Quyết tâm giết người của Vân Phàm, cũng giống như phong mang của hắn, không người nào có thể cản được.
Bát tinh cường giả, nói giết liền giết!
Khó có thể tưởng tượng, trên thế gian này còn có chuyện gì mà hắn không dám nghĩ không dám làm ?
Người của Thập Nhị đồng minh hai mặt nhìn nhau, mấy vị lão Đại đều sinh lòng e sợ, căn bản không có nửa điểm ý nghĩ lợi dụng lúc tán tu gặp khó khăn, bởi vì bọn họ sợ, thật sự sợ hãi!
Chỉ có Chiêm Hùng biết, mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Không nói đến việc Vân Phàm giết chết sứ giả của tiên đạo tổng minh, tương đương đứng ở mặt đối lập với tiên đạo tổng minh, mà quan trọng hơn chính là theo Chiêm Hùng được biết, Tả Phi cũng không phải một mình đi tới Lạc Nhật thành. Nói cách khác, Vân Phàm sắp thừa nhận sự trả thù càng thêm kịch liệt.
. . .
"Càn rỡ —— "
Một tiếng quát vang lên, trên cổng thành giáng xuống hai đạo thân ảnh, nam tử nổi bật bất phàm, nữ tử cao quý lãnh diễm, chính là Tiêu Dật Long cùng sư muội của hắn Văn Nhân Nguyệt Cầm.
Nhìn thi thể Tả Phi nằm trên mặt đất, sắc mặt Tiêu Dật Long xanh mét. Vốn dĩ lấy thực lực của hắn, tự nhiên có thể cứu được Tả Phi, đáng tiếc mọi chuyện vừa rồi quá mức bất ngờ, làm hắn phản ứng không kịp, khi hắn cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm hồi tỉnh, Tả Phi đã khí tuyệt bỏ mình.
Nếu Tả Phi chết ở nơi khác, hoặc bị tiên đạo cường giả khác giết chết, Tiêu Dật Long cũng sẽ không để tâm làm gì. Nhưng đối phương nghe lời của hắn mới xuất thủ không cố kỵ chút nào, kết quả lại bị người ta giết chết, hơn nữa còn giết chết trước mặt hắn, chẳng phải là làm mất mặt một vị đệ tử Thánh Địa như hắn!
Hai người xuất hiện, làm cho Chiêm Hùng vốn đang ở thế yếu nhất thời nhìn thấy mấy phần hi vọng, mặc dù hắn không biết thân phận thực sự của hai người , nhưng mà điểm này hắn cũng có thể phỏng đoán mấy phần, người có thể đồng hành với Tả Phi, thân phận địa vị há có thể bình thường!
"Tiểu tử, giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại hùng hổ giết người, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Tiêu Dật Long không có nóng giận vội vàng xuất thủ, trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên hắn không thể vô lý giết người, dù gì cũng phải có chút thuyết pháp.
Dù sao, Thánh Địa đại biểu quyền lợi cao tuyệt, giống như trước cũng đại biểu chánh đạo trong thiên hạ, cho nên nếu Tiêu Dật Long muốn giết người, phải tỏ rõ danh tiếng, mở ra bộ dạng đường hoàng, mới không bị đồng môn lên án.
". . ."
Vân Phàm ngẩng đầu nhìn hướng về phía trước, cả người dị thường trầm mặc.
Lương Khâu đám người cho rằng người vừa tới cũng từ tiên đạo tổng minh, vội vàng ý bảo tán tu chung quanh toàn bộ đề cao cảnh giác.
"Vị đại nhân này!"
Thiên Hà tiến tới một bước, không phục nói: "Các ngươi đừng vội nói xấu lão Đại của ta, rõ ràng là tên sứ giả chó má này động thủ trước , lão Đại ta chỉ ra sức phản kháng mà thôi, ai biết hắn lại dễ giết như vậy, tại sao các ngươi có thể trách lão Đại ta?"
"Hừ!"
Tiêu Dật Long hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đạm mạc quét qua Vân Phàm phía dưới: "Tả Phi chính là sứ giả mà tiên đạo tổng minh phái đến chỗ này, chuyên môn chịu trách nhiệm tổng lý sự nghi thủ thành của Lạc Nhật thành, giữa các ngươi cho dù có cừu hận gì, cũng nên chờ sau khi thủ thành rồi tính toán. . . Mà ngươi hiện tại giết chết hắn, chính là tuyệt đi hi vọng của Lạc Nhật thành, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu sinh mệnh vô tội bị dính líu hay không? Cho nên, ngươi là tội nhân!"
Tiêu Dật Long nói một hồi đại nghĩa lẫm nhiên, phảng phất mình có đạo đức chí cao, cho dù bất cứ kẻ nào cũng không tìm được nửa từ sai sót . Bao gồm cả Thiên Hà cùng Lương Khâu đám người, cũng không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể âm thầm kêu bất công thay cho Vân Phàm.
Tâm bất chánh, niệm tất tà.
Nếu là người bình thường, có lẽ dưới sự chất vấn của Tiêu Dật Long đã áy náy vô cùng, chẳng qua Vân Phàm không phải người thường, tâm của hắn quang minh như trẻ sơ sinh, niệm bền bỉ như kim cương, mọi hành vi đều xuất phát từ bản tâm, tự có phân chia thiện ác, vô luận Tiêu Dật Long đem mọi chuyện xuyên tạc thế nào, đả kích ra sai, cũng không thể dao động tâm niệm của hắn.
"Ba !"
Một cây tiểu đao được Vân Phàm giữ trong tay, khí tức suy yếu bỗng ngưng tụ, mặc dù nhỏ bé, nhưng dị thường chân thật.
Không người nào dám xem thường tiểu đao của Vân Phàm, cho dù hắn hiện tại dị thường suy yếu, nhìn qua tùy thời đều có thể ngã xuống.
Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm cũng không dám coi thường, cho nên bọn họ riêng mình tế ra phong linh hoàn, lưỡng đạo ám ảnh từ phong linh hoàn bay ra. . . Một con là cửu tinh liệt dực hổ, một con là bát tinh loan phượng.
"Cái. . . Cái gì! ?"
"Đó là cửu tinh tiên linh, hắn là tiên đạo chí cường giả! ?"
Người của Thập Nhị đồng minh nhìn thấy tiên linh của Tiêu Dật Long , không khỏi kinh hô liên tục .
Tán tu nhất phương chỉ biết ngơ ngác, sinh ra một cảm giác vô lực tuyệt vọng.
Nếu là thất tinh tiên linh sư, Lương Khâu đám người còn dám tranh đấu, nếu như là bát tinh tiên linh sư, bọn họ cũng dám liều chết phản kháng, nhưng là cửu tinh tiên linh sư, thậm chí ngay cả dũng khí chống cự cũng không có.
Hai đại tiên đạo cường giả uy áp quét ngang tại chỗ, ép tới mọi người khó có thể ngẩng đầu.
Tiêu Dật Long không để ý đến phản ứng của mọi người chung quanh, mà nhìn chằm chằm vào tiểu đao trong tay Vân Phàm. Tiểu đao có thể phá vỡ thượng phẩm hồn khí , tuyệt đối không phải là tiểu đao bình thường , rất có thể là cực phẩm hồn khí.
Cực phẩm hồn khí!
Đây mới thực sự là hồn khí chính thức, có được khí hồn chi linh, có thể cùng thần hồn của tiên đạo tu sĩ tương hợp, để cho thực lực tiên linh sư tăng lên gấp bội, nói không hề khoa trương, cho dù là một tiên linh sư bình thường, cũng có thể dựa vào cực phẩm hồn khí dễ dàng vượt cấp chém giết tiên đạo cao thủ.
Ngay cả Thánh Địa đệ tử của Tiêu Dật Long, cũng không có một món cực phẩm hồn khí đầy đủ, có thể tưởng tượng cực phẩm hồn khí trân quý cùng hi hữu tới mức nào.
Vừa nghĩ tới tiểu đao trong tay Vân Phàm rất có thể là cực phẩm hồn khí, nội tâm Tiêu Dật Long liền dâng lên hưng phấn, trong mắt tham lam chợt lóe lên rồi biến mất.
Trên thực tế, tiểu đao trong tay Vân Phàm quả thật là tiểu đao bình thường, mặc dù gia nhập từ vẫn thạch kỳ vật, nhưng bản thân chất liệu vẫn là tầm thường tinh cương luyện đúc tạo thành. Sở dĩ có thể phá vỡ thượng phẩm hồn khí, hoàn toàn là nhờ tác dụng ý chí của Vân Phàm gia trì.
. . .
"Tiểu tử, còn không quỳ xuống bó tay chịu trói!"
Lạnh lùng quát vang, uy thế của Tiêu Dật Long không ngừng kéo lên, hung hăng áp hướng Vân Phàm.
Chỉ thấy tán tu chung quanh, bao gồm Thiên Hà cùng Lương Khâu đám người toàn bộ nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt dị thường cực khổ, chỉ có Vân Phàm vẫn đứng nghiêm tại chỗ, mặc dù hai chân hạ xuống, mặc dù thân thể khẽ run, nhưng lưng hắn thủy chung thẳng tắp, tựa hồ đang gánh cả phiến trời cao trên đỉnh đầu.
Không có thỏa hiệp, không có cúi đầu, không có khuất phục!
Đây chính là Vân Phàm ý niệm, mặc dù ép được hắn, cũng tuyệt đối không làm hắn phục!
Thấy tình hình như thế, sắc mặt Tiêu Dật Long càng trầm, phảng phất cường giả tôn nghiêm bị khiêu khích, đối phương càng kiên cường, hắn lại càng tức giận.
"Hừ! Còn dám phản kháng?"
Đang lúc Tiêu Dật Long chuẩn bị muốn động thủ, một đạo khí tức xa xa mà đến.
"Dừng tay —— "
Cuồng bạo rống giận thôi động khí lãng, phô thiên cái địa tịch cuốn! Thoáng qua, hai đạo thân ảnh một trước một sau rơi xuống tường thành, ngạnh sanh ngăn cách khí thế của Tiêu Dật Long.
Thấy người tới, không ít người cảm thấy kinh ngạc, ngược lại Thiên Hà lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Bởi vì người tới không phải ai khác, chính là Phương Lôi cùng cháu gái của hắn Phương Đồng.