"Tại hạ là Mộ Tàng Vũ, là người đứng đầu Lưu Sa thành nơi ngoại cảnh này."
"Thì ra là Mộ Thành chủ, Thánh Địa đệ tử Thiển Y, hữu lễ..."
Thiển Y nhẹ nhàng gật đầu, coi như kiến lễ. Về phần Mộ Tàng Vũ vì sao có thể biết được lai lịch của mình, nàng cũng không quá mức để tâm.
"Xin hỏi Mộ Thành chủ, nơi này vừa xảy ra chuyện gì thế? Vì sao ta cảm nhận được mùi máu tanh, lại còn có một cỗ khí tức âm trầm nữa? Chẳng lẽ có yêu ma đột kích hay sao?"
"Thánh nữ không cần để tâm, chỉ là Lưu Sa thành nho nhỏ còn chưa đáng để yêu ma để ý..."
Mộ Tàng Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng thản nhiên nói: "Chẳng qua kể lại cũng thấy buồn cười, lại là biên quân Sài gia tới đây để bắt một thiếu niên, do đó dẫn phát một hồi đại chiến, nhưng bọn hắn đã lui binh rồi."
"Sài gia? ! Thiếu niên sao! ?"
Thiển Y nhíu mày, giống như đang nghĩ tới chuyện gì, lập tức hỏi: "Xin hỏi Mộ Thành chủ, Sài gia tới nơi đây, có phải là muốn bắt một thiếu niên tên là Vân Phàm hay không?"
"Ách! Hình như đúng là vậy."
Lần này lại đến phiên của Mộ Tàng Vũ ngây ngẩn cả người, hắn không thể nào ngờ vị thiên kiêu của Thánh Địa trước mắt, lại quen biết với thiếu niên hết sức bình phàm kia, hơn nữa xem dáng vẻ của đối phương cũng là vì chuyện này mà đến, quả thật không thể ngờ tới được.
...
Thì ra sau khi Thiển Y đưa Tiểu Vân Mục đến cho Thương Minh dàn xếp, liền chạy thẳng tới biên cảnh thành, muốn hỏi tội Sài Thiệu Kiệt.
Nào ngờ Sài Thiệu Kiệt đã sớm phụng mệnh đi tới nơi quan yếu của biên cảnh, chống đỡ thú triều tập kích. Cho nên Thiển Y vừa hỏi thăm đi tới biên cảnh quan yếu, tiện đường đi qua nơi này... Nàng không ngờ lại ở Lưu Sa thành nghe được tin tức của Vân Phàm, điều này để cho nàng cảm thấy vui mừng ngoài ý.
Chẳng qua nghĩ tới chung quanh tràn ngập mùi máu tanh, tâm tình của Thiển Y cũng trầm xuống vài phần.
"Mộ Thành chủ, xin hỏi Vân Phàm hiện đang ở chỗ nào?"
Nghe thấy Thiển Y gọi thẳng tên của thiếu niên kia, hiển nhiên đối phương quen thuộc với Vân Phàm.
Mộ Tàng Vũ không khỏi cười khổ nói: "Thánh nữ đã đến chậm một bước rồi, vừa rồi có một vị tiền bối đã mang hắn đi, về phần đi đến nơi nào, Mộ mỗ cũng không nắm rõ, mong Thánh nữ bao dung ."
"Bị mang đi rồi sao?"
Hai hàng lông mày của Thiển Y càng sát lại, cho nên hỏi: "Mộ Thành chủ, xin hỏi tiền bối kia là người phương nào vậy?"
Mộ Tàng Vũ không hề giấu diếm, thẳng thắn nói: "Vị tiền bối kia là một vị quỷ đạo đại tu sĩ, ngàn năm trước bị phong ấn tại nơi này, hôm nay thoát khốn mà ra... Về phần lai lịch của vị tiền bối này, Thánh Địa ắt hẳn có ghi chép rõ, Thánh nữ hỏi thăm trong môn có lẽ sẽ rõ ràng hơn."
"Quỷ đạo đại tu sĩ! ?"
Thiển Y ngạc nhiên, ngay sau đó chợt hiểu ra: "Khó trách ta cảm nhận được khí tức âm trầm ở nơi này, thì ra có quỷ đạo đại năng xuất thế."
Không giống với yêu ma chân chính, đối với sự tồn tại của quỷ đạo tu sĩ, mặc dù không được tiên đạo thừa nhận, nhưng cũng không quá bài xích, dù sao quỷ đạo chi tu, cũng đã từng là tiên đạo tu sĩ, chẳng qua mất thân thể, chỉ có thể tồn tại dưới trạng thái thần hồn mà thôi.
Vì vậy, Thiển Y cũng không có ý nghĩ trừ ma vệ đạo.
"..."
Thiển Y không hỏi nhiều nữa, chẳng qua chỉ gật đầu trầm mặc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất Thiển Y biết được tin tức Vân Phàm còn sống, miễn là hắn còn sống, nàng tin tưởng mình và hắn sẽ có cơ hội gặp lại. Đây là trực giác của một người mù, hơn nữa còn là một người mù thông tuệ.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Thiển Y từ biệt Mộ Tàng Vũ, ngự la bàn khổng lồ đuổi theo phương hướng mà Sài gia đại quân ly khai.
Có một số chuyện, tổng yếu cần phải rõ ràng.
Sài Thiệu Kiệt hành vi ngang ngược, Thiển Y sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.
...
Nhìn huyền huyễn đi xa, ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Thành chủ Mộ Tàng Vũ.
"Liệp Ma đại điển tiếp tục, bọn ngươi đều đi chuẩn bị đi!"
Sau khi tuyên bố xong, Mộ Tàng Vũ khẽ gật đầu với lão quản gia , ý bảo đối phương tiếp tục chủ trì Liệp Ma đại điển. Sau đó tự mình bay xuống phía ngoài thành, đi tới trước mặt đám người Nhiếp Trần.
"Mộ Tàng Vũ, tên khốn khiếp nhà ngươi!"
Nhiếp Trần thu quyền đấm thẳng vào mặt Mộ Tàng Vũ, người sau lại không hề tránh né, chỉ đứng im thừa nhận lửa giận của Nhiếp Trần .
"Thật sự xin lỗi..."
Nghe thấy Mộ Tàng Vũ nhẹ giọng mở miệng nói lời xin lỗi, Nhiếp Trần không nhịn được càng thêm tức giận. Nhưng khi hắn chứng kiến ánh mắt thống khổ và mái đầu bạc trắng của đối phương, quả đấm giơ lên lại chậm rãi để xuống.
Nhiếp Trần quen biết Mộ Tàng Vũ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng của đối phương như thế, ban đầu hăng hái, hào khí can vân chúa tể một phương, hôm nay chẳng qua chỉ là một người thương tâm thất hồn lạc phách.
Cứ như thế, hai người trầm mặc, y như cảnh gặp nhau năm đó.
...
————————————vipnd2003
Ánh bình minh lấp ló, một tia sáng chiếu rọi xua tan cả bóng đêm.
Ấm áp dễ chịu vuốt ve khuôn mặt, Vân Phàm chậm rãi mở mắt, cảm giác suy yếu như ăn mòn thân thể, tâm thần nhức nhối . Đây chính là di chứng lưu lại do tiêu hao sinh mệnh, linh đan diệu dược cũng khó có thể phục hồi.
Đứng dậy ngắm nhìn quanh, là hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Cao sơn lưu thủy, vân quá vong xuyên.
Cổ mộc thâm thâm, thải tước tề vũ.
Nơi này là bên vách đá, dõi mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy thiên địa thương mang, sơn lĩnh trải dài vạn dặm.
"Tỉnh rồi sao, Vân Phàm tiểu tử?"vipnd2003
Một thanh âm khàn khàn truyền đến từ phía sau, Vân Phàm quay đầu nhìn lại, không phải là lão quỷ còn có thể là ai.
Lúc này lão quỷ một thân tố bào, tóc trắng xõa, khí chất siêu nhiên, hoàn toàn không hư vô phiêu miểu giống như quỷ hồn nữa, càng không có nửa điểm khí tức âm trầm, phảng phất như một vị thư sinh trong bụng toàn văn chương, chẳng qua trong mắt thỉnh thoảng hiện lên quang thải thâm u, để cho người khác nhìn nhiểu cảm thấy vài phần lạnh lẽo.
"Quỷ tiền bối..."vipnd2003
"Làm sao thế? Nhìn thấy lão phu, tiểu tử ngươi tựa như mất hứng à?"
"..."
"Lại không nói lời nào sao? Kiệt kiệt ~~~ "
Lão quỷ cười quái dị mấy tiếng, cũng không để ý, lẩm bẩm nói: "Lão phu ban đầu thật sự còn không nhận ra , tiểu tử ngươi tuổi không lớn lắm, giết người lại không chút nương tay, chẳng những hung ác với địch nhân, lại còn ngoan độc đối với chính mình, lại dám tiêu hao sinh mệnh lực của mình như vậy, quả thực là không muốn sống nữa sao... Lão phu ở cái tuổi của ngươi còn không dám làm ra những chuyện như vậy đâu. "
"..."
Trầm mặc một hồi, Vân Phàm mở miệng dò hỏi: "Quỷ tiền bối, chỗ này là địa phương nào?"
"Chỗ này? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Lão quỷ đi tới bên vách núi, nhìn sơn dã mênh mông vô bờ nói: "Chỗ này chính là vùng đất kinh khủng mà người ta vẫn thường nhắc đến... Như thế nào? Nơi này phong cảnh không tồi chứ, có phải không giống như tưởng tượng của ngươi? Dù sao ngươi cũng không sống được lâu, thôi thì cứ thưởng thức cảnh đẹp nơi này đi!"
"Ách? Đây là... Cấm Đoạn sơn mạch sao?"
Vân Phàm quả nhiên ngây ngốc, không khỏi một lần nữa đưa mắt nhìn về phía nơi xa.
Cấm Đoạn sơn mạch nơi này quả thật không giống như trong tưởng tượng của Vân Phàm. Không có cảm giác kinh khủng hoang vu, cũng không hề có máu tanh khí tức. Nơi này không khí tựa như vô cùng tươi mới, nơi này thế giới tựa như rất an bình, nơi này hết thảy đều rất tự nhiên, rất bình tĩnh.
Thật ra nơi này không có khác biệt gì với bên ngoài, thậm chí còn tốt đẹp hơn.
...
Húc nhật đông thăng, quang minh phục thủy.
Thiên địa vạn vật, dạt dào mà sinh.
Theo mặt trời dần dần ló rạng, vạn vật sinh linh phảng phất thức dậy sau một giấc ngủ dài, thiên địa tán lộ ra bừng bừng sinh cơ, để cho người ta cảm thụ được sự tươi mới.
Sinh mệnh, chính là rực rỡ như thế.
Mỗi người, mỗi một sinh linh đều giống nhau, tuần hoàn sống chết, nhưng sinh mệnh truyền thừa chưa bao giờ đoạn tuyệt.
Có lẽ, đây mới là ý nghĩa của sinh mệnh.
Trong lúc nhất thời, một tia thấu hiểu nảy lên trong lòng của Vân Phàm.