Người đi tới trong tà dương tất nhiên là Vân Phàm!
Khác với sự oán hận của huynh muội Tiêu Dật Long, cảm xúc của đám Thiên Hà cùng Lương Khâu chính là sợ hãi lẫn vui mừng.
Mà bên kia, Phương Lôi cùng Bí Định Thiên đồng thời dừng tay, ánh mắt chuyển về phía Vân Phàm.
. . .
Huyệt khiếu ngưng luyện, khí thông cửu huyền.
Ý chí cuồn cuộn như luồng khói xông thẳng lên tận trời cao.
Chỉ thấy Vân Phàm chân giẫm lên hư không, khí toàn nghịch chuyển, chậm rãi hạ xuống tựa như ma thần hàng lâm, hung uy mênh mông cuồn cuộn, khí diễm thao thiên.
"Sao, sao có thể như thế! ?"
Cảm nhận được áp lực khủng bố khiến cho Văn Nhân Nguyệt Cầm kinh hãi. Nàng không sao hiểu nổi mới hai tháng thời gian ngắn ngủn mà không ngờ khí huyết trên người đối phương nồng đậm đến nông nỗi như thế, ngay bản thân mình là bát tinh cường giả cũng không dám đối đầu với phong mang này!
"Võ đạo tông sư! ? Không ngờ ngươi vừa tấn chức thành võ đạo tông sư! ?"
Tiêu Dật Long không khỏi ngẩn người, trong ánh mắt mang theo vài phần khinh thường: "Tiên đạo từ trước đến nay đều áp chế võ đạo, ngươi chính là một võ đạo tông sư vừa mới tiến giai cũng dám diễu võ dương oai ở trước mặt ta? Lần trước ngươi may mắn tránh được một kiếp, hôm nay Tiêu mỗ nhất định phải cho ngươi. . ."
"Dong dài!"
Vân Phàm nhàn nhạt mở miệng, bước một cái liền xuất hiện ở trước mặt Tiêu Dật Long, duỗi tay chính là một quyền dấm thẳng!
"Cái gì! ?"
Tiêu Dật Long chỉ cảm thấy một đạo quang ảnh hiện lên, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ dựa vào bản năng giao hai tay che ở trước ngực.
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang, xương hai cánh tay của Tiêu Dật Long nứt ra, cả thân hình giống như diều đứt dây bị đánh bay ra mười trượng, liên tục lăn lông lốc vài vòng mới dừng lại được, chỉ thấy mặt mũi bầm dập, cả người đều là máu, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.
"A! ! ! Tay của ta. . . Tay của ta!"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến, Tiêu Dật Long buông thõng cánh tay nát bét giãy dụa thống khổ, vẻ kiêu ngạo vừa rồi không ai bì nổi kia không còn sót lại chút gì.
"Đê... Tiểu nhân đê tiện? ! Ngươi cư nhiên đánh lén! ?"
Trái tim Văn Nhân Nguyệt Cầm băng giá kèm theo sợ hãi, tức giận quát Vân Phàm nhưng lại không dám tiến lên.
Đánh lén?
Nghe Văn Nhân Nguyệt Cầm quở trách, bọn người Thiên Hà cùng Lương Khâu đều cười lạnh không thôi. Mấy tên đệ tử Thánh Địa các ngươi cao cao tại thượng, một khi gặp việc không thuận thì giơ ra lá cờ chính nghĩa công lý gọi đánh hô giết. Rõ ràng là chính mình thừa lúc người khác nguy khốn, hiện tại lại không biết xấu hổ nói người khác là tiểu nhân đê tiện? Thật sự rất là không biết xấu hổ !
Không chỉ tán tu xung quanh, mặc dù là Bí Định Thiên cũng lộ ra vẻ khinh thường trên mặt.
. . .
"Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi —— "
Tiêu Dật Long mất đi hai tay, cơ hồ mất đi tất cả lý trí, rống to lên giống như con chó điên. Trong lúc rít gào, hắn tế xuất Phong Linh Hoàn, triệu hồi ra tiên linh của hắn, điên cuồng lao thẳng tới Vân Phàm!
"Rống rống rống!"
Cửu tinh Liệt Sí Hổ gào thét mà đến khiến cho gió bụi bốc lên cuồn cuộn, khí thế hùng hổ!
Ánh mắt Vân Phàm trở nên nghiêm túc, nắm tay nắm thật chặt, tà dương đỏ như máu dung nhập vào trong thân thể hắn, huyết khí nồng đậm phóng lên cao!
"Oanh!"
Gió cuốn mây tan, cát bụi mù mịt đầy trời.
Trong tiếng nổ vang, từng tiếng vỡ vụn truyền đến.
"Răng rắc!"
Khí lãng cuồn cuộn, cánh của cửu tinh Liệt Sí Hổ bị một quyền đánh nát!
"Phốc!"
Tiêu Dật Long phun ra một ngụm máu tươi, cả thân hình lại trở nên uể oải. Cùng lúc đó, Phong Linh Hoàn trên đầu hắn sinh ra từng vết rạn mờ mờ.
Phong Linh Hoàn chính là căn cơ tiên đạo, một khi bị hao tổn thì con đường tiên đạo sẽ bị đoạn tuyệt .
. . .
Chứng kiến một màn như thế, tất cả mọi người sững sờ ở đương trường, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Từ thời thượng cổ kéo dài đến nay thì đã có sự so sánh giữa tiên đạo cùng võ đạo, nhưng võ đạo luôn yếu thế hơn, thậm chí dần dần suy bại. Bởi vậy, đây là một thế giới tiên đạo vi tôn, giữa võ giả với tu sĩ tiên đạo có một cái hố ngăn cách không thể vượt qua.
Một vị võ đạo tông sư bình thường có thể so với một vị cao thủ tiên đạo, thậm chí tại phương diện nào đó còn không bằng cao thủ tiên đạo, nên càng không thể đánh đồng với cường giả tiên đạo. Nhưng điều khiến mọi người không tưởng được là một võ giả vừa mới tấn chức võ đạo tông sư cư nhiên một quyền đánh bạo tiên linh của cửu tinh cường giả! Trên thế gian, còn có điều gì càng khó tin hơn so với điều này?
Trong đám tán tu, tất cả võ giả vô cùng phấn chấn, Lương Khâu đồng dạng cũng không nén được sự kích động.
Ai nói võ đạo yếu? Từ nay về sau, ai còn dám nói võ đạo yếu?
Như nào là tông sư?
Là võ đạo chi tông, muôn đời chi sư.
Minh tâm kiến tính, xuất thần nhập hóa.
Đây là võ đạo tông sư! Đây mới chân chính là võ đạo tông sư!
. . .
"Ta là thiên tài tiên đạo! Ta là đệ tử Thánh Địa! Không! Ngươi không thể giết ta! Không thể giết ta! Sư tôn của ta là Thánh Địa trưởng lão, sư tôn của ta là đại năng tiên đạo. . ."
Nhìn thấy Vân Phàm từng bước đến gần, Tiêu Dật Long kinh hãi muốn chết, nỗi sợ chết thấm vào trong linh hồn hắn ! Đến tận giờ phút nầy hắn mới phát hiện hóa ra mình sợ chết như vậy! Sợ đến muốn chết!
Thân mình Văn Nhân Nguyệt Cầm khẽ run rẩy, sợ tới mức không dám vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phàm đi đến trước mặt Tiêu Dật Long, sau đó một quyền hạ xuống!
Phải chết! ? Đệ tử Thánh Địa thực sự phải chết! ?
Mọi người trừng lớn hai mắt thấy đại nạn của Tiêu Dật Long buông xuống, bỗng một thân ảnh màu trắng lao nhanh về phía Vân Phàm giống như tia chớp. Đúng là tiên linh của Bí Định Thiên—— cửu tinh Tuyết Lang.
"Bồng!"
Tuyết Lang va chạm vào Vân Phàm rồi biến ảo trở thành băng tuyết vô tận.
Băng tuyết lãnh liệt ngưng tụ thành từng đạo tường băng vây quanh Vân Phàm ở trong đó, giống như một thế giới băng tuyết.
"Bồng!"
"Bồng! Bồng! Bồng!"
Một quyền nối tiếp một quyền oanh ra, từng cái tường băng chắn ở trước mặt Vân Phàm đều bị đấm vỡ, băng tuyết trong nháy mắt tiêu tán vô tung.
Cùng biến mất với nó còn có Bí Định Thiên, Văn Nhân Nguyệt Cầm cùng bản thân Tiêu Dật Long đang bị trọng thương.
. . .
Tiếng gió xẹt qua, tan thành mây khói.
Vân Phàm lẳng lặng đứng ở tại chỗ, khí cơ cuồng bạo dần dần thu liễm.
Giờ này khắc này, hắn giống như là một thiếu niên bình thường, không có dã tính phóng đãng, không có sát khí thô bạo mà giống như suối trong nước chảy, tự nhiên mà vậy.
Chứng kiến Vân Phàm bình thản như thế, trong đầu mọi người không khỏi hiện ra bốn chữ "phản phác quy chân". Đó là một loại thuần túy sau khi thiên chuy bách luyện, duyên hoa tẩy tẫn. Cũng là một loại siêu nhiên sau khi tôi luyện sinh tử, vứt bỏ phù hoa .
. . .
"Sưu!"
Một thân ảnh xẹt qua dừng ở trước mặt Vân Phàm, không phải Dương Tiếu Thiên còn có thể là ai!
Từ khi Vân Phàm bắt đầu trùng quan, Dương Tiếu Thiên liền một mực ở trong chỗ tối chú ý đến động tĩnh phương này, chỉ có điều hắn cũng không có vội vã xuất thủ mà là đang chờ đợi.
Muốn đề thăng mỗi một cảnh giới võ đạo cũng cần dài thời gian tôi luyện, mới có thể khiến cho ý chí dung hợp cùng tu vi.
Dương Tiếu Thiên đúng là muốn mượn áp lực của Tiêu Dật Long giúp cho Vân Phàm đánh bóng tu vi, viên mãn cảnh giới, trước thời hạn phá quan mà ra. Nếu không đợi Vân Phàm từ từ đánh bóng thì chẳng biết phải đợi mất bao lâu.
Nếu Tiêu Dật Long biết hành động của mình chẳng những không thể khiến cho Vân Phàm bị thương tổn mà ngược lại còn giúp đối phương thì không biết có thể lại bị tức đến hộc máu hay không.
. . .