Thiên địa thập phương rộng lớn, mỗi tinh thần hóa làm một giới.
Xưa nhất truyền thừa, ghi lại ba ngàn đại đạo.
Võ đạo là đạo thuộc về tánh mạng, khả năng vô hạn.
...
Mênh mông đại khí, cổ xưa xa xôi.
Giờ khắc này, Vân Phàm cảm giác mình trong vô tận hư không, xuyên qua dòng chảy của năm tháng, thấy được vô số cảnh tượng.
Trong một mảnh hỗn độn, một thân ảnh mơ hồ phá vỡ hồng mông, tay chống trời cao, chân đạp đại địa, hùng tráng vĩ ngạn, làm cho người ta cảm thấy rung động!
"Đây mới thật sự là cực hạn của võ đạo sao? !"
Vân Phàm tâm thần chấn động, thật lâu sau vẫn khó có thể bình tĩnh.
Hình ảnh lại chuyển, hai thân ảnh khổng lồ đại chiến tại trong hư không, nơi bọn họ đi qua, không gian vặn vẹo, tinh thần hủy diệt.
Tiếp theo, lại là một cảnh tượng kinh khủng, vô số cường giả kịch chiến, thiên địa tan vỡ, chúng sanh chịu khổ, nhật nguyệt tinh hóa thành tro bụi, hồng mông thiên địa một lần nữa tái sinh!
...
Vân Phàm không rõ những hình ảnh này có ý nghĩa gì, đại biểu điều gì. Nhưng mà những mảnh vỡ hình ảnh này được hắn khắc sâu trong tâm trí của mình.
Thu liễm tâm thần, Vân Phàm vẫn đứng ở phía trước 【 Võ Đạo Thánh Bi 】, mà tất cả mọi chuyện vừa rồi tựa hồ chỉ diễn ra trong nháy mắt.
"Vân Phàm huynh đệ, ngươi làm sao thế? Không sao chứ!"
Khương Vô Tà thấy vẻ mặt của Vân Phàm khác thường, vội vàng mở miệng hỏi thăm.
Vân Phàm lắc đầu, không nói thêm gì, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
Khương Vô Tà còn tưởng đối phương bị võ đạo thánh bi làm cho rung động, cho nên không truy vấn nữa, ngược lại thở dài nói: "Chúc mừng Vân Phàm huynh đệ, không ngờ nơi đây còn lưu lại một bức võ đạo thánh bi, hơn nữa còn khắc ghi truyền thừa phương pháp tế luyện thần binh. Nhìn bộ dáng hẳn là ban đầu tiên ma chi tranh mới diễn ra, một vị võ đạo Thánh Giả lo sợ võ đạo truyền thừa đoạn tuyệt, mới lập ra tấm bia này. Lúc này đây xu thế quật khởi của võ đạo đã không ai ngăn cản nổi rồi."
"Không người nào ngăn cản nổi ư, vậy tiên đạo thì sao?"
Vân Phàm không cảm thấy hưng phấn, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng : "Khương Vô Tà, nếu như chúng ta không rơi xuống nơi này, nếu như chúng ta chết ở đây, nếu như chúng ta không thể thoát khỏi phong ấn được... Lại có ai biết nơi này có một khối võ đạo thánh bi chứ? Nếu như không ai biết tới võ đạo thánh bi, truyền thừa của vị võ đạo Thánh Giả này cũng sẽ đoạn tuyệt."
"Ách? !"
Khương Vô Tà không khỏi ngây người, hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi muốn nói có người cố ý đem đem võ đạo thánh bi phong ấn trong tuyệt cảnh ư! ?"
Vân Phàm lắc đầu nói: "Ta không biết, cũng không muốn biết, nhưng ta cảm giác tiên vũ chi tranh không phải bắt đầu từ vạn năm trước, cũng sẽ không dễ dàng kết thúc ở vạn năm sau..."
Nói tới chỗ này, Vân Phàm cảm khái vô cùng, chính mình từ nhỏ xuất thân bình thường, những chuyện này vốn dĩ không liên quan tới mình, cần gì phải đi tìm hiểu chân tướng rõ ràng.
Nhưng Khương Vô Tà nghe được suy đoán của Vân Phàm, trong lòng dâng lên lạnh lẽo xâm nhập thẳng tới linh hồn.
Có thể tính toán võ đạo như thế, chỉ có thể là tiên đạo nhất phương.
Nói cách khác, từ vạn năm trước, mấy vị đại Tôn giả của tiên đạo đã lặng lẽ bắt đầu muốn áp chế tiên đạo, cho nên mới đem truyền thừa của một vị võ đạo Thánh giả phong ấn ở địa phương này.
Nhưng... Nhưng tại sao bọn hắn có thể làm như vậy? ! Làm sao dám làm như vậy? !
Những người này đều là tiên liệt của nhân tộc, có cống hiến vô cùng khổng lồ đối với nhân tộc, bọn họ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ toàn bộ nhân tộc tức giận hay sao! ?
Khó trách nơi đây oán khí ngất trời, vạn năm vẫn không tiêu tan, bọn họ không phải hận thiên bất công, cũng không phải hận địa bất bình, mà hận tiên đạo vô tình, hận muôn đời không thể tiêu tan!
Tranh giành đạo thống chẳng lẽ tàn khốc như thế, độc ác như thế hay sao?
...
Khương Vô Tà cũng là tiên đạo tu sĩ, lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi với con đường của mình.
Tiên vũ tranh đấu thật chỉ vì số mệnh ư? Tại sao không thể cùng tồn tại?
"Vân Phàm huynh đệ, ngươi tính thế nào?"
Khương Vô Tà cố nén cảm xúc hỗn loạn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vân Phàm, người sau lại yên lặng lắc đầu.
Vân Phàm không nói lời nào, nhưng Tà Thần lại không phải người hay nhịn: "Vậy mới nói tiên đạo cao nhân luôn luôn ra vẻ đạo mạo, đúng là đời sau bỉ ổi hơn đời trước, làm ra chuyện như thế có gì đáng ngạc nhiên đâu? Hơn nữa, tiên đạo đã thành đại thế, vô luận võ đạo có thể quật khởi hay không, cũng không dao động được căn cơ của tiên đạo. Sự hấp dẫn của trường sinh không phải người nào cũng có thể khắc chế . Hừ hừ, so với tà linh chúng ta, bọn họ mới thật sự là tà ma!"
Khương Vô Tà mặc nhiên không có gì phản bác, cho nên quay sang Vân Phàm nói: "Vô luận nói như thế nào, Vân Phàm huynh đệ đã đến nơi này, lại phát hiện võ đạo thánh bi, chắc chắn ông trời cũng muốn cho võ đạo quật khởi... Vân Phàm huynh đệ, mau đi tiếp thu truyền thừa đi!"
"Được."
Vân Phàm không khách khí, tiến lên một bước, đưa tay chạm đến thánh bi.
"Ong ong ông! ! !"
Võ đạo thánh bi khẽ rung động, hơn ngàn thanh thần binh chung quanh sôi trào, tràng diện tráng quan dị thường.
"Thái cổ chi sơ, có vu nhất mạch, không tu thần hồn, không ngộ thiên đạo, trui luyện thân thể, lực chứng đại đạo... Nhân tộc mới sinh, tiên thiên yếu đuối, muốn học đại vu, cường kiện bản thân, bác chúng tập trường, nghĩ ra kỹ nghệ, đặt tên【 Vũ 】 đạo."
Một thanh âm hư vô phiêu miểu quanh quẩn trong đầu Vân Phàm, giới thiệu ngắn gọn cội nguồn của võ đạo.
Vu? Vũ?
Đây là lần đầu tiên Vân Phàm chân chính nghe nói tới lịch sử của võ đạo cổ xưa, nhưng hắn chưa từng nghe nói về "Vu ", cũng không biết nó đại biểu cái gì? Có lẽ là một người, có lẽ là một loại sinh linh cường đại khác?
Không kịp suy nghĩ nhiều, một đạo ý niệm khổng lồ tràn vào trong lòng Vân Phàm.
Thiên địa vi lô, vạn linh làm tâm.
Ý chí hóa chuy, huyết nhục đúc binh.
Thần binh bách luyện, kỳ dị tự kiến.
Thần binh thiên luyện, lực nặng như núi.
Thần binh vạn luyện, cái thế kình thiên.
Thân như thần binh, bất hủ bất diệt.
...
Đây cũng là quy tắc chung của « Vạn Luyện Thần Binh Đạo » , chẳng những giảng giải phương pháp huyết luyện thần binh, còng hướng dẫn võ giả nên đem thân thể huyết nhục, chế tạo ra thân thể bất hủ không thể phá vỡ tựa như vạn luyện thần binh như thế nào.
Sau đó, một thanh âm liên tục vang vọng bên tai Vân Phàm... Vì sao học võ? Vì sao luyện võ?
Hai vấn đề tựa như cực kỳ đơn giản, nhưng lại như chất vấn tâm linh của hắn.
Bỗng nhiên, Vân Phàm nhớ tới một câu nói lưu truyền rộng rãi trong võ đạo... Võ đạo chi niệm, minh tâm kiến tính, muốn tu vũ đạo, trước minh ý chí.
Võ đạo tu sĩ vì cái gì võ giả, tu chính là chân ngã, luyện chính là tự thân.
Vì vậy, võ đạo ban đầu tu hành, liền có tự vấn để hiểu rõ võ đạo ý chí, mặc dù vạn kiếp gia thân, bản tính cũng không thể ma diệt.
...
Vì sao Vân Phàm học võ?
Chỉ vì phụ thân mình dạy, Vân Phàm tự nhiên đi học, không có tạp niệm, sạch sẽ mà thuần túy.
Vì sao Vân Phàm luyện võ?
Luyện võ là sự kiên trì, hắn ban đầu coi luyện võ là thói quen từ nhỏ, sau đó trải qua vô số biến cố, hắn hi vọng có thể trở nên mạnh mẽ, hắn cần có lực lượng cường đại, bảo vệ những người bên cạnh mình. Cho nên hắn tiếp tục luyện võ, tiếp tục kiên trì... Đây cũng là sự thuần túy.
Chính là bởi vì Vân Phàm thuần túy như vậy, cho nên hắn tiến bộ nhanh hơn đại đa số võ giả.
Không có nhiều thứ trái phải rõ ràng, không có nhiều thành kiến chánh tà.
Tốt chính là tốt, xấu chính là xấu , đây cũng là võ đạo ý chí của Vân Phàm.