Rốt cục đến nguyên tiêu, trong nhà người lớn đứa nhỏ đều có chút nóng lòng muốn thử sức, quanh năm suốt tháng mới có một lần, ai không muốn vui vẻ, huống chi trong nhà có vài người ngay cả hội đèn lồng là gì cũng không biết, vừa nóng lòng muốn thử thêm phần mới lạ cùng chờ đợi.
Qua ngày này, tửu lâu bắt đầu mở cửa buôn bán, An Cẩm Hiên và Kinh Trập phải đi trấn trên, người thôn trang cũng chờ nước đầu xuân, cầy cấy trồng trọt. Trần Giang Sinh và Tiểu Hà đính hôn đều giữ cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, chỉ là tính tình chân chất là không đổi được, cũng không phải chuyện xấu, hai người so với trước kia ít nói chuyện với nhau hơn, nhưng ngày này không thể câu thúc, có thể cùng đi dạo cùng vui vẻ.
Thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định dùng xuồng đi, ánh trăng sáng chiếu trên mặt nước tuyệt đẹp, nếu đi bằng xe trâu, nói không chừng người không chen chân vào được, xe trâu cũng không có chỗ để, không bằng dùng xuồng gỗ gọn nhẹ. Lại nói hội đèn lồng dựng lên bên bờ sông, bọn họ tự mình làm đèn lồng treo ở đầu thuyền, nếu thích thì lên bờ đi dạo, không thích ở trên thuyền chuẩn bị chút thức ăn, ở trên thuyền ngắm đèn, cũng là một phen náo nhiệt.
Thoả thuận xong, Vương Thị và Hứa Thị vội vàng thu xếp chuẩn bị mọi thứ, để Giang Thị nhàn nhã, kéo Tiểu Hà nói lời riêng tư, Văn Thị nhìn rồi xoay lưng đi lau lệ.
Hứa Tần Thị đi theo Tiểu Mãn làm một đống điểm tâm. Mỗi lúc dừng tay ánh mắt nàng lại nhìn về bên sân vắng lặng, có chút xót xa, nhìn tỷ muội hai người nói, “Nãi nãi ngươi quá cứng rắn, mọi việc cũng không chịu mở một mắt nhắm một mắt, thật là chiết phúc phận, cũng thật đáng thương, quan tâm cả đời kết quả là không biết mình đang làm gì. Cốc Vũ, đưa cái giỏ này qua đi, thuận tiện hỏi một chút có muốn cùng chúng ta ra ngoài đi dạo không.”
Cốc Vũ không muốn đi, nàng nghĩ đến bên kia tâm tình liền không tốt, tuy đáng thương, cũng đáng giận. Hạ Xuyên hưng trí bừng bừng nhận nhiệm vụ, “Ta đi, ta đi, ta sẽ kêu nãi nãi cùng chúng ta đi ra ngoài! Nàng nghe ta nhất.”
Tiểu Mãn ở một bên cũng không nói gì quay đầu qua một bên coi như không thấy, nàng không muốn qua lại bên kia, đặc biệt Lí Hà Thị nhúng tay vào việc hôn nhân của nàng, nàng không bỏ xuống được. Cốc Vũ có chút cảm khái, đứa nhỏ cũng có tim, cho dù Lí Hà Thị có ngàn vạn cái không tốt, nhưng rất thương yêu Hạ Xuyên, khó trách Hạ Xuyên cũng thân với nàng.
Không lâu sau, Hạ Xuyên tay không trở về, “Nãi nãi nói không đi, người chen chúc. Nhưng ta kêu nàng tới giúp chúng ta coi nhà, nhị tỷ nói qua, người có chuyện làm thì tốt rồi, sẽ không nghĩ chuyện khác. Nãi nãi gia gia đáp ứng đợi lát nữa chúng ta đi sẽ đi qua.”
Hứa Tần Thị sờ đầu Hạ Xuyên, quay đầu hỏi: “Nhị tỷ còn nói cái gì?”
“Ân... Nhị tỷ còn nói làm buôn bán, không cần quá mức tham lam, tửu lâu cũng như thế, chúng ta đứng ở chỗ cao, không cần đoạt lấy toàn bộ danh vọng, cho người giữ chút đường sống, dù sao tiền kiếm không hết.”
Cốc Vũ thật không ngờ, Hạ Xuyên tuổi này nhưng nhớ được lời mình nói qua, nhớ đến lúc trước nàng từng nói với hắn không cần loạn theo người lạ, nghe chớp nhoáng tinh quái trốn vào đống rơm, “Ta còn nói cái gì?”
“Ngươi nói mứt đào không lâu bền, nếu muốn bền phải có hàng mới lạ, bằng không vạn nhất có người học được chúng ta sẽ không có sinh ý.”
Tiểu Mãn thấy Hạ Xuyên linh hoạt, không nhịn được chọc hắn, “Còn có gì nữa?”
Hạ Xuyên cong đầu, sụp mi suy nghĩ một hồi mới nói: “Nhị tỷ còn nói buôn bán...”
Suýt chút Cốc Vũ bị nghẹn điểm tâm trong miệng, tiểu tử này mở miệng ra mỗi câu đều là buôn bán, mình cũng không dạy hắn như vậy, chẳng lẽ hắn thích buôn bán? “Ngốc tiểu tử! Ta còn nói không cần cố chấp, nhỏ như vậy mua bán sinh ý là không tốt, về sau coi chừng biến thành quỷ keo kiệt!”
Hạ Xuyên có chút không hiểu, trừng mắt nhìn Cốc Vũ, đột nhiên sờ đầu nở nụ cười, “Đúng, nhị tỷ còn nói qua chuyện quỷ keo kiệt, đã gần chết rồi còn không chịu để người trong nhà đốt hai cọng bấc, ta sẽ không như vậy, về sau nhị tỷ có thắp một trăm một ngàn cọng bấc, ta đều có tiền mua!”
Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn bật cười ha ha, nhưng Cốc Vũ không biết nên vui hay buồn.
Mọi thứ đều chuyển lên thuyền, nhưng không thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, sáng sớm Cốc Vũ nghe hắn nói là qua viện bên kia kéo xuồng, lâu như vậy cũng không thấy người, liền đi qua tìm.
Trong viện im lặng không có ai, sắc trời bắt đầu tối, ánh trăng mờ mờ, trong nhà chính có ánh sáng mong manh ấm áp lay động, Cốc Vũ đi vào chỉ thấy bóng mình hắt lên vách tường. Nàng không nghĩ nhiều, cầm ngọn đèn trên tay vào hậu viện.
Quả nhiên thấy An Cẩm Hiên ngồi trên cái bình, khoanh tay lẳng lặng ngồi yên.
“Cẩm Hiên ca, không phải đến lấy xuồng sao, sao ngồi ngây ở đó?”
An Cẩm Hiên ngồi trong bóng tối đã lâu, ngọn đèn trên tay Cốc Vũ toả ra một vầng sáng, làm hắn tỉnh mộng, sau đó thở dài một hơi.
Cốc Vũ quyệt miệng một cái, “Không phải đã nói là có gì đều nói ra sao, như vậy làm cho người ta sợ hãi.”
An Cẩm Hiên khoan thai nói: “Ta vừa rồi đi về, thấy trong nhà tối thui không có một bóng người, chợt nhớ tới lúc ta vừa mới đến thôn trang, cũng giống như thế cái gì cũng không có, vậy mà đã nhiều năm trôi qua ...”
Cốc Vũ dừng lại, muốn hỏi tới nhưng lời nghẹn trong cổ họng, như cũ không thốt ra được. Lúc này An Cẩm Hiên không giống như Cẩm Hiên nàng từng quen biết, lúc vừa mới quen thì lạnh lùng, sau biến thành cợt nhả việc gì cũng không đáng lo, sau này mới cùng mọi người thân thiện hơn. Không phải bộ dáng lúc mua bán cơ trí thông minh, cũng không phải bộ dáng ở Hồ Lô Câu quật cường kiên định, khi đó vô luận hắn làm cái gì tựa hồ rất chắc chắn, mình không cần lo nghĩ gì. Lúc này, bộ dáng trong bóng tối có chút cô đơn, làm Cốc Vũ nhè nhẹ ... đau lòng.
Nàng không biết nói gì, đưa tay sờ miếng đá trước ngực, ngồi trên cái bình bên cạnh, hai người đều không nói gì, chỉ có ngọn đèn trong tay thỉnh thoảng loé lên.
Nếu không vì Hứa Thị bọn họ chờ lâu tìm đến, sợ là còn ngồi mãi như vậy.
Lên thuyền, tựa hồ như về lại đêm du hồ sen trước kia, chỉ khác là người cười nói nhiều hơn, không còn là ngày tháng căng thẳng lúc trước.
An Cẩm Hiên như cũ không biết đang nghĩ gì, miệng nhắc tới đỗ quyên gì đó, Cốc Vũ thấy bộ dạng của hắn, từ trên cổ cởi xuống tảng đá đưa qua, “Cẩm Hiên ca, không cần lo sầu, tảng đá này cho ngươi dính chút linh khí!”
An Cẩm Hiên cười hề hề nhận lấy. Trần Giang Sinh hưng phấn chèo thuyền lớn tiếng nói chuyện, lúc này đi tới một bên chọc cười, “Một miếng đá còn bắt đeo trên cổ, Cốc Vũ thật kỳ quái, trên cổ sao đeo mấy thứ này? Hạ Xuyên đi lại đây, ngươi không phải nói cho tỷ tỷ ngươi một trăm cộng bấc sao, đầu tiên nên mua miếng ngọc phỉ thúy trước.”
Hạ Xuyên ở trên một cái thuyền khác nhưng là lỗ tai rất thính, rất xa đáp ứng. Cốc Vũ không có ý tốt nhìn Tiểu Hà, trong lòng biết đây là lời nàng nói, khó được hôm nay không cần để ý nhiều, người lớn cũng yên tâm cho bọn họ ở chung một thuyền, bọn họ cũng định qua thân.
Cốc Vũ cười mắng một câu, “Tiểu Hà! Nhà của ngươi cũng nên quản!”
Trần Giang Sinh chà xát tay, vẻ mặt ngượng ngùng, “Cốc Vũ nói đi đâu vậy, ta đi giúp chèo thuyền!” Nói xong vội đi, bỏ lại Tiểu Hà bên người không nhúc nhích.
Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên ngơ ngác ở một bên, dùng chân khều hắn, “Cẩm Hiên ca, miếng đá này... Ngươi còn nhớ rõ Hồ Lô Câu sao?”
Mắt An Cẩm Hiên sáng lên, cầm miếng đá trong tay, nở nụ cười, “Đúng nha, Hồ Lô Câu, đỗ quyên hoa, đỗ quyên hoa, Hồ Lô Câu...” Nói xong đưa miếng đá trong tay cho Cốc Vũ, cúi đầu hỏi: “Ngươi còn mang về một miếng đá?”
Cốc Vũ có chút không vui. Nàng làm sao có thể quên, sao nhẫn tâm quên cảnh kinh hoàng ở Hồ Lô Câu kia, nàng cả đời cũng không muốn đi địa phương đó một lần nữa, nàng cong chân ghé vào lưng An Cẩm Hiên, quay đầu như vấn nhìn thấy một chuỗi dấu chân máu trên đất, lúc đó nàng đã cúi xuống cầm hòn đá dính máu lên, cho rằng mình không thể thoát được. Muốn nói gì đó lại chỉ buông một câu, “Suýt chút đã táng mạng nơi đó, nhặt một hòn đá về làm kỷ niệm.”
Rất nhanh đã đến hội đèn lồng, người náo nhiệt không khí sôi trào hừng hực. Người trên thuyền đâu thể ngồi yên, cùng nhau xuống đi dạo, rất nhanh tách rời ra. Kinh Trập đi theo An Cẩm Hiên, Cốc Vũ một chỗ, bọn họ hai người ở phía sau chậm rì rì đi theo, Cốc Vũ thấy mọi thứ đều mới lạ, nàng không dự đoán đươc trấn trên cũng có lúc náo nhiệt như thế, người người chen nhau, nàng còn hưng trí bừng bừng cổ động hai người bọn họ đi đoán đố đèn thắng phần thưởng. Không đợi đoán xong, nàng lại thấy người bán đồ ăn vặt đang lớn giọng rao hàng, chạy tới mua vài cái bánh vòng chiên dầu. Cắn một miếng bánh lại thấy người ta làm trò tinh xảo. Ỷ vào thân mình nhỏ linh hoạt, Cốc Vũ như một con khỉ nhỏ trong rừng, lên lên xuống xuống không ngừng len lách.
Rốt cục đi tới chỗ không còn nhiều đèn đuốc, nàng cũng không khiếp sợ. Nàng hưng phấn vui vẻ đi tới, không ngờ rơi vào mắt của người ngắm đèn.
Nhắc tới nơi náo nhiệt là chỗ long xà hỗn tạp không thể tránh được, vài thiếu gia phe phẩy cây quạt đi dạo gặp một bé gái bộ dáng nhu thuận một mình đi dạo, ngừng ánh mắt liền một đường đi theo.
Cốc Vũ rốt cục dạo đến tận cùng, trong bóng tối nhìn bờ sông thở hắt ra, còn ngồi trên mặt đất quay đầu nhìn bóng đèn lồng phản chiếu trên mặt sông, một mảnh xán lạn huy hoàng. Trong lòng vẫn nhớ mãi không quên cái đèn bí đỏ, rất tinh xảo, xoay người định đi về tìm, lại bị vài tên vô lại chặn đường.
“Tiểu cô nương, buổi tối đẹp như vậy sao ngươi một mình đi dạo, đến đây, ca ca cùng ngươi ngắm đèn.”
Ba người, xem cách ăn mặc không phải là những tên vô lại đầu đường xó chợ bình thường, hẳn là công tử nhà phú hộ ra ngoài tìm vui vẻ. Cốc Vũ thầm mưu tính, cũng không đáp lời.
“Không phải sợ a, muốn cái gì ca mua cho ngươi!”
Cốc Vũ trợn trắng mắt, cắn môi nghĩ phải giải quyết thế nào, bất động thanh sắc len vào đám người đi. Đột nhiên thấy một bóng dáng béo tròn, linh cơ vừa động như trút được gánh nặng quát to một tiếng, “Thấm Nhi!”
Thừa dịp vài người phân tâm, nàng vòng qua bọn họ chạy nhanh vài bước trên con đường lát đá, đầu chui vào đám người đi.
Vừa định chạy trốn, đã thấy một người từ trong đám người hướng Cốc Vũ đi đến, “Cốc Vũ, ngươi kêu ta?” Gặp Thấm Nhi một mình đứng kêu, Cốc Vũ âm thầm kêu khổ.
Thật không biết là vận may hay là vận xấu!