Tòa biên thành này đã đi qua vạn năm lịch sử, đã từng yên diệt bao lần trong kiếp nạn, rồi lại phục hồi từ trong liệt hỏa.
Không giống những tòa biên thành khác, Lạc Nhật thành nằm ở địa thế giữa hai ngọn núi, thú triều càng thêm hung mãnh, hơn nữa phần lớn đều là linh thú, người thường khó lòng sinh tồn được, vì vậy nơi đây phần lớn là tiên đạo tu sĩ cùng với võ giả.
Mà sau mỗi một đợt thú triều, linh thú chết đi sẽ lưu lại đại lượng hồn tinh à huyết nhục, tính ra cũng là một khoản tài phú không nhỏ.
Thời gian dài lâu nơi đây dần biến thành một khu vực buôn bán dành riêng cho tu sĩ, thương mậu giao dịch càng thêm hưng thịnh.
Chẳng qua mặc dù Lạc Nhật thành hưng thịnh, lại hỗn loạn vô cùng.
Các loại thế lực lớn nhỏ tranh đoạt địa bàn với nhau, trong đó võ giả do 【 Thiên Võ Minh 】 cầm đầu, tiên đạo lại lấy 【 Tán Tu Minh 】 cầm đầu.
Một chút tiểu thương hoặc tán tu không có bối cảnh, sinh sống dưới áp lực của hai thế lực này cũng càng thêm gian nan. Thêm nữa là trời ở cao hoàng đế ở xa, địa phương này không có người quản lý, đại đa số tiểu thương hoặc tán tu không thể làm khác đành phải nhịn, mà nếu thật sự không thể nhịn được nữa thì đành phải rời khỏi chỗ này.
...
...
Đi ở trên đường lớn của Lạc Nhật thành, nghe Thiên Hà giảng giải tỉ mỉ, Vân Phàm sinh lòng cảm khái.
Quả nhiên, tốt xấu vĩnh viễn đều chỉ là đánh giá tương đối mà thôi. So với Lạc Nhật thành này, các loại chế độ cùng hoạt động của Lưu Sa thành tốt hơn rất nhiều.
"Lão Đại, phúng điếu cũng phải nghỉ lấy hơi một chút mà! Ngươi vội vã đi như thế làm gì chứ?"
Thiên Hà vừa giới thiệu xong hoàn cảnh sơ lược của Lạc Nhật thành, không nhịn được oán trách một câu.
Suốt nửa tháng, bọn họ từ sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, trở về Lạc Nhật thành, trên đường không nghỉ ngơi một chút nào. Nếu không phải Thiên Hà cùng Phương Đồng đều là tiên đạo tu sĩ, tinh lực hơn người, sợ rằng đã nằm một đống mất rồi.
Mà cho dù như thế, Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng cảm thấy không chịu nổi.
"..."
Nghe thấy Thiên Hà oán thán, Vân Phàm nhất thời dừng bước, tâm niệm chuyển động.
Đúng vậy, cần gì phải quá mức vội vàng chứ? Hiện tại muội muội có đại hồ tử cùng Thánh nữ chăm sóc, chính mình không cần quá mức lo lắng. Còn chuyện báo thù lại càng không thể vội, hiện tại chính mình vẫn chưa đủ thực lực, nếu cơ duyên xảo hợp đi tới Đại Càn, cũng nên mượn cơ hội này để lịch lãm tu hành.
Vân Phàm nhớ Độc y tiền bối đã từng nói, Đại Càn cổ quốc võ đạo tương đối phát triển, võ đạo tông sư cũng không thiếu.
"Thiên ca, coi ngươi ăn nói kiểu gì kìa ."
Phương Đồng thấy sắc mặt Vân Phàm đột nhiên âm tình bất định, nghĩ là Thiên Hà đã nói điều gì sai rồi.
Thấy tình hình này, Thiên Hà cũng có chút khẩn trương nói: "Chuyện này... cái kia, Vân Phàm lão đại đừng để tâm, ta đây mở mồm là nói linh nói tinh thôi, ngươi vội vã như thế, nhất định là có chuyện quan trọng muốn làm sao? Lão đại yên tâm, nhất định ta sẽ dẫn ngươi tới chủ thành thật nhanh!"
"Không, chuyện này không liên quan tới ngươi."
Vân Phàm lắc đầu, đột nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi có biết nơi nào có thể học tập phương pháp ngưng khiếu của võ đạo hay không? Hoặc là nơi nào có thể tìm được võ đạo tông sư cũng được?"
"Ách!"
Thiên Hà ngẩn ra sau vội vàng nói: "Võ đạo tu hành vấn đề ta cũng không biết nhiều đâu, nhưng mà võ đạo tông sư, Thiên Võ minh có một người... Sao thế, lão đại không cần tới chủ thành ngay sao?"
Vân Phàm thản nhiên nói: "Ta muốn lịch lãm một hồi đã, mau chóng trở thành mạnh mẽ."
"Nhưng lão Đại ngươi đã rất mạnh rồi mà!"
Thiên Hà vẻ mặt bất đắc dĩ, đây không phải là lời nịnh nọt, mà là ý nghĩ chân thành sâu trong nội tâm của hắn. Có thể một chiêu lập tức giết chết tiên đạo cao thủ, có thể không mạnh mẽ ư?
Phương Đồng lại đánh giá Vân Phàm từ đầu tới chân, hiếu kỳ nói: "Vân Phàm thiếu hiệp, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là còn chưa tới hai mươi tuổi hả?"
"Phải, ta mười sáu."
"Cái... Cái gì! ? Mười sáu! ?"
Nghe thấy Vân Phàm nói tuổi của mình, Thiên Hà cùng Phương Đồng đồng thanh hô lên, sau đó trầm lặng không nói gì nữa. Thì ra thiếu niên trước mắt mới mười sáu tuổi, khó trách bộ dáng trẻ tuổi như thế. Nghĩ lại thời điểm mình mười sáu tuổi chắc chỉ mới vừa Trúc Cơ thôi! Hơn nữa người ta còn theo đuổi con đường tiên vũ đồng tu.
Vân Phàm không có để ý tới ánh mắt khác thường của hai người này, hỏi: "Ta phải làm sao mới có thể gặp được vị võ đạo tông sư kia? Ta có chút vấn đề về tu hành võ đạo muốn thỉnh giáo hắn."
"Chuyện này, sợ là không dễ dàng đâu."
Thiên Hà sờ sờ cằm nói: "Thiên Võ minh cực kỳ bài xích tiên đạo tu sĩ, song phương gặp mặt, thường xuyên động thủ, căn bản không thể nói tới nửa câu. Đây còn là ở trong thành nên mới kiềm chế như thế, nếu đến ngoài thành, loạn đấu điên cuồng, thậm chí không tiếc mà liều mạng."
Tiếng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng, Thiên Hà vỗ ngực nói: "Nhưng mà lão Đại ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để sắp xếp cho ngươi . Hiện tại để ta dẫn ngươi đi dạo quanh Lạc Nhật thành một chút, đừng nhìn bề ngoài Lạc Nhật thành nhỏ như thế, nhưng cái gì cần có đều có hết."
Lập tức, Thiên Hà lại tiếp tục giới thiệu trong thành tình huống.
Bắc thành đường lớn có Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, là địa phương tiên sĩ hoặc võ giả bình thời đến để tiêu khiển, trong đó mỹ nữ như mây, người người tuyệt sắc, chỉ cần ra giá hợp lý thì ngoại tộc nữ tử hay tiên đạo nữ tu cũng mặc cho ngươi lựa chọn.
Nam thành là đủ loại cửa hàng, tương đối nổi tiếng thì có linh thú các, vạn bảo lâu, nhất phẩm hương cư. Trong đó linh thú các chuyên môn mua bán linh thú và trao đổi hồn tinh; vạn bảo lâu là địa phương kinh doanh các loại kỳ trân dị bảo; nhất phẩm hương cư lại là nơi phục vụ ăn uống .
Tây thành có một tòa đấu linh tràng và một tòa tỷ võ tràng, phân biệt để cho tiên đạo tu sĩ và võ giả sử dụng.
Mà đông thành đường lớn, chính là khu chợ hỗn tạp nhất của Lạc Nhật thành, đa số là tán tu, giao dịch tự do, nhưng thường phân tranh không dứt.
...
Thiên Hà vừa giới thiệu, vừa dẫn theo Vân Phàm hướng nam thành mà đi.
Nhất phẩm hương cư, chính là nơi tương tự với tửu lâu, nhưng đồ ăn nơi đây lại không giống bình thường.
Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều là thượng đẳng linh tài hoặc là linh thú huyết nhục, bản thân ẩn chứa linh khí nhất định, sau khi trải qua thủ pháp đặc thù xử lý, chẳng những mỹ vị tươi ngon, hơn nữa còn có thể thư giãn tâm thần, tăng cường tu vi.
Nguyên nhân chính vì vậy, đồ ăn nơi đây quả thực đáng quý, tiêu tốn tiền bạc cũng không ít.
...
"Lão bản, mau chóng làm một bàn toàn tịch yến."
Vừa mới nhảy vào cửa, Thiên Hà đã gào ầm lên như sợ người ta điếc không nghe thấy.
"Gọi hồn à mà gọi to thế! Kẻ nào thiếu đạo đức như thế!"
Trước quầy, lão bản đang vùi đầu tính toán sổ sách, bị thanh âm của Thiên Hà làm giật mình, cho nên mở miệng đã là hai câu mắng chửi.
Thấy Vân Phàm mặc y phục da thú, Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng không giống như người có tiền, lão bản trợn mắt nhìn nói: "Toàn tịch yến? cho các ngươi?"
"Chúng ta thì sao?"
Thiên Hà không hề yếu thế, ưỡn ngực đi phía trước đứng nói: "Mắt chó của ngươi mù à! Thế nào? Nhất phẩm hương cư các ngươi mở cửa làm ăn, chẳng lẽ còn muốn đuổi khách nhân hả ?"
Mặc dù lần đầu tiên tới nơi này, nhưng Thiên Hà không hề rụt rè nhút nhát, thái độ hùng hổ y như mấy tên nhà giàu sau một đêm bạo phú.
Lão bản khinh thường bĩu môi, thanh âm châm biếm nói: "Nhất phẩm hương cư chúng ta mở cửa làm ăn, tự nhiên sẽ không đuổi khách nhân, nhưng cũng không để cho mấy kẻ lang thang chiếm tiện nghi. Muốn nhân tịch yến dĩ nhiên là được... chỉ cần tiền cọc đưa ra."
"Ngươi..."
Thiên Hà đang muốn tranh luận, Vân Phàm tiện tay ném tới một viên hồn tinh: "Chỗ này có đủ hay không?"
"Ách? Tam tinh hồn tinh!"
Lão bản thấy thế ánh mắt sáng lên, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, lập tức thay nụ cười thân thiết: "Đủ đủ đủ! Dĩ nhiên là đủ, đại nhân mời lên lầu, mời lên lầu!"
Vừa nói, lão bản đi trước dẫn đường, đồng thời gọi tiểu nhị tới an bài.