Bên trong Minh Hòa điện, thanh âm gầm thét tức giận của Nguyễn Tâm Oánh vang vọng khắp nơi.
Nơi này là một tòa đại điện hoàng tộc chuẩn bị riêng cho Thánh Địa, cao nhã đại khí, xanh vàng rực rỡ.
Giờ khắc này, Tâm Vô Lệ cùng Tô Vô Kế đều ngồi im lâm vào trầm mặc, cũng không biết hai người này đang suy nghĩ điều gì.
Tiên đạo nhất phương nhiều lần thất lợi, trách nhiệm cũng không phải hoàn toàn thuộc về Thánh Địa, mà là do Vân Phàm người này ngang trời xuất thế.
Mặc dù bọn hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã chứng minh, Vân Phàm người này không chỉ thực lực bản thân cường đại, còn người có đại khí vận đại cơ duyên. Hơn nữa đối phương còn đi theo con đường tiên vũ đồng tu, cho dù ở một nơi như Cấm Đoạn sơn mạch, cũng là nhân vật khó lường.
Một ngươi kinh diễm tuyệt thế như thế nếu có thể trưởng thành, chắc chắn sẽ thành mối họa cực lớn cho bọn hắn.
Ai có thể ngờ rằng, một tháng trước còn là một kẻ quê mùa tùy ý bọn hắn xử lý, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đạt đến trình độ mà ngay cả tiên đạo đại năng cũng phải cố kỵ. Còn có Thiên Khung Thánh nữ, tốc độ tu hành cũng vô cùng đáng sợ, để cho Tâm Vô Lệ cảm giác mọi chuyện dần dần thoát khỏi sự khống chế của mình.
Tâm Vô Lệ trong lòng suy tính như thế, nhưng Vân Phàm bọn họ chưa từng có ý nghĩ đối nghịch với Đại Càn Thánh Địa, chẳng qua Tâm Vô Lệ đám người vẫn luôn cố ý gây khó dễ cho bọn họ mà thôi.
Đại đa số người trong Thánh Địa thường nghĩ rằng, mình là thiên chi kiêu tử, là chủ thể của phiến thiên địa này, toàn bộ cơ duyên bảo vật cũng phải thuộc về mình. Trên thực tế, phiến thiên địa này xưa nay cũng không thuộc về ai, những người được coi là chủ thể, chẳng qua là được số mệnh che chở mà thôi, có lẽ may mắn một chút, thực lực mạnh mẽ một chút, khởi điểm cao hơn một chút, nhưng chỉ vậy cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ có thể đi đến cuối cùng, bước lên đỉnh phong.
...
"Sư tỷ, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như thế sao? !"
Nguyễn Tâm Oánh vẻ mặt lúc này đã trở nên vặn vẹo, nhìn qua có chút dữ tợn, nàng bằng này tuổi rồi, còn chưa từng chịu vũ nhục như thế, bị người kia ngay trước cả vạn tu sĩ quát mắng uy hiếp, mà nàng còn khiếp sợ rút lui. Tâm linh sơ hở hình thành, nếu không thể tu bổ, sau này tu hành cũng sẽ khó tiến bộ thêm.
"Hừ!"
Tâm Vô Lệ lạnh lùng nhìn đối phương, đạm mạc nói: "Bản thân ngươi tâm tính kém cỏi, ở chỗ này khóc lóc om sòm có ích lợi gì? Lần này trở về, chính mình đến Khô Mộc nhai diện bích đi, không đột phá Thần Hải cũng đừng đi ra."
"Ta..."
Nguyễn Tâm Oánh còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tâm Vô Lệ, nhất thời trái tim băng giá tới cực điểm, vội vàng cúi thấp đầu.
Lúc này, Tâm Vô Lệ quay sang Tô Vô Kế vẫn đang trầm mặc, nhẹ giọng dò hỏi: "Tô sư huynh vì sao nãy giờ không nói gì? Một người kế ngắn, hai người kế dài, Tô sư huynh có ý kiến gì không ngại nói ra chúng ta cùng xem xét."
Chuyện đã thành thế này, Tâm Vô Lệ cũng đành bỏ qua kiêu ngạo, đặt Vân Phàm cùng Thiển Y tại vị trí ngang hàng với mình, sau đó suy nghĩ sau này ứng đối thế nào.
Tô Vô Kế lắc đầu, cười khổ nói: "Vân Phàm người này vừa đột phá đã có uy thế như thế, sợ rằng chúng ta bây giờ không ép nổi hắn rồi. Hơn nữa người này thân mang long khí, số mệnh tương liên với long mạch của Đại Càn, lại có võ đạo số mệnh gia thân, trừ phi Thánh chủ hoặc sáu vị Điện chủ đích thân tới đây, nếu không hiện tại khó có ai làm gì được hắn... Theo ý của vi huynh, chờ tiên vũ chi tranh diễn biến, xem rõ thực lực của hắn đến đâu rồi tính tiếp."
Tâm Vô Lệ yên lặng gật đầu: "Tin tức nơi đây, ta sẽ lập tức truyền về Thánh Địa."
Tiếp theo, Tô Vô Kế chuyển chủ đề khác: "Hiện tại ta lo lắng lại là vấn đề khác, Nhị vương tử lần trước tới nói cho chúng ta biết chuyện kia, sợ rằng trong lòng có dã tâm, ta không biết chuyện đó là ý của riêng hắn, hay đại biểu cho thái độ của hoàng tộc."
Tâm Vô Lệ khoát tay áo, đứng lên nói: "Vô luận hắn có dã tâm gì, vô luận hoàng tộc có thái độ ra sao, cơ duyên lớn như vậy ở ngay trước mắt, ông trời ban cho chúng ta mà chúng ta không lấy thì chính là tội lớn."
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tâm Vô Lệ, Tô Vô Kế cũng không nhiều lời nữa.
Trong thoáng chốc, đại điện lại rơi vào trầm mặc.
...
————————————
Trên đỉnh tòa tháp chín tầng, hai vị lão giả sóng vai mà đứng, nhìn phương hướng quảng trường xa xa.
"Lão sâu, ngươi thật sự quá mức bình thản đấy, vừa rồi hung hiểm như thế cũng không ra tay, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lúc đó ngươi khóc cũng muộn rồi."
"Có lão bất tử nhà ngươi ở đây, bọn họ có thể làm được gì chứ ... Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, ta khẳng định sẽ nổi giận đấy."
"Ngươi lão này... nhưng mà, Thánh Địa lần này làm việc quả thật càng ngày càng quá mức."
"Hừ hừ! Đoạn cơ duyên của người khác, tuyệt đường lui của người khác, loại chuyện này bọn họ làm ít hay sao? Chẳng qua làm việc tương đối gọn gàng sạch sẽ thôi."
"Ai! Lão phu sao có thể không biết chứ, tứ đại Thánh Địa, Đại Càn chúng ta là tồi nhất! Hiện tại ít nhất còn có hoàng tộc sánh ngang cùng bọn họ, nếu thật sự có một ngày tai kiếp phủ xuống, Đại Càn số mệnh hao tổn, không biết lúc đó sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán."
"Không phá thì không thể lập, sau tai kiếp, nói không chừng sẽ có tân sinh."
"Hi vọng như thế!"
...
Hai lão nhân nói chuyện thản nhiên tùy ý, không hề nể nang Thánh Địa .
Không giống các đế quốc khác, Đại Càn cổ quốc lịch sử lâu đời, có văn minh cùng truyền thừa từ cổ xưa, mặc dù đối với Thánh Địa cũng có kiêng kỵ, nhưng tuyệt đối không cam tâm tình nguyện làm tay sai cho bọn họ.
Huống chi, hoàng tộc nắm giữ long mạch của Đại Càn, tụ tập khí vận của một nước, chưa chắc đã sợ Thánh Địa. Trừ phi Thánh Địa thực sự không quan tâm đến đại nghĩa, đem Đại Càn diệt quốc, nếu không số mệnh của Đại Càn vĩnh viễn sẽ không tiêu tán.
...
————————————
Dưỡng Tâm viên biệt viện, Vân Phàm trao đổi với Thiển Y đám người xong, liền trở về phòng mình, lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường gỗ.
Lần này ngoài ý liệu nhận được rất nhiều long khí, cũng coi như lần tu luyện nhanh nhất của hắn từ trước tới giờ. Nhất là thần hồn biến hóa, chế tạo thần thai, dẫn tới rất nhiều dị tượng, để cho hắn cảm giác mình càng ngày càng gần hơn với thiên địa... Cảm giác như vậy chỉ có thời điểm đốn ngộ thiên nhân hợp nhất mới có.
Hiện tại thực lực của hắn, vô luận võ đạo tu vi hay là tiên đạo tu vi, cũng có thể sánh bằng tiên đạo đại năng, điều này làm cho hắn cảm thấy quá hoang đường.
Mà đối với sự nghi ngờ của Vân Phàm, Tà Thần từ phong linh không gian nhảy ra ngoài, đĩnh đạc nói: "Vân Phàm tiểu tử, thật ra chuyện này cũng không có vấn đề gì, thời kỳ viễn cổ, có một vị thần nhân tên là ‘ Thích ’, ở dưới gốc bồ đề tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm, ngộ ra đại đạo, khai sáng một phương thế giới, trở thành chí cao đại thần."
Dừng một lát, Tà Thần lại nói: "Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi, trước đây không lâu ngươi đã chém giết một tên tiểu tử rất thối tha, người khác còn gọi hắn là khí vận chi tử. Ngươi chém nhục thể của hắn, dĩ nhiên là chém tới số mệnh của hắn, không cần lo lắng chuyện này nữa."
"Nga, là như thế sao?"
Vân Phàm cũng không thắc mắc nữa gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Nếu nói đến số mệnh, chuyện này thật sự hư vô phiêu miểu, Vân Phàm nghĩ sẽ có nó tồn tại, nhưng hắn càng tin tưởng sự cố gắng của bản thân mình. Ngay cả khí vận chi tử cũng bị chém giết, nói rõ số mệnh cũng không phải tấm bùa hộ mệnh.
Thấy Vân Phàm có vẻ mặt như vậy, Tà Thần mới mở miệng khen: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi có thể suy nghĩ như thế thật rất tốt, số mệnh thứ này, ngay cả viễn cổ đại thần cũng không thể nắm bắt, huống chi là chúng ta... Hơn nữa, con đường sau này của ngươi chỉ sợ sẽ không thuận lợi đâu."
Vân Phàm nghe lời này cảm thấy hơi bất ngờ hỏi: "Tà Thần tiền nói vậy là có ý gì?"
"Viễn cổ truyền thuyết Thiên Cung cũng đã xuất hiện, nói rõ vô lượng sát kiếp sắp phủ xuống trên phiến thiên địa này."
"Ma kiếp sao?"
"Không! So với vô lượng sát kiếp, ma kiếp chẳng đáng là gì."
Tà Thần lắc lắc đầu, mắt phải khẽ tỏa sáng, không biết suy nghĩ điều gì.
Vân Phàm cau mày: "Tiền bối lần này đề cao thực lực, có phải đã nhớ ra chuỵên gì không?"
"Hiện tại có nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, nếu muốn sống thật tốt, cố gắng tu hành đi!"
Tà Thần không muốn nói, Vân Phàm cũng không hỏi nhiều.
Vừa lúc đó, một hồi rung động dâng lên trong lòng Vân Phàm, tựa như có chuyện gì đó sắp diễn ra.
"Vân Phàm tiểu tử, mau vào phong linh không gian đi, Thái Cổ Linh Kiển sắp xuất thế!"
Tà Thần hô to, cả người hóa thành một đạo lưu quang trở về phong linh không gian.