chân mình? Kẻ ngốc mới làm chuyện như vậy.
Không ít người băn khoăn như nàng, nên không có người nói chuyện.
Hoa Thị phản ứng lại, là người thứ nhất đứng lên, trảm đinh tiệt thiết nói, "Không được!"
Không biết sao Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Hoa Thị lại bổ sung một câu, "Hoa gia không có người như vậy, đại ca! Ngươi không có nghe rõ ràng mấy ngày nay ta cùng ngươi nói..."
Hoa Kế Chi lắc đầu cười khổ nói: "Sao ta lại không biết nàng đả thương thấu tim ngươi? Các ngươi hãy nghe ta nói rõ ràng. Ta nói tìm nàng trở về, không phải nói để nàng về ở đây, đến lúc đó lại gây ra chuyện làm các ngươi thương tâm. Ngươi nuôi Ti Nhu từ nhỏ, tính tình nàng ngươi còn không biết sao? Giờ phút này nếu ngươi không đi tìm nàng, không biết nàng còn sẽ làm ra việc gì nữa. Ngươi ngẫm lại, nếu lúc trước nàng một lòng muốn thấy người bên kia, ngươi không ép buộc nàng mà cùng nàng nói chuyện, có phải sẽ không đi đến bước này?"
Cho tới nay, mọi người đều nói Hoa Ti Nhu đáng giận như thế nào, lấy oán trả ơn ra sao, ngốc như thế nào, lại tựa hồ không nghĩ qua, vì sao nàng từng bước một biến thành như hiện tại.
Hiển nhiên Hoa Thị không ngờ nhiều năm mình không thấy huynh trưởng, vừa nhận lại nhau liền nhắc tới Hoa Ti Nhu, còn là thái độ như vậy, nàng không thể không ngẫm lại. Chẳng lẽ mình cũng có chỗ sai sao?
Rất nhanh Hoa Thị suy nghĩ rõ ràng, "Đại ca, mặc kệ như thế nào, nàng làm ra chuyện như vậy, ngươi nói nàng có mặt mũi trở về sao? Hoa gia chúng ta còn dung hạ người như vậy sao?"
Hoa Kế Chi như không nghe thấy lời Hoa Thị nói, tiếp tục: "Ta nghĩ, nàng có phải là người của Hoa gia hay không lúc đó sẽ nói, chỉ là chúng ta nhìn theo hiện tại. Chúng ta tìm Ti Nhu trở về, trong lòng ngươi cũng có công đạo, đến lúc đó để nàng ở bên ngoài, như vậy nàng mới không đi rất xa. Tính tình mẹ con các ngươi giống nhau, ngươi quên năm đó sao? Lại nói, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi thật có thể không quan tâm sao? Nếu An Cư lợi dụng điểm này, chẳng phải chúng ta phải sợ đầu sợ đuôi, nếu nàng bị người ta lợi dụng, đến mức không thể đổi ý, chúng ta nên lựa chọn như thế nào?"
Sắc mặt Hoa Thị trắng bệch, ức chế không được run run.
An Cẩm Hiên và Cốc Vũ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Cốc Vũ còn chưa phản ứng, An Cẩm Hiên đã nói tiếp: "Hoa bá phụ, đây là việc nhà của Hoa gia các ngươi, chúng ta không cần ở lại đây nghe, nhưng ta nói trước, nếu tiếp nàng trở về, ta không nguyện ý."
Ít khi An Cẩm Hiên nói lời tuyệt tình, cũng không có thái độ kiên quyết như vậy, không cho đường quay lại.
Hoa Kế Chi bước qua vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi đồng ý, ngươi cho là chúng ta làm được chuyện như vậy sao? Đây là chuyện Hoa gia, cũng là chuyện của cửa hàng chúng ta, không phải ta vội vàng nói đến chuyện này. Ngẫm lại, nhiều năm qua ta không có dạy dỗ nàng, dĩ nhiên không có tư cách lúc này chỉ ba đạo tứ, nhưng ta nghe Hoa bá mẫu ngươi nói việc này mới phát hiện chúng ta xem nhẹ một việc, tùy ý để Ti Nhu ở bên ngoài, còn không biết An Cư sẽ lợi dùng xúi nàng làm ra chuyện gì. Dù nàng không muốn nhưng nàng không có lựa chọn khác, không bằng chúng ta để nàng bên người có thể trông chừng, ít nhất sẽ không thiệt hại chúng ta.
Hoa Thị nghe có chút động lòng. An Cẩm Hiên nghe xong lời Hoa Kế Chi nói, hiểu được hắn cũng không phải là người không rõ ràng, vậy là đủ rồi.
Cốc Vũ không có vấn đề gì khác, thậm chí nàng nghĩ lúc đó các nàng quyết định quá nhanh, có phải đối với Hoa Ti Nhu thiếu phần lo lắng cùng cân nhắc, chẳng sợ nàng quá sai, ít nhất không để nàng tiếp tục sai, trọng yếu nhất là không để ảnh hưởng đến ti nghiệp về sau.
Việc này không nên chậm trễ, đã quyết định, Hoa Thị đi ra tìm, nghĩ nếu có thể tìm được, ngay tại thành Bắc tìm một chỗ trọ, không quay về phường nhuộm bên kia.
Nào biết đến lúc muốn tìm mới phát hiện tìm không thấy Hoa Ti Nhu. Bên ngõ nhỏ Sừng Dê, bên ngoài phường nhuộm, Đoàn Vô Vi thậm chí đi hỏi thăm bên An Cư, đều không có tin tức gì.
Hoa Kế Chi có chút thất lạc, "Chúng ta đã đến chậm."
Lời này, bởi vì có lời nói lúc trước, mọi người đều cảm thấy, chắc Hoa Ti Nhu đã bị An Cẩm Hoa giấu chỗ nào...