Tỷ như... Hoa gia năm đó. Nghe nói Hoa gia lại đã trở lại, bất quá chỉ có thể là một cửa hàng nhỏ không được việc gì. Cho dù có người thừa kế, muốn tìm người truy xét cũng không tìm đến đầu mình.
Đang suy nghĩ, thấy một người từ sau bình phong đi ra, nhàn nhạt biểu cảm nhìn hắn, Tạ Hồng lắp bắp kinh hãi, sao lúc này Kim lão bản ở đây? Muốn chia một chén canh sao, chỉ tiếc hắn ngàn tính vạn tính cũng coi như không. Mình mời Tô đại nhân đến. Hắn đã trở mặt với con gái nuôi của Tô đại nhân, lúc này lại thế nào, sẽ không có lợi cho hắn. Lại nói nơi này có chuyện của hắn sao?
Hắn không cho là đúng pha trò, “Kim lão bản, hôm nay cũng tới sao?”
An Cẩm Hiên thấy hắn như vậy, cbất động thanh sắc. Có một số việc không có căn cứ cũng không tiện nói, chỉ có thể đáp lại, “Chẳng qua cảm thấy, đường đường An Cư mà chỉ cần hơn một vạn bạc có thể mua đứt, mối mua bán thật sự có lời. Ta là người làm ăn, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể không đi học hỏi chứ?”
Tựa hồ Tạ Hồng không hiểu An Cẩm Hiên ý ngoài lời, ý vị thâm trường nhìn Tô Thủ Nghiêm, thấy bộ dáng hắn thờ ơ, cũng hì hì vui vẻ, “Ta còn tưởng Kim lão bản bận tâm giai nhân không có lòng buôn bán, chỉ là có lời hay không có lời cũng chỉ là chuyện của An Cư và ta.”
Khá lắm Tạ Hồng! Một câu nói giống như vô tâm lại muốn chấn Tô Thủ Nghiêm trước. Người trước mắt này, ngươi sẽ không quên chứ? Vì một nữ nhân xuất thân nha đầu, ngay cả con gái nuôi của ngươi cũng không để vào mắt. Nửa câu sau nói rõ ràng, ta ra một vạn lượng hay hai vạn cũng là chuyện của ta và An gia, không liên quan gì đến người. Ngươi chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.
An Cẩm Lâm lại nghe ra ý tứ của hắn, lạnh lùng nói, “Làm sao có thể chỉ là quan hệ của chúng ta? Nếu Kim lão bản có lòng tương trợ nói không chừng chúng ta có thể trả hơn vạn lượng bạc kia cho ngươi. Chuyện còn lại không cần ngươi quan tâm.”
Tạ Hồng cười ha ha, không biết sao từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, dè dặt cẩn trọng mở ra, nhìn mọi người ở đây nói, “Cẩm hoa, chắc ngươi quên. Ngày đó chúng ta không phải đã nói sao, nếu An Cư có năng lực trả nợ là một chuyện, nhưng nếu không có, khế này chỉ có có hiệu lực giữa chúng ta. Tô đại nhân đã ở đây, ta hỏi các ngươi, ngươi có một vạn bảy ngàn lượng sao? Cẩm Lâm ngươi có sao?” Nói xong lại ra vẻ phẫn nộ, “Không là được. Nếu người ngoài thật sự cho các ngươi mượn số bạc đó, số vải cho quan gia ngươi sẽ thanh toán thế nào? Sợ là giúp được một năm không giúp được năm thứ hai. Kéo dài các ngươi không chỉ có không có lợi, chẳng lẽ còn muốn vào tù sao?”
Xem ra Tạ Hồng đã có chút nóng nảy, vừa đấm vừa xoa, chỉ có một mục đích, An Cư cút đi bằng không thì giao tiền, sau này tự mình đối mặt, không giao được hàng sẽ bị quan gia trách phạt, tựa hồ không còn đường nào khác để đi.
An Cẩm Hiên cũng ngớ ra, “Tô đại nhân, có thể có khế như vậy sao? Chỉ có thể tự bản nhân trả, mượn bạc người khác cũng không thể?”
Tô Thủ Nghiêm nháy mắt, “Nếu Tạ đương gia nguyện ý cũng không ngại.”
Ngụ ý, đã thật rõ ràng.
Không thể không nói Tạ Hồng đa mưu túc trí, không sợ An Cẩm Hiên bọn họ không giúp, dù có năng lực giúp đỡ lại như thế nào? Hơn nữa phía trước làm đủ loại thiết kế, từng chiêu đều đem tính nguy hiểm của mình giáng đến thấp nhất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, căn bản An Cẩm Hiên không xuất hiện tại nơi này. Hắn vẫn lo lắng, liền chặt đứt đường đi, cho dù hắn xuất hiện tại nơi này, không có Tô Thủ Nghiêm hỗ trợ cũng không dàn xếp được... Tính toán từng bước một, cuối cùng không để đối phương hoàn thủ chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
An Cẩm Hoa nuốt nước miếng, “Tạ thúc, nếu Kim lão bản cho mượn bạc, ngài có không...”
Tạ Hồng thật rõ ràng trả lời, “Không thể!”
An Cẩm Hoa còn có một tia hy vọng. Tạ gia cần nhiều tòa nhà cũng không có chỗ tốt gì, nên thử thăm dò, “Tạ thúc, không phải bên ngài cần bạc sao? Hiện tại muốn nhà xưởng đó có ích lợi gì đâu? Tiền nào cũng là tiền mang về buôn bán, nhà xưởng lại không biến ra bạc, có bạc ngài tội gì...”
Giờ phút này Tạ Hồng thật không biết nên thấy may mắn An Cẩm Hoa không biết gì hay nên bất đắc dĩ, chỉ là cắn chết không tha, “Ta mặc kệ. An Cư có bạc thì trả nợ. An Cư không có bạc, các ngươi hãy thu thập này nọ đi, thứ không nên mang thì không cần mang, ngày mai Tô đại nhân sẽ dẫn người tới, vẫn nên tính rõ ràng tốt hơn.”
An Cẩm Lâm quay đầu nhìn An Cẩm Hoa nói, “Giờ phút này ngươi còn không rõ sao? Cái gì thiếu tiền cái gì muốn buôn bán, không phải đều là lấy cớ sao? Người ta muốn gia nghiệp của ngươi! Ngươi cảm thấy mình vô dụng chưa? Nếu đổi người quản lý An Cư, một năm hai năm không biết có thể sinh ra bao nhiêu bạc. Có cái xác không này mới dễ kinh doanh, cái gì mà không có? Ngay từ đầu người ta đã nhắm vào gia nghiệp An Cư. Ngươi thì tốt rồi, hai tay dâng cho người ta.”
Nếu bình thường An Cẩm Hoa sẽ phản bác An Cẩm Lâm, nhưng là giờ phút này, hắn không nói gì, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Tạ Hồng, nhưng lại có ích lợi gì?
An Cẩm Lâm quay đầu tức giận nói, “Cách ngày mai giờ tý còn lâu đâu, định giờ lúc nửa đêm, lén lút! Nói cho xong rồi đi đi.”
Trái lại Tạ Hồng nở nụ cười, “Ta không thể đi. Ta sẽ chờ các ngươi lấy bạc ra, lấy không ra thì chuyển đi, bằng không ai biết được lại đi chỗ mượn bạc cho đủ số chứ? Định giờ tý dĩ nhiên là lo lắng thể diện An Cư các ngươi, bằng không đường đường An Cư lại rơi xuống cảnh không chỗ dung thân, sợ là nói ra cũng không xuôi tai.”
Bộ dáng nhất định phải ở lại.
Tô Thủ Nghiêm vẫn không nói gì. Vốn hắn đến cũng không có tác dung gì, trong lòng bội phục Cẩm Hiên tuổi còn nhỏ mà trầm tĩnh như vậy, đợi đối phương đem nói cho hết lời mới ra tay.
An Cẩm Hiên thấy Tạ Hồng đắc ý như thế, tựa hồ toàn bộ An Cư là vật trong tay hắn, tuy hắn chưa muốn bại lộ thân phận ở trước mặt An Cẩm Hoa, nhưng quả thật đây là một thời cơ, huống hồ mình chưa từng nghĩ tới về sau sẽ ở chung. Vừa muốn mở miệng đã nghe thấy động tĩnh. Tề Thị đỡ một lão thái thái đầu tóc bạc phơ, run rẩy đi tới, mỗi một bước đều rất gian nan.
Nàng già đi đến thế sao? Hô hấp An Cẩm Hiên như dừng lại, bộ dáng giương nanh múa vuốt trước kia đi chỗ nào rồi? Một người sắp gặp Diêm Vương, An Cẩm Hiên đã không có tâm tư gì.
Lão thái thái nhìn Tạ Hồng, ánh mắt âm trầm. Tạ Hồng nhịn không được quay đầu đi, nghe thanh âm khàn khàn kia chậm rãi nói: “Là ngươi đúng hay không? Lúc Cẩm Hoa nói với ta, ta nghĩ mãi là ai muốn An Cư chúng ta không có chỗ dung thân, thì ra chính là ngươi? Mười mấy năm rồi thì ra ngươi vẫn không thu tay?”
Tạ Hồng không rên một tiếng, sắc mặt lại thay đổi mấy lần.
Lão thái thái nói xong nhìn chằm chằm kia bóng dáng, “Hết thảy đều là báo ứng! Chúng ta tranh lại như thế nào, cuối cùng vẫn không bằng ngươi. Nếu lúc trước cứ ấn theo tổ huấn truyền đại phòng sẽ không đi tới tình trạng hôm nay. Đứa nhỏ kia không biết còn sống hay đã chết? Ta rốt cuộc đợi không được ngày đó. Chúng ta đoạt được gia sản lại phải đưa cho người ngoài, không là báo ứng lại là cái gì? Ta tận mắt thấy cũng thôi, nhưng Tạ Hồng! Báo ứng của người sợ cũng không xa! Ha ha —— “
Lão thái thái suy sụp ngã xuống, nói nhiều như vậy đã hao hết tâm thần, lại bị kích thích như vậy.
An Cẩm Hoa khóc bổ nhào qua, “Nãi nãi! ta sai rồi. Ta bất hiếu. Đều là lỗi của ta hại An Cư đến tình trạng này...”
Tề Thị nhìn về phía hắn lắc đầu, đem lỗ tai đưa sát vào bên miệng lão thái thái, đột nhiên hiểu ra cái gì, nhìn An Cẩm Hoa nói, “Ông chú chẳng phải là người An Cư sao? Năm đó bọn họ đi mang theo bạc, giờ phút này có thể giúp đỡ, chống đỡ An Cư qua lần này.”
Lão thái thái thấy Tề Thị hiểu ý mình, thở hắt ra nhắm mắt lại. Đột nhiên lại mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm cái gì.
An Cẩm Lâm gấp đến độ giơ chân, “Sao đại phu còn chưa tới!”
Tô Thủ Nghiêm làm cho bọn họ đứng ở một bên, bắt mạch, từ trong lòng lấy ra một cây ngân châm, bận rộn một trận, lão thái thái phun ra một hơi.
Vài người trong phòng còn chưa kịp cao hung đã nghe Tô Thủ Nghiêm tiếp tục nói: “Muốn nói gì thì nói mau đi.”
An Cẩm Hiên thật mâu thuẫn, nhớ tới năm đó mình chịu khổ, suýt chút đã mất mạng, nhưng cha mẹ mình cũng không phải nàng hại chết. Nếu mình nếu không đi Đào trang hoặc không chạy thoát ra ngoài, hiện tại có thể cứu An Cư sao? Hết thảy đều là mệnh, hắn tội gì so đo với một người sắp chết?
Từng bước một đón ánh mắt kia đi tới, ngồi xuống, kéo râu trên mặt ra, tháo mũ xuống đặt ở một bên, không để ý An Cẩm Hoa mấy người giật mình, giơ tay nắm lấy tay lão thái thái, “Ta là Cẩm Hiên. Ta đã trở về.”
Lão thái thái như đứa nhỏ muốn trả lời, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, tay run run đưa ra vỗ mu bàn tay Cẩm Hiên, há mồm muốn nói gì, cuối cùng phí công buông tha, mỉm cười nhắm mắt lại.
Đại phu đã đến, vội đưa người vào trong phòng. Tề Thị canh ở một bên, An Cẩm Hoa dĩ nhiên cũng ở trước mặt.
Tay An Cẩm Hiên bị lão thái thái cầm lấy, chờ lúc hắn đi ra nghe Tạ Hồng nói với Cẩm Lâm: “Lụi bại thân thích gì của các người cũng phải đuổi đi, ngày mai giờ tý mới có thể đến được!”
An Cẩm Hiên đi vào cửa, cắn môi, “Ta là người của An Cư, chuyện của An gia đương nhiên là chuyện của ta, cũng không tới phiên người ngoài nói. Hơn một vạn lượng bạc ngày mai ta cho ngươi đưa qua. Nếu ngươi muốn dở trò, ta phụng bồi đến cùng!” Lời này, vừa khéo đánh trả lại lời của Tạ Hồng vừa rồi nói An Cẩm Hiên là người ngoài.
Tạ Hồng thấy An Cẩm Hiên bỏ đi râu, lại không đội mũ, nhìn cũng cỡ tuổi An Cẩm Lâm. Trong trí nhớ của hắn tựa hồ không có An Cẩm Hiên, lại không cam lòng chuyện xấu đột nhiên xảy ra, “Chỉ bằng một câu nói lung tung của ngươi, ngươi cho là có thể nói mình là người của An Cư sao?”
Tô Thủ Nghiêm lạnh lùng nói: “Không là tự nhiên cũng không cần ngươi quan tâm. Cẩm Hiên là người An Cư, An Cư tự nhiên rõ ràng, chẳng lẽ chuyện nhà người cũng đến phiên ngươi quản?”