Mục lục
Bất Diệt Thánh Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiên phú Quang Minh sao? Nếu nói thế nó cũng không phải thiên phú quang thuộc tính bình thường!"

Trầm ngâm trong giây lát, đại hồ tử liền mở miệng nói: "Tiểu Phàm huynh đệ, hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau, ngươi tuyệt đối đừng bao giờ nói cho người khác, nhất là thiên phú và tiên thiên thần hồn khắc độ của ngươi. Tiên đạo là một nơi vừa thực tế vừa tàn khốc, ỷ mạnh hiếp yếu, vật cạnh thiên trạch... Ngươi có thiên phú cực cao, rất dễ làm cho người khác ghen ghét đố kỵ! Mà để cho các thế lực lớn biết được thiên phú của ngươi, chỉ có hai phương pháp xử lý. Một là không từ bất cứ thủ đoạn nào để lôi kéo ngươi, hai chính là không từ bất cứ thủ đoạn nào để chèn ép ngươi, thậm chí giết chết ngươi! Cho nên ngươi phải luôn luôn nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ kín bí mật này. Trừ phi đến một ngày nào đó, ngươi có thể nắm giữ vận mình của mình, lúc đó mới không cần e ngại gì nữa... Chuyện này không chỉ vì ngươi, còn vì người nhà bằng hữu của ngươi nữa."

Dứt lời, đại hồ tử đem « Đại Diệt Thần Văn » mấy cuốn công pháp trả lại Vân Phàm, bảo hắn cất giữ cẩn thận .

"Giữ bí mật ư? Được rồi!"

Vân Phàm ban đầu còn sửng sốt đôi chút, sau đó hắn thành thật gật đầu. Câu nói cuối cùng của đại hồ tử đã làm hắn bị kích thích, không những vì mình, còn phải vì người thân bằng hữu. Mình nhất định phải giữ kín bí mật này, không thể để cho người bên cạnh chịu bất cứ tổn thương nào!

Thấy Vân Phàm đã hiểu ý của mình, đại hồ tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Phàm huynh đệ, vậy sau này ngươi tính toán thế nào?"

"Tính toán thế nào?"

Vân Phàm cúi đầu suy nghĩ một hồi nói: "Ta đương nhiên là muốn kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Ta đã nghĩ kỹ rồi, thiên phú của ta là quang thuộc tính, lại lựa chọn tiên thuật có thể hồi phục thương tích là Hồi Quang thuật, sau này ta có thể trị liệu cho tiên linh sư cùng với tiên linh. Không phải các ngươi đã từng nói, tiên linh sư chính là những người giàu có nhất trên thế giới này sao."

Vân Phàm nói ra dự tính của mình, thiếu chút nữa làm cho đại hồ tử ngã lăn ra đất. Hắn thật sự cảm thấy mình không nên hỏi vấn đề như vậy, làm cho bản thân choáng váng tới mức này!

"Đúng rồi Hồ Tử đại ca, vì sao mà ngươi biết nhiều chuyện như thế?"

"Ha ha, ta vốn là bào thương, dĩ nhiên kiến thức phải rộng rãi, mấy chuyện linh tinh lại càng không thiếu ."

Đại hồ tử cười khan mấy tiếng, không muốn nói gì thêm.

Nhưng Vân Phàm mơ hồ cảm nhận được, đại hồ tử cũng không đơn giản như bề ngoài.

"Tiểu Phàm huynh đệ, mặc dù chúng ta quen biết nhau mới hơn một tháng, nhưng ta với ngươi tương giao tâm đầu ý hợp, thật vô cùng hợp ý..."

Vừa nói, đại hồ tử tay phải vỗ mạnh vào bả vai của Vân Phàm, trịnh trọng nói: "Bởi vậy, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn theo ta làm bào thương hay không? Dùng thiên phú cùng nỗ lực của ngươi, trở thành tiên linh sư cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, có tới tiên viện bình thường hay không cũng không ảnh hưởng. Chờ sau khi ngươi trúc cơ xong, ta còn có thể dẫn ngươi đi tìm linh thú thích hợp, để ngươi tới tiên viện tham gia khảo hạch, tương lai thậm chí có thể bước vào Thánh Địa, trở thành truyền nhân của Thánh Địa... Ta chỉ hi vọng, tương lai ngươi có thành tựu, có thể dùng năng lực của mình chiếu cố cho mấy huynh đệ chúng ta là đã quá tốt rồi."

Trên trán đại hồ tử hiện lên nét thương cảm, giống như đang nhờ cậy hắn.

"Tất nhiên ta đồng ý rồi!"

Vân Phàm không hề do dự trả lời, làm cho đại hồ tử kinh ngạc hồi lâu.

"..."

Rất nhiều người đều muốn được vui vẻ, nhưng lại có rất ít người hiểu được vui vẻ là gì.

Thật ra vui vẻ cũng rất đơn giản, chính là khi trên người mình không có một xu, đột nhiên phát hiện trước mặt có một đống tiền. Chứ không phải là khi chính mình nhặt được một văn tiền, còn oán trách tại sao đó không phải mười văn tiền hay trăm văn tiền!

"Tiểu... Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi... ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi, đừng có trả lời ta vội vàng như thế chứ."

Thanh âm của đại hồ tử hơi run rẩy, nhìn chằm chằm vào Vân Phàm. Hắn thật sự không thể nào tin, chính mình nói mấy câu đã làm cho một thiếu niên thiên tài như thế đi theo chính mình rồi. Chuyện này thật sự quá dễ dàng, dễ dàng đến mức hắn còn tưởng mình đang mơ ngủ.

"Hồ đại ca, ngươi đối xử với ta rất tốt, còn nói cho ta biết nhiều chuyện như thế, lại đồng ý cho ta theo ngươi buôn bán kiếm tiền, giúp ta tìm kiếm linh thú thích hợp với mình, làm sao ta lại từ chối chứ? Ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng!"

Ý nghĩ trong lòng Vân Phàm thật ra vô cùng đơn giản, chính mình chẳng qua là một tiểu tử xuất thân sơn dã, chỉ có hai bàn tay trắng. Mà đại hồ tử thuận đường dẫn mình tới Nam Hoa quận thành, là đại hồ tử dạy cho mình biết rất nhiều chuyện, cũng là đại hồ tử trợ giúp chính mình trong lúc khó khăn.

Hôm nay, nếu có thể báo đáp đại hồ tử, lại có cơ hội tham gia bào thương kiếm tiền, Vân Phàm làm sao lại không đồng ý? Về phần " đãi giới nhi cô" bốn chữ này, Vân Phàm căn bản không bao giờ nhận . Hơn nữa, trong lòng của hắn, có thiên phú hay không, cùng chuyện mình có cố gang hay không, căn bản không hề liên quan tới nhau... Chẳng lẽ thiên phú thật tốt thì không cần nỗ lực sao? Cho nên, kiếm được nhiều tiền mới là chuyện chính!

(Đãi giới nhi cô : chờ đợi giá cao, làm giá.)

"Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi... ngươi không cần nói gì nữa, tóm lại... cám ơn ngươi!"

Đại hồ tử cảm kích không thể diễn tả bằng lời, tình cảm ấm áp như thế, tin tưởng như vậy, đã mười năm qua hắn chưa hề cảm nhận được. Đại hồ tử hiểu được, chính mình thủy chung sẽ có một ngày phải rời đi, bởi vì hắn không thuộc về nơi này. Nhưng hắn thật tâm hi vọng, sau khi chính mình rời khỏi, sẽ có người chăm sóc cho các huynh đệ của mình.

Những người đó từ lúc đầu đã đi theo mình, từng bước từng bước cho đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.

Đại hồ tử vẫn cảm thấy Vân Phàm rất tốt, có tiềm chất, lại rất cố gắng. Người như thế chỉ cần không gặp phải trắc trở nửa đường, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành tiên đạo cường giả, đứng trên đỉnh cao của đại lục. Hắn cũng không nghĩ Vân Phàm không hiểu được giá trị của mình, vốn dĩ hắn cũng không có quá nhiều hi vọng Vân Phàm sẽ đi cùng hắn, nhưng đối phương lại chẳng hề do dự đồng ý yêu cầu của mình, bảo hắn làm sao không cảm động được!

"Hồ đại ca không cần khách khí làm gì , quyết định như vậy đi!"

Vân Phàm đứng lên, vỗ ngực nói: "Ta hiện tại sẽ về nhà một chuyến, dẫn muội muội đến nội thành, đến khi đó, còn cần Hồ đại ca giúp đỡ nhiều hơn."

"Chuyện này không vấn đề gì, trong Thương Minh chúng ta, cũng có không ít người làm công tác chuyển nhà ..."

Dừng một lát, đại hồ tử đứng dậy vỗ vai Vân Phàm nói: "Chẳng qua chuyện này không cần vội, Thương Minh tổng bộ ở Tây Khuyết chủ thành, lần này chúng ta ra ngoài đã lâu, mấy ngày tới nhất định phải trở về Thương Minh giao tiếp nhiệm vụ... Như vậy đi, sáng sớm ngày mai, ta để cho háo tử vào thành chuẩn bị cho ngươi một con ngựa, để ngươi có thể về nhà sớm. Mà chúng ta cũng về Thương Minh giao nhiệm vụ, sau đó sẽ tới đón huynh muội các ngươi... Tính toán ra cũng phải mất ba tháng, chúng ta sẽ hẹn gặp tại Túy Tiên lâu!"

Dứt lời, đại hồ tử lấy một cái túi từ trong lồng ngực, đặt vào tay Vân Phàm tay.

Vân Phàm nhận lấy, đây là giới tử đại mà tiên đạo tu sĩ sử dụng.

Lại nghe đại hồ tử cười nói: "Ngươi hiện tại đã có hồn lực, tự nhiên có thể sử dụng giới tử đại, bên trong có mấy món đồ vật thường dùng, còn có Thương Minh tín vật lệnh kỳ, coi như lễ vật ca ca tặng ngươi trước khi tạm biệt, sau này ngươi đem vật dụng của ngươi đưa vào giới tử đại, đi đường cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều... Tốt lắm, đừng khách khí với đại ca!"

"Vâng, cám ơn Hồ đại ca."

Vân Phàm dùng sức gật đầu nói: "Đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ đi nhanh về nhanh."

...

Đang lúc hai người nói chuyện với nhau, dưới lầu truyền đến một trận tiếng vang.

"Chi chi!"

Tiểu bạch viên giống như bị tiếng đánh nhau ở bên ngoài đánh thức, từ trong ngực Vân Phàm chui ra ngoài, lại nhảy lên vai của Vân Phàm.

"Làm sao lại có người gây chuyện ở Bách Hoa lâu?"

Đại hồ tử không khỏi nhíu nhíu mày, ai cũng biết Bách Hoa lâu chính là sản nghiệp của phủ thành chủ, dám gây chuyện ở đây, nếu không phải là người lỗ mãng, như vậy nhất định có bối cảnh.

"Đi, chúng ta ra ngoài xem xem."

"Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK