Mục lục
Bất Diệt Thánh Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây trôi lờ lững, đỉnh núi trầm tĩnh.

Cả Văn Nhân Nguyệt Cầm lẫn Bí Định Thiên, không ai phát hiện sự dị thường của Tiêu Dật Long.

"Không cần giãy dụa, cũng không phải sợ, bởi vì hiện tại ngươi không làm gì được đâu."

Âm lãnh thanh âm vang lên lần nữa, lạnh lẽo ghê tởm thẩm thấu sâu vào linh hồn.

Sau khi vượt qua thoáng chốc hoảng sợ, cảm xúc của Tiêu Dật Long dần dần bình phục: "Ngươi... Ngươi cuối cùng là người hay quỷ?"

"Quỷ? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~" Tiếng cười kia dị thường âm lãnh: "Các hạ thật nhanh quên, trước đó không lâu chúng ta vừa mới gặp qua, chẳng lẽ các hạ đã quên ta nhanh như thế ?"

"Gặp qua? ! Cái... Cái gì! ?"

Tiêu Dật Long giống như nghĩ tới điều gì, không khỏi lan tràn sợ hãi ở trong lòng: "Ngươi... Ngươi là yêu ma! ? Ngươi là ngày đó ở Lạc Nhật thành bầu trời yêu ma kia sao, tại sao ngươi lại trong người ta? Không phải là ngươi bị diệt..."

"Câm mồm !"

Thanh âm kia lạnh lùng cắt đứt lời nói của Tiêu Dật Long: "Ma La Tinh ta là vương giả trong ma tộc, vĩnh hằng bất hủ, sao lại dễ dàng chết như thế đó! Ngày đó xuất hiện , chẳng qua là một cỗ hóa thân của bổn tọa mà thôi."

"Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Dật Long tâm thần run rẩy, không biết nên làm thế nào.

Lại nghe Ma La Tinh cười âm hiểm nói: "Ngươi không nên hỏi ta muốn làm gì, mà phải hỏi xem ngươi muốn làm gì. Ta có thể cảm giác được, lòng ngươi có oán hận ngập trời, chẳng lẽ không muốn báo thù hay sao?"

"Báo thù? Dĩ nhiên ta muốn báo thù, ta muốn báo thù! Ta muốn đem bọn chúng bầm thây vạn đoạn!"

Tiêu Dật Long trong lòng hận ý dâng lên, nhưng vừa nghĩ tới trạng thái hiện tại của chính mình, ngược lại chán nản: "Hiện tại ta chỉ là phế nhân, dùng cái gì đến báo thù? Có tư cách gì để nói báo thù?"

"Bổn tọa có thể giúp ngươi!" Thanh âm của Ma La Tinh mang theo vài phần hấp dẫn.

Tiêu Dật Long không khỏi ngây ngẩn, trong mắt hiện lên kinh ngạc: "Ngươi... Ngươi có thể hỗ trợ?"

Chỉ nghe Ma La Tinh cười sắc lạnh nói: "Trong thành tên tiểu tử kia chẳng những phá hư đại kế của ta, còn diệt một cỗ phân thân thượng hạng của ta, thù này hận này bất cộng đái thiên, mà ngươi cũng nếm nhiều quả đắng trong tay hắn, cho nên chúng ta có cùng địch nhân, giúp ngươi chính là giúp chính mình."

"Ngươi... Ngươi có điều kiện gì?"

Tiêu Dật Long khẩn trương hỏi, hắn không tin trên thế gian này có chuyện gì miễn phí, nhất là giao dịch với yêu ma.

"Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~" Ma La Tinh tiếp tục dụ dỗ nói: "Ta có thể trị lành vết thương của ngươi, cũng có thể khôi phục thần hồn cùng phong linh hoàn của ngươi, thậm chí còn có thể cho ngươi mọi thứ mà ngươi muốn , nhưng ta muốn ngươi trở thành ma nô của ta..."

"Ma nô! ?"

Sắc mặt của Tiêu Dật Long đại biến, vô số ý niệm hiện lên trong đầu hắn.

Ma nô chính là nô dịch của yêu ma, mất nhân tính, táng tận thiên lương, đời đời kiếp kiếp bị yêu ma khu sử, không thể siêu thoát không thể tự do, vĩnh viễn thừa nhận khuất nhục khôn cùng.

"Ngươi nằm mơ!"

Tiêu Dật Long cảm giác lạnh thấu xương, vừa nghĩ tới cuộc sống sau này sống không bằng chết, còn không bằng hiện tại thống khoái chết đi.

"Không cần cự tuyệt nhanh như thế! Có đôi khi, cừu hận chính là lực lượng cường đại nhất."

Ma La Tinh không hề tức giận, nói tiếp: "Ngươi hiện tại đã là phế nhân, hai bàn tay trắng, còn sợ mất đi thứ gì chứ? Thử nghĩ tới tương lai xem! Nữ nhân của ngươi nằm trong lòng của người khác, huynh đệ bằng hữu của ngươi khinh thường cười nhạo ngươi, kẻ thù của ngươi dẫm ở trên mặt của ngươi... Mà ngươi lại không làm được gì, bởi vì ngươi chính là phế nhân."

"..."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn có quyền lợi vô thượng? Chẳng lẽ ngươi không muốn có lực lượng cường đại ư? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc chiếm hết mỹ nhân tuyệt sắc trong thiên hạ? Chẳng lẽ ngươi không muốn dẫm mọi người ở dứoi chân mình?"

Ma La Tinh từng từ từng chữ như trọng chùy, đánh vào tâm khảm của Tiêu Dật Long, để kiêu ngạo trong lòng đối phương dần dần tan vỡ.

Thử nghĩ xem! Quyền lợi, địa vị, lực lượng, sắc đẹp... Những thứ này có ai không muốn? Có nam nhân nào không khát vọng những thứ này?

Tiêu Dật Long hô hấp càng thêm kịch liệt, huyết mạch bành trướng, trái tim rung động, cả người giống như cực độ phấn khởi, cực độ điên cuồng.

"Ta có thể cho ngươi hết thảy, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành ma nô của ta!"

Thanh âm của Ma La Tinh quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Dật Long, sau đó lâm vào thật sâu yên lặng.

...

Trong lúc này, hai đạo huyền quang xẹt qua phía chân trời, cùng một thời điểm hạ xuống đỉnh núi.

Văn Nhân Nguyệt Cầm thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng bước tới đón.

Mà Bí Định Thiên vẫn lẳng lặng nhìn thạch quan, tựa như những người kia không liên quan tới hắn.

...

————————————

Lạc Nhật thành, Vạn Tiên tập.

Lúc này, Phương Lôi cùng Vân Phàm đi vào nhà, ngồi đối diện với nhau.

"Còn chưa chúc mừng tiểu hữu, vượt qua vô số trắc trở, trở thành võ đạo tông sư!"

"Tiền bối khách khí."

Vân Phàm khẽ lắc đầu, trên mặt không hề có nét mừng rỡ.

Võ đạo gian nguy, vượt xa hơn tiên đạo. Trước kia Vân Phàm chưa hiểu được điều này, nhưng mà bước vào cảnh giới tông sư sau này, hắn mới cảm nhận được sự ảo diệu của võ đạo, tuyệt không kém hơn tiên đạo. Mà cảnh giới tông sư, chỉ là một cái khởi điểm trong võ đạo, sau này còn có con đường rất phải đi. Ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng, có thể đi tới điểm cuối hay không.

Phương Lôi trong mắt nhiều thêm mấy phần tán thành, hắn sống lâu như thế , gặp qua không ít hạng người kinh tài tuyệt diễm, có rất ít người có thể ở bằng đấy tuổi đạt tới tu vi mạnh mẽ như vậy, tâm tính kiên nghị như thế.

"Không biết tiểu hữu tìm lão đầu tử có chuyện gì? Có lời gì cứ nói đừng ngại."

"Tiền bối có từng nghe nói về ma họa?"

Vân Phàm nói thẳng ý nghĩ trong lòng, Phương Lôi bỗng nhiên biến sắc: "Ma họa? ! Tiểu hữu tại sao lại hỏi chuyện này?"

Về hai chữ "ma họa", tuyệt đối là cấm kỵ trong tiên đạo, có rất ít người dám nhắc tới, thậm chí không người nào dám tùy tiện nhắc tới. Nếu không phải Phương Lôi tu hành thời gian rất dài, bối phận tương đối cao, chỉ sợ hắn cũng chưa từng nghe nói.

Vân Phàm không đáp, ngược lại lại hỏi: "Không biết sau này tiền bối có tính toán gì không?"

"Tính toán ?"

Phương Lôi bị Vân Phàm hỏi tới không biết nên trả lời thế nào, không rõ đối phương đến tột cùng có ý gì, nhưng hắn vẫn thẳng thắn nói: "Tiểu hữu cũng biết đại khái tình hình của chúng ta, Phương gia chúng ta lần này gặp đại nạn, đã không còn chỗ để đi, vốn định đầu nhập vào tiên đạo tông môn, nhưng tính kỹ thì hãy quên đi. Tiên đạo thế giới tàn khốc hơn quá nhiều so với thực tế, chúng ta chỉ là người nghèo túng, có thể có một nơi sống yên ổn là được rồi, cho nên ta tính toán tạm thời định cư ở Lạc Nhật thành, một là nơi này tương đối xa xôi, thế lực kẻ thù khó có thể chạm đến, hai là nơi đây không có ai ước thúc, tương đối tự do. Còn chuyện báo thù..."

Dừng một lát, Phương Lôi thở dài khổ sở nói: "Nếu không nắm chắc hoàn toàn, ta tuyệt đối không để cho đám hài tử kia đi mạo hiểm như thế , bọn họ là huyết mạch duy nhất của Phương gia, cũng là hi vọng cuối cùng!"

Hai chữ "cừu hận", quả thực vô cùng trầm trọng, Phương Lôi không muốn để cho Phương gia đệ tử gánh vác gánh nặng cừu hận quá sớm, đối với bọn họ cũng không có ích lợi gì.

Nghe Phương Lôi nói, Vân Phàm bất giác gật đầu, mọi chuyện giống như hắn đã dự đoán: "Tiền bối, ngươi đánh giá tán tu của Lạc Nhật thành thế nào?"

"Ách? Đánh giá thế nào?"

Phương Lôi nghe vậy nhìn Vân Phàm kinh ngạc, đối phương hỏi ba vấn đề, hoàn toàn không có quan hệ với nhau, làm hắn không biết trả lời thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK