"Tiên đạo căn bản chính là trộm lấy thiên địa bản nguyên, dưỡng thần hồn sinh trưởng. Vì vậy, tiên đạo tu sĩ chúng ta, đều là những kẻ nghịch thiên mà đi..."
"Tiên đạo vốn có cửu trọng thiên, thế tục người tu tiên chẳng qua là đệ nhất trọng thiên, trúc tiên cơ, luyện tiên linh, trộm linh khí của thiên địa, dung nhập vào thần hồn. Chỉ có diễn hóa ra thần hải, mới có thể nắm trong tay một phương thiên địa lực lượng, đây cũng là siêu phàm thoát tục, không cần tiên linh phụ trợ, cũng có thể luyện hóa tiên linh khí..."
"Tiên đạo đệ nhị trọng thiên, là thần hồn chi kiếp, kiếp này thật khó khăn, cửu tử nhất sinh, vượt qua thần kiếp, đạo chủng tự thành, siêu thoát vạn vật, lại mở ra một mảnh thiên địa mới, độ kiếp thất bại thì tan thành mây khói..."
"Thật ra bọn ngươi theo đuổi tiên linh lực một cách cực đoan như thế, chính là lạc lối, thiếu hụt cảm ngộ đối với thiên địa, cho dù trở thành đại năng, đối với việc nắm bắt thiên địa lực lượng cũng sẽ cực kỳ bé nhỏ, sau khi diễn hóa thần hải, các ngươi sẽ biết, lực lượng chân chính, lực lượng tuyệt đối là gì..."
"Tiên đạo minh minh, độ kiếp trường sinh, siêu phàm nhập thánh, chính là Thánh Linh."
...
Trên đài cao thềm ngọc, một thân ảnh bạch y bồng bềnh như ẩn như hiện.
Theo Tâm Vô Lệ trình bày sự hiểu biết từ cơ bản tới phức tạp về tiên đạo, tiên sĩ chung quanh nghe mà như si như say.
Nói đến chỗ huyền diệu, Tâm Vô Lệ tâm huyết dâng trào, hơi khẽ phất tay, thiên hoa loạn trụy, một vài bức họa khí thế bàng bạc hiện lên ở trước mặt mọi người, giống như thiên cơ, muôn hình vạn trạng.
Dĩ nhiên, những thứ đó cũng không phải là thiên hoa cùng với thiên cơ, mà là lợi dụng thiên địa lực lượng ngưng tụ thành linh khí chi hoa cùng cảnh tượng giả tưởng.
Thủ đoạn như thế, nhìn qua có vẻ huyền diệu vô cùng, trên thực tế chẳng qua là nắm giữ thiên địa lực lượng tinh xảo một chút mà thôi. Có lẽ điểm này đối với những tiên đạo đại năng khác không tính là gì, nhưng những người có mặt chỗ này, lại có mấy người vượt qua cảnh giới Thần Hải chứ? Cho dù là Tiên Đạo Tổng Minh Cổ Dịch, cảm ngộ đối với tiên đạo, vận dụng thiên địa lực lượng, cũng còn thua xa Tâm Vô Lệ.
Thế như cuồng phong, tịch quyển cả thiên địa.
Thấy cảnh tượng như thế, võ đạo nhất phương càng bị đả kích hơn, các vị tông sư sắc mặt thâm trầm, tâm tình càng thêm chán nản, hoàn toàn không có ý nghĩ tiếp tục luận đạo.
Một cuộc tiên vũ pháp hội, hoàn toàn trở thành sân khấu cho tiên đạo một phương, mà người trong võ đạo thậm chí còn không giữ được một vai phụ nào.
...
————————————
Trên Trích Tinh lâu, tứ phương Thành chủ không biết lúc nào đi tới phía sau Đại Càn Hoàng Đế.
"Thật là cảnh tượng muôn hình vạn trạng, đệ nhất Thánh nữ quả nhiên danh bất hư truyền."
Chu Tước Vương Khương Nghiên đánh giá tình cảnh phía dưới, vẻ mặt mệt mỏi lộ ra nhè nhẹ lạnh lùng.
Thanh Long Vương Khương Ngọc Hành liền nói: "Tiên đạo đang trong thịnh thế, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất thực lực của nước ta càng ngày càng cường thịnh, Lục muội cần gì phải buồn rầu."
"Chỉ sợ là nuôi hổ gây họa, cuối cùng quay ra phệ chủ."
Khương Nghiên giọng nói không hề thay đổi, nàng hoàn toàn đứng từ lập trường của hoàng tộc mà suy nghĩ.
Tiên đạo cường thịnh, ít nhất nếu có võ đạo ngăn trở, Đại Càn hoàng tộc có thể từ đó chu toàn, nếu như tiên đạo quá mức cường thế, sẽ tạo ra loạn thế. Đây cũng không phải chỉ là suy nghĩ viển vông, Đại Càn đã lập quốc vạn năm, từng nhiều lần xuất hiện cảnh tiên đạo thế lực tham dự chuyện triều chánh. Cho nên mới sinh ra tổ lệnh, Đại Càn tiên sĩ không thể tùy ý nhiễu loạn trật tự trong thế tục, thánh địa có trách nhiệm giám thị việc này. Dù sao, vô luận tiên đạo cường thịnh như thế nào, căn cơ cũng đến từ thế tục.
Đối với cuộc tranh luận giữa hai người, mấy vị vương tử chính là vãn bối, không thể tham dự vào trong.
Mà Huyền Vũ Vương Mông Phóng chính là người khác họ, đối với chuyện như vậy không có hứng thú, bộ dáng không hề liên quan tới mình.
Thấy tình hình này, Đại Càn Hoàng Đế không khỏi nhìn sang Bạch Hổ Vương Khương Liệt đang trầm mặc: "Không biết Bạch Hổ Vương có ý nghĩ gì?"
Bạch Hổ Vương vốn là võ giả, tự nhiên phải bênh vực cho võ đạo, nhưng trước mắt tình huống như thế, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
"Võ đạo truyền thừa đến nay, mặc dù đã qua vô số kiếp nạn, nhưng chưa từng đoạn tuyệt, nếu có võ giả có thể tìm được phương pháp huyết luyện thần binh đã thất truyền, tất nhiên có thể lập lại võ đạo huy hoàng."
Nghe giả thiết của Bạch Hổ Vương, tam vương còn lại đều lắc đầu, ngay cả Đại Càn Hoàng Đế cũng bất đắc dĩ thở dài.
Huyết luyện thần binh chính là pháp môn bí truyền chí cao trong võ đạo, huyền diệu so với tiên đạo bổn mạng hồn bảo chỉ có hơn chứ không kém, đáng tiếc pháp môn này đã thất truyền mấy vạn năm, cho dù là Cấm Tiên Cốc truyền thừa thần Binh, cũng chỉ là thời kỳ thượng cổ còn sót lại, mỗi một món đối với võ giả mà nói cũng là bảo vật vô giá.
...
————————————
"Thật là lợi hại! Đây chính là tiên đạo đại năng nắm trong tay thiên địa lực lượng sao? Cảm giác huyền diệu vô cùng!"
"Ai! Đáng tiếc chúng ta không có tư cách tham gia tiên vũ đại hội, nếu không chỉ dựa vào cảm ngộ tiên đạo pháp hội hiện trường, cũng có thể để cho tu vi của chúng ta tiến thêm một bước!"
"Mọi người không cần quá tham lam, lần này có Thánh nữ đại nhân chuyên môn giảng đạo diễn pháp, đã là điều may mắn rồi, dĩ vãng không có đãi ngộ như thế đâu."
"Đúng thế, nhưng vẫn thật hâm mộ những người tham gia tiên đạo pháp hội lần này."
...
"Ai! Tiên đạo quá mạnh mẽ rồi, lần này sợ rằng võ đạo cũng chỉ có thể làm bù nhìn thôi."
"Cũng không phải sao? Cũng không biết Cấm Tiên Cốc tiền bối nghĩ thế nào, lại chỉ phái một hạ vị tông sư làm đại biểu, căn bản không thể so sánh được với người ta!"
"Thôi thôi, dù sao cũng quá mất thể diện rồi, coi như xem náo nhiệt là được."
...
Trong tứ phương thành, tiếng người ồn ào, các nhà tửu lâu trà quán đều ngồi chật kín người.
Đối với tiên đạo chi tranh, không ít tu sĩ cũng không quá mức để ý, dù sao tiên đạo thế lớn, võ đạo thế vi, căn bản không có quá nhiều sự bất ngờ, bọn họ quan tâm nhất chính là tiên vũ pháp hội.
Mỗi một lần võ đạo pháp hội cùng tiên đạo pháp hội cũng sẽ có một đám cường giả xuất hiện, không ít tu sĩ chính là muốn thông qua pháp hội cảm ngộ, để cho mình tiến bước xa hơn.
Chỉ là lần này, tiên đạo pháp hội quá mức đặc sắc, ngược lại làm cho tình cảnh của võ đạo một phương rất lúng túng.
...
————————————
Hoàng thành quảng trường, khu vực của võ đạo.
Vân Phàm nhìn khuôn mặt mọi người tái đi, không khỏi dấy lên một đoàn tâm hoả.
Chỉ thấy Vân Phàm từng bước đi tới khu vực trung ương, bình tĩnh mà chân thành nói: "Chư vị tiền bối, các vị đồng đạo, tuổi của ta không lớn, thời gian tu hành cũng ngắn, vốn dĩ không có tư cách giảng giải võ đạo huyền diệu với mọi người, nhưng ta từng có chút giao cảm đốn ngộ, cho nên hiện tại ta đem cảm ngộ của mình dùng quyền pháp hình thức diễn cho mọi người xem, về phần có thể đạt được bao nhiêu thu hoạch, vậy phải dựa vào các ngươi..."
Trong lúc nói chuyện, Vân Phàm lên tay cầm quyền, từng chiêu từng thức diễn luyện.
"Ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm..."
"Ta ra đời tại một sơn thôn nho nhỏ nơi biên cảnh, phụ thân là biên cảnh chiến sĩ, mẫu thân là phụ nhân bình thường, bộ thể thuật đầu tiên mà ta học được, tên là Quân Thể quyền..."
Mười năm luyện quyền, từ ngoại nhập nội, thành tựu bất phàm.
Vạn dặm cầu tiên, bị người ám toán, cường tu Cấm Điển.
Máu tanh giết chóc, luyện thành vũ kỹ, một đường sinh tử.
Cao nhân chỉ điểm, ngưng luyện huyệt khiếu, lực lượng biến hóa.
...
Vân Phàm vừa đánh quyền, vừa giảng thuật con đường võ đạo của chính mình.
Chung quanh võ giả mới đầu chỉ thấy xem thường, nhưng càng về sau, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Trong lúc đột nhiên, Vân Phàm khí thế đột biến, một vầng mặt trời từ sau lưng của hắn dâng lên, chiếu sáng thiên địa quang minh.
Dị tượng như thế làm cho võ giả chung quanh càng thêm rung động.