Dã thú gầm thét, khói mù cuồn cuộn.
Máu tanh xen lẫn, chém giết thảm thiết.
...
Sài Thiệu Kiệt trấn giữ thống quân doanh, đang tính toán sa bàn, trên khóe miệng còn vương nụ cười tà dị.
Mà hai bên sa bàn, bốn vị tướng quân chia ra mà đứng, nét mặt có chút khó xử chẳng biết làm sao .
"Sao vậy? Bản thiếu soái mệnh lệnh như sơn, các ngươi lại dám kháng mệnh không tuân theo sao ?"
Sài Thiệu Kiệt liếc nhìn ba người rất thản nhiên, từ trong ánh mắt không phát hiện ra chút sắc thái tình cảm nào.
Bốn người này tuy là tướng quân, nhưng cũng là gia thần của Sài gia, bởi vì chấp chưởng quân đội chinh chiến nhiều năm, vậy nên mới được điều động tới phụ giúp cho Sài Thiệu Kiệt, trợ giúp cho hắn trưởng thành.
Nhưng mà Sài Thiệu Kiệt lại không cảm kích, ngược lại thấy mấy người này cậy già lên mặt, thường bảo mình phải làm chuyện này chuyện khác, thật đáng ghê tởm. Dĩ nhiên, điểm trọng yếu nhất chính là bốn người bọn họ là người của nhị thúc, trên danh nghĩa là phụ trợ chính mình, nhưng trên thực tế lại là giám đốc.
"Hồi bẩm Thiếu soái, thuộc hạ nghĩ việc thú triều đột kích lần này chỉ có cố thủ mới là biện pháp tốt nhất. Chẳng những mọi chuyện ổn thỏa, còn có thể giảm thương vong tới mức thấp nhất cho binh sĩ. Nếu như tùy tiện xuất kích, có nguy cơ tử thương thảm trọng, thậm chí còn có thể mất đi địa thế quan trọng."
Người vừa nói chuyện chính là vị tướng quân lớn tuổi nhất. Người này tuổi tác đã quá năm mươi, đầu tóc hoa râm, nhưng lông mày như lợi kiếm, tinh thần cường thịnh, mới nhìn đã cảm thấy oai hùng dũng mãnh.
Sài Thiệu Kiệt giọng nói chuyển sang lạnh lẽo nói: "Khấu tướng quân, ngươi nghĩ bản thiếu soái chưa từng tính đến chuyện đó hay sao? Ngươi là người chinh chiến bao năm tại biên quân, đạo lý thủ lâu tất bại chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ ư? Đã nhiều năm như vậy, các ngươi nói xem các ngươi đã làm được trò trống gì chứ? Ngoại trừ thủ thành, cũng chỉ có thủ thành, tần suất thú triều càng lúc càng tăng lên, binh lính thương vong càng ngày càng thảm trọng. Nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù phụ soái cung cấp cho các ngươi binh lực và lương thảo gấp mười hai mươi lần, kết quả đều là tiêu hao không còn một mảnh!"
"..."
Bốn người sắc mặt đỏ bừng, lại không phản bác được nửa lời.
Sài Thiệu Kiệt nói không hề sai sự thật, tình huống biên cảnh luôn luôn thê thảm như lời hắn nói. Dù sao thú triều cuồn cuộn không dứt, mà binh lực của bọn hắn không phải vô hạn, làm sao dám dễ dàng đưa thân vào chốn hiểm nguy. Hơn nữa thân là tướng lãnh thủ thành, tự nhiên là lấy thủ thay công, ổn định đại cục mới là chuyện quan trọng nhất. Chỉ tiếc, bọn họ căn bản không thể phản bác được quan điểm của Sài Thiệu Kiệt .
Chỉ nghe Sài Thiệu Kiệt tiếp tục nói: "Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta chuẩn bị xuất binh phản kích, từ hai bên hông đột kích phân tách thú triều, sau đó đánh tan. Mặc dù có thể tử thương thảm trọng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, chỉ có như thế mới coi là kế sách ổn định lâu dài."
Sài Thiệu Kiệt không quan tâm thương vong bao nhiêu người, cũng không cần biết tiêu hao lớn đến đâu, hắn chỉ để tâm tới kết quả cuối cùng. Đây là lần đầu tiên hắn chủ trương chiến lược, hắn muố nđể cho tất cả mọi người đều biết, Sài Thiệu Kiệt hắn không chỉ có thiên phú tuyệt hảo, còn có trí tuệ quyết đoán.
"Còn nữa..."
Dừng một lát, Sài Thiệu Kiệt trên trán sát cơ hiển lộ : "Chư vị tướng quân, phụ soái cùng thúc phụ an bài các ngươi ở cạnh ta, là để phụ trợ cho ta, chứ không phải ngăn cản quyết định của ta, ta hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng! Nếu không, hậu quả của việc trái quân lệnh, ta nghĩ các ngươi đã biết rất rõ rồi."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Bốn người trong lòng khẽ run, nét khổ sở trong mắt chợt lóe lên rồi tan biến.
Thế nhân thường nói, văn nhân gặp binh lính, có lý mà không thể nói ra. Mà trên thực tế, khi lão binh gặp gỡ một vị văn nhân chỉ có lý thuyết suông, cảm giác chẳng phải cũng không thể nói lý hay sao?
...
"Hừ! Mấy lão già đáng ghét không được dạy dỗ!"
Đợi bốn người lui ra ngoài, Sài Thiệu Kiệt thích ý nằm lăn ra giường, sai người đi vào hầu hạ.
Không lâu sau, hai tên binh sĩ trẻ tuổi đi vào trong doanh trướng, cởi mũ bỏ giáp, lộ ra vóc người uyển chuyển thướt tha cùng với dung nhan kiều diễm, bò lên trên giường của Sài Thiệu Kiệt... Thì ra hai người này là hai mỹ nhân tuyệt sắc giả dạng nam nhân để đi vào doanh trướng!
Sau khi đưa công chúa trở về đế đô, tâm tình của Sài Thiệu Kiệt cũng được buông lỏng rất nhiều, tà dục ức chế lâu ngày rốt cục có cơ hội phát tiết. Mà hôm nay mỗi ngày hắn bầu bạn với mỹ nữ, cho dù nơi này là quân doanh cũng không ngoại lệ.
Thật ra đây là lần đầu tiên Sài Thiệu Kiệt tới chiến trường tiền tuyến, hơn nữa quyết định này là của phụ thân hắn.
Mới đầu Sài Thiệu Kiệt khôngcảm thấy vui vẻ gì, cho là nơi này quá mức khô khan nhàm chán. Nhưng trải qua mấy lần chiến dịch, Sài Thiệu Kiệt dần dần thích cảm giác như thế.
Trước kia, Sài Thiệu Kiệt cho rằng mình đã rất cường đại, cũng đã trải qua không ít trường chiến đấu thảm liệt. Nhưng tới nơi này hắn mới hiểu được thế nào là chiến đấu! Thực sự rung động!
Chiến trường là địa phương mà thiết huyết đan xen, cảm giác chỉ huy thiên quân, chỉ cần phất tay có thể quyết định sự sống cái chết của người khác thật sự thích thú. Hắn dần dần mê luyến cái cảm giác này.
...
"Ha ha ha, đây chính là chuyện mà phụ thân vẫn thường nhắc đến sao, nam nhi cầm quyền, say đắm trên đùi của mỹ nhân sao! Nam nhi thật tốt, phải như thế mới thú !"
Sài Thiệu Kiệt một tả một hữu, ôm lấy hai thân hình mềm mại si mê, trong mắt tà dục đại thịnh, chỉ hận không thể cùng lúc ăn trọn hai người.
Nhưng đang lúc Sài Thiệu Kiệt cởi áo, chuẩn bị ra tay, một thanh âm từ bên ngoài truyền tới.
"Khởi bẩm Thiếu soái, biên cảnh thành truyền đến tin tức quan trọng... Nói là, có tin tức của người mà Thiếu soái muốn tìm."
"Cái gì! ?"
Sài Thiệu Kiệt đang hứng thú lại bị cắt ngang, tất nhiên cảm thấy giận dữ, nhưng mà nghe thấy có tin tức về người mà hắn muốn tìm, dục hỏa trong lòng lập tức tắt ngấm .
"Tin tức gì? Nói mau!"
Sài Thiệu Kiệt vừa vuốt ve mỹ nhân, vừa dò hỏi tình huống, hưng phấn trong lòng lại một lần nữa dâng lên.
Người bên ngoài trướng tựa như biết rõ mọi chuyện bên trong, không dám tùy tiện đi vào, đứng tại nguyên chỗ bẩm báo: "Tin tức được truyền đến từ Lưu Sa thành, nghe nói sát đấu trường trong thành xuất hiện một thiếu niên tên là Vân Phàm, cùng người mà Thiếu soái muốn tìm hoàn toàn phù hợp."
"Lưu Sa thành? Sát đấu trường? Tiểu tử kia quả nhiên không chết, hơn nữa lại còn dám xuất đầu lộ diện, thật sự là một kẻ cứng đầu cứng cổ, hắc hắc hắc ~~~ "
Sài Thiệu Kiệt chẳng những không tức giận, ngược lại lộ ra hưng phấn. So với nữ sắc trước mặt mình, hắn càng thêm quan tâm chuyện mình có thể giết chết Vân Phàm hay không, chỉ có đích thân đánh chết kẻ này, tâm tính của hắn mới có thể viên mãn, mới có thể coi là hoàn mỹ.
"Kêu người chuẩn bị, bản thiếu soái muốn đích thân đi tới Lưu Sa thành..."
Thật tình suy nghĩ một phen, Sài Thiệu Kiệt truyền xuống quân lệnh nói: "Mặt khác, báo cho trùng phong doanh và thiết kỵ doanh đợi lệnh, theo bản thiếu soái cùng nhau tới đó, hơn nữa bày binh bố trận để cho tiểu tử kia không thể trốn chạy được!"
Phía ngoài thanh âm kia có vẻ khó xử nói: "Bẩm Thiếu soái, Lưu Sa thành chính là một nơi thế ngoại, căn bản không bị Đế quốc ước thúc, tùy tiện dẫn binh tới đó, thuộc hạ lo lắng..."
"Không cần lo lắng!"
Sài Thiệu Kiệt lạnh lùng cắt lời đối phương nói: "Trong thiên hạ, chẳng lẽ không phải là vương thổ, Lưu Sa thành tuy ở ngoài biên cảnh, nhưng vẫn nằm trong quốc thổ, bản thân ta muốn xem xem, bọn họ có dám tạo phản hay không!"
"Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị."
"Được, đi đi!"
"Thuộc hạ cáo lui."
Tiếng bước chân ở ngoài trướng dần xa, bên trong trướng chỉ còn lại một mảnh xuân sắc.