Vân Phàm giây phút này, nửa thân trên không mặc gì đắm chìm bên trong nước suối, hai tay liên tục biến hóa ấn quyết, vẻ mặt hết sức chuyên chú. Mồ hôi không ngừng rơi xuống trên trán, chảy qua lưng, hòa vào nước suối.
Mấu chốt nhất của tiên thuật, chính là thôi động tiên linh khí, dùng thủ quyết, dẫn động hiệu quả của thiên phú thuộc tính, nhờ đó tạo ra tác dụng. Thủ quyết càng nhuần nhuyễn, phù hợp càng hoàn mỹ, như vậy hiệu quả của tiên thuật càng thêm mạnh mẽ.
Hồi Quang thuật chẳng qua là phế phẩm tiên thuật, một bộ thủ quyết có khoảng mười hai thủ ấn, mỗi một cái cũng không quá khó khăn. Nhưng chỉ là mười hai thủ ấn đơn giản như vậy, muốn thi triển liền mạch cùng một lúc, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Không thuần thục cũng không sao, luyện đến khi thật thuần thục.
Ý nghĩ của Vân Phàm chỉ đơn giản như vậy thôi, vì thế, hắn dành ra ngày cố gắng cùng công sức.
Trong thời gian ba ngày này, Vân Phàm chỉ chuyên tâm làm một việc, đó chính là liên tục kiên trì thi triển mười hai thủ ấn. Cho dù khô khan đến ghê sợ, cho dù ngón tay đau như sắp đứt, hắn vẫn không ngừng cố gắng ... Mệt mỏi thì nghỉ ngơi bên dưới tán cây, đói bụng thì ở trong suối bắt cá. Dần dần, bởi vì khí trời quá nóng bức, hắn nhảy vào trong dòng suối tiếp tục luyện tập.
Cố chấp và quật cường!
Ba ngày chuyên chú và cố gắng không hề uổng phí, hôm nay Vân Phàm đã miễn cưỡng có thể thi triển đầy đủ mười hai thủ ấn. Chẳng qua hắn còn cảm thấy có chút xa lạ, thường xuyên mắc lỗi, thậm chí thỉnh thoảng hai tay co giật.
...
"Phốc!"
Tay run lên, tiên thuật ngưng tụ thất bại!
...
"Oành!"
Thứ tự không đúng, khí toàn nổ tung!
Nhưng mà không sao cả, tiếp thu giáo huấn, tiếp tục luyện tập.
...
"Xuy!"
Lại sai rồi, thủ ấn không chính xác, làm cho linh khí trực tiếp giải tán!
Tiếp tục! Tiếp tục!
...
Một lần nối tiếp một lần thất bại, lại một lần nối tiếp một lần tiếp tục.
Ý niệm trong đầu Vân Phàm không hề thay đổi, sau mỗi lần thất bại, hắn cảm giác mình thành thục hơn một chút, cho dù chỉ có một chút thay đổi, tích lũy lại với nhau, hắn tin tưởng có thể thành công .
...
"Đằng!"
"Tư ~~~ "
Trải qua vô số lần thử nghiệm và thất bại, một viên quang cầu cỡ long nhãn bay lên từ đầu ngón tay của Vân Phàm, dưới ánh mặt trời trán phóng quang mang màu trắng tinh khiết. Hắn tò mò quan sát một hồi, phát hiện bên trong quang cầu có một đạo khí tức ấm áp nảy sinh, làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân.
Cùng lúc đó, trong không gian phong linh của Vân Phàm, tiên linh khí yếu ớt chỉ còn lại một tia bổn nguyên nhàn nhạt, chẳng biết bao giờ mới có thể khôi phục như cũ.
"Đây chính là Hồi Quang tiên thuật hay sao, bề ngoài quả thật rất bình thường... Ặc, thử xem hiệu quả thế nào nào!"
Vân Phàm không biết thi triển tiên thuật thế nào, liền đem nó bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
Quang cầu nho nhỏ vừa vào miệng liền tan biến, hóa thành một dòng nước ấm vận chuyển khắp người Vân Phàm... Nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp, không lâu lắm, vết thương trên tay hắn dần dần biến mất, cảm giác thoải mái dâng khắp toàn thân, ngay cả thần hồn cũng được dòng nước ấm này tẩm bổ, khôi phục chút ít.
"Quả nhiên hiệu quả rất tốt! Hơn nữa cũng có hiệu quả với cả thần hồn... Ha ha! Có Hồi Quang tiên thuật trong tay, sau này cũng không sợ không kiếm được tiền rồi!"
Vân Phàm cảm giác giống như mình vừa uống tiên đan, cả người thần thanh khí sảng . Nhưng mà nghĩ lại, hắn lại cảm thấy dựa vào Hồi Quang thuật kiếm tiền có chút không thực tế, tiên linh khí của mình thủy chung quá ít, căn bản không thể thi triển mấy lần, làm sao có thể kiếm tiền nhiều hơn, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp Trúc Cơ nhanh lên một chút mới được.
Nếu Hồi Quang tiên thuật đối với thần hồn cũng có hữu dụng, vậy sau này liên tục rèn luyện thần hồn mới được. Chờ sau khi mình Trúc Cơ xong, hiệu quả thi triển Hồi Quang tiên thuật khẳng định tốt hơn so với bây giờ.
Ngay khi Vân Phàm hoàn toàn thuần thục Hồi Quang thuật, giới tử đại ở bên bờ suối đột nhiên khẽ run lên, « Hồi Quang » tiên thuật phúc bản ở trong đó trong nháy mắt biến thành phấn vụn.
"Tiên đạo thủ đoạn thật sự thần kỳ!"
Vân Phàm từ trong suối nhỏ bước lên, mặc quần áo, tiếp theo đem đồ vật trong giới tử đại sắp xếp lại một lần.
...
Chốc lát sau, Vân Phàm tay cầm trang sách đồng xanh khắc ấn « Đại Diệt Thần Văn » , kinh ngạc ngồi tại chỗ ngẩn người.
Mà ba bộ công pháp lấy từ thánh miếu, mình đã học được hai bộ, có muốn xem bộ võ đạo công pháp được tiên đạo xưng là cấm điển, rốt cuộc kinh khủng ở chỗ nào hay không?
Do dự hồi lâu, Vân Phàm nhìn về Tiểu Hỏa Vân dưới tàng cây vẫn chưa tỉnh lại . Cũng đã ba ngày trôi qua, không biết đối phương bao giờ mới tỉnh đây. Nếu như vậy, mình xem qua một chút cũng chẳng sao, nhưng chính mình sẽ không luyện tập.
Được, cứ quyết định như vậy đi!
Tùy tiện tìm cái cớ cho mình, Vân Phàm không do dự đem « Đại Diệt Thần Văn » chậm rãi mở ra.
"Ặc! ? Đây là cái gì?"
Mở ra trang thứ nhất, phía trên trang sách đồng xanh lại không hề có chữ, chỉ có một ký hiệu ấn ký quanh co khúc khuỷu, kì kì quái quái.
Ký hiệu này tựa như văn mà không phải văn, tựa như chữ mà chẳng phải chữ... Nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng quan sát kỹ, sẽ gặp cảm thấy trong ký hiệu ẩn chứa một loại huyền ảo đặc biệt, không tự chủ hấp dẫn tâm thần của Vân Phàm, làm cho hắn thiếu chút nữa lạc vào trong đó.
"Khá thật! Lợi hại như thế sao! ?"
Vân Phàm vội vàng dời tầm mắt, hít sâu một hơi, không quan sát quyển sách này nữa. Hắn tùy ý lật qua mấy tờ phía sau, không có miêu tả, không có chú giải, trừ ký hiệu kỳ quái , vẫn chỉ có ký hiệu kỳ quái mà thôi... Mỗi tờ có một ký hiệu, cộng thêm ký hiệu lúc trước mà hắn quan sát, tổng cộng là chín cái.
Nhưng mà, ngay lúc Vân Phàm cảm thấy nghi ngờ khó hiệu, chuyện kỳ quái xảy ra!
Vân Phàm chỉ nhìn thoáng qua, chín ký hiệu này phảng phất như ấn ký nào đó, cắm rễ nảy mầm trong tâm thần của hắn, vô luận như thế nào cũng khó lòng quên mất, hơn nữa càng lúc càng nhập thần, để cho hắn cảm thấy hôn mê!
"Đây là tình huống thế nào! ?"
Sau khi ghi nhớ toàn bộ chín ký hiệu, cuốn sách trầm trọng nặng nề kia lập tức hóa thành phấn vụn.
"Không... Không phải đâu! Sao có thể thế được! ?"
Vân Phàm cảm thấy như đang nằm mơ vậy, đây rốt là loại gì chứ, tự nhiên lại luyện thành một bộ cấm điển mà không hiểu thế nào, trước đó hắn cũng không chuẩn bị gì.
Tiên đạo cố ý huyền bí còn chưa nhắc đến, vốn dĩ cầu tiên vấn đạo chính là một chuyện tình hư vô phiêu miểu, nhưng ngươi nói ngươi là một bộ võ đạo công pháp, làm sao lại làm ra chuyện hoang đường đến thế? Có thể để cho người ta hảo hảo tu luyện hay không? Chẳng lẽ làm cho người ta ngất đi, mới có thể chứng minh là ngươi lợi hại hay sao ?
Thật không rõ các vị tiền bối nghĩ thế nào , tại sao lại cố tình làm khó hậu bối như thế chứ!
"Ặc! Nếu sau này ta có bản lĩnh, ta cũng muốn chế tạo ra một bộ công pháp...Bộ công pháp này của ta, sẽ vô cùng vô cùng lợi hại, để cho người trong thiên hạ đều có thể tu luyện, để cho người trong thiên hạ đều có thể hiểu được. Chỉ cần cố gắng, nhất định có thể thành công, không cần phải để ý đến thiên tư, không cần để ý cơ duyên..."
Vân Phàm trong lòng suy nghĩ, yên lặng đặt ra tâm nguyện.
"Răng rắc!"
"Ùng ùng —— "
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng lôi minh, giống như đang đáp lời lại vừa giống như hét lớn, thiếu chút nữa làm cho tim Vân Phàm bắn ra khỏi lồng ngực.
...
————————————
Một tiếng sấm nổ giữa trời quang, có thể nói như tình thiên phích lịch!
Bên trong lâm thạch, một đám sơn phỉ Cửu Phong sơn bỗng nhiên dừng bước lại.
"Lão Đại, làm sao mà trời quang mây tạnh, đột nhiên lại có tiếng sấm thế?"
"Lão tử làm sao biết được? Lão tử cũng không phải thần tiên! Mà tiếng sấm có gì đáng kinh ngach chứ ! Nghe đây, nâng cao tinh thần lên cho lão tử , nếu để tiểu tử kia chạy trốn, lão tử sẽ lột da của các ngươi!"
"Lão Đại yên tâm, tiểu tử kia tuyệt đối không thể chạy đi đâu được."
...
————————————
"Trù thu —— "
"Xì! Xì! Xì!"
...
Nơi xa chim rừng kinh tán, trong lòng Vân Phàm bỗng nhiên có một tia cảnh báo.
Làm một thợ săn kinh nghiệm phong phú, tự nhiên có thể phán đoán tình huống trước mắt, tất nhiên chỉ có một đám người hoặc thú xuất hiện, mới có thể làm cho bầy chim bay loạn.
Không do dự không suy nghĩ nhiều, Vân Phàm nhanh chóng đi tới bên cạnh Tiểu Hỏa Vân, dùng cành khô cùng lá cây đem nó che giấu, sau đó chính mình chạy nhanh tới trên sườn núi.