Nguyên nhân là vì người bước lên đài không phải một vị võ giả, mà là tiên đạo tu sĩ thân phận tôn quý.
Dù sao người có tên, cây có bóng.
Phong Lang tiểu đội ở trong Lưu Sa thành có thể được xếp vào đội ngũ số một số hai, vì vậy người ở nơi này, có không ít người biết đến Đinh Ngạo, tự nhiên cũng hiểu được thân phận của hắn.
...
"Nhiếp thủ lĩnh, là tên tiểu tử Đinh Ngạo kia... Còn có đám người Phong Lang tiểu đội ..."
Lão Hắc thanh âm ép tới rất nhỏ, cũng không phải sợ làm cho người khác chú ý chuyện này, mà do bản tính của hắn vô cùng cẩn thận.
Phong Lang tiểu đội cùng Liệp Ma tiểu đội bọn họ luôn luôn tranh chấp tương đối với nhau, hàng năm liệp ma đại điển, hai tiểu đội bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh chính, bởi vậy không bên nào ưa thích bên nào, có đôi lúc thậm chí còn động thủ. Chẳng qua cùng lưu trú ở Lưu Sa thành, song phương cũng tương đối khắc chế, hiếm khi nổi lên xung đột chính diện.
"Nhiếp thủ lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?"
Lúc này, Hà mập mạp cũng bước tới bên cạnh: "Đám người kia nhất định đã biết chúng ta muốn mời Vân Phàm huynh đệ gia nhập tiểu đội, cho nên mới cố tình đến đây áp chế hắn. Chúng ta phải nghĩ biện pháp thông báo cho Vân Phàm tiểu huynh đệ mới được, nếu không hắn sẽ gặp phải nguy hiểm ..."
"Thông báo?"
Nhiếp Trần cười khổ nói: "Hiện tại song phương tham dự đều đã bước lên đài sinh tử, dựa theo quy củ, trừ phi có một bên chiến thắng hay thất bại, nếu không thì không một ai có thể can thiệp vào chuyện này. Cho dù thông báo cho Vân Phàm huynh đệ, cũng không có nhiều tác dụng, có khi còn gây áp lực cho hắn nữa."
"Vậy... vậy nên làm gì bây giờ a?" Hà mập mạp vội la lên: "Cũng không thể nhìn Vân Phàm huynh đệ chịu chết như thế, Phong Lang tiểu đội đám người vốn không có nhân tính, chắc chắn sẽ không để cho Vân Phàm huynh đệ còn sống bước xuống đài."
"Trước tiên quan sát đã!" Nhiếp Trần nhíu mày nói: "Vân Phàm huynh đệ có tông sư chi cảnh ý chí, chưa chắc sẽ thua Đinh Ngạo tiểu tử."
"..."
Hà mập mạp nghe thế, ánh mắt không khỏi nhìn sang Mục Hồng Nương bên cạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Mục Hồng Nương hung hang trợn mắt lườm Hà mập mạp, nhưng ngay sau đó quay sang Nhiếp Trần cười duyên nói: "Lão Nhiếp sao vậy, gặp phải phiền toái hay sao? Có cần bổn cô nương ra mặt hỗ trợ hay không? Chỉ cần ngươi mở miệng, bổn cô nương có thể đem người mang tới cho ngươi cũng được."
Nhiếp Trần gương mặt cứng đờ cắn răng, phun ra từng chữ từng chữ: "Không cần, cám ơn!"
"Hừ! Chắc chắn sẽ có lúc ngươi phải cầu bổn cô nương."
Mục Hồng Nương tức giận quay mặt đi chỗ khác, con ngươi không ngừng chuyển động.
...
...
Đối với sự lo lắng của Nhiếp Trần đám người, Vân Phàm dĩ nhiên không biết, hơn nữa cho dù nghe được, hắn cũng sẽ không hề do dự nửa điểm.
Không thể không nói, thực chiến quả nhiên là phương pháp tốt nhất để tăng cường thực lực.
Trải qua mấy ngày chiến đấu, có đối thủ rất mạnh, có đối thủ hơi kém một chút, nhưng không người nào không phải võ đạo đại sư. Vân Phàm không chỉ được chứng kiến trải nghiệm quyền cước vũ kỹ, còn thấy được uy lực của các loại đao thương kiếm kích. Cứ thế tôi luyện để cho Vân Phàm hiểu rõ võ đạo tu dưỡng hòa hợp, tâm tính cũng càng thêm biến hóa.
Đây là tâm cảnh như xua tan mây mù thấy được trời xanh, đó như bình thản của đại âm hi thanh hiển vô tượng.
Một loại khí thế nhè nhẹ dâng lên trong tâm chí, Vân Phàm đứng ở nơi đó, để cho người khác cảm thấy quang minh chính đại, đường đường chánh chánh.
"Tiểu tử, nghe nói ngươi chưa từng giết một người nào?"
Đinh Ngạo quả thật là người giống như tên, mày kiếm nhếch lên, hắn đứng chắp tay, đôi mắt lãnh ngạo khẽ ánh lên nét hung quang.
"..."
Vân Phàm mỏi mệt đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng đối phương.
Thấy Vân Phàm không trả lời câu hỏi của mình, Đinh Ngạo cảm thấy có chút bực mình, trong mắt hung quang đại thịnh, khóe miệng lộ ra cười lạnh tàn nhẫn: "Hắc hắc hắc ~~~ tiểu tử, ngươi không giết người, không có nghĩa là người khác sẽ không giết ngươi. Một cái sát đấu trường thật tốt lại bị ngươi biến đổi thành không ra gì thế này, ngươi nghĩ ngươi là thánh nhân hay sao? Người giống như ngươi không thích hợp tồn tại trên thế giới này!"
"..."
Vân Phàm khẽ nhíu nhíu mày, nhưng hắn vẫn không nói chuyện. Hắn hiện tại vô cùng mỏi mệt, không muốn lãng phí nửa điểm sức lực dư thừa. Huống chi, hắn cũng không biết đối phương là tiên linh sư, chỉ nghĩ rằng đối phương là võ giả. Mà điểm bất đồng duy nhất chính là đối phương không đeo mặt nạ, hơn nữa nói nhiều một chút.
"Làm sao, vẫn không có lời nào để nói hay sao? Tốt lắm! Vậy để Đinh mỗ tới dạy cho ngươi biết thế giới này có dạng gì!"
Lời còn chưa dứt, Đinh Ngạo tâm thần ngưng tụ, một vòng hào quang màu đỏ dâng lên trên đỉnh đầu của hắn.
"Oành!"
"Tư ~~~ "
Hỏa thuộc tính phong linh hoàn, bên trong truyền ra ba động mãnh liệt.
"Ngao ô —— "
Tiếng sói tru vang vọng, một con cự lang cao hơn bảy thước từ trong phong linh hoàn lao ra, trên chân dẫm vầng sáng ba màu đáp xuống trước mặt Đinh Ngạo, nhìn Vân Phàm đầy tàn bạo, nhe răng trợn mắt đe dọa.
Con cự lang này toàn thân màu xanh, đôi mắt bắn ra hai luồng thanh quang, xương cốt nhô ra, móng vuốt như lưỡi đao, toàn thân tỏa ra khí tức khát máu, mà trên bụng nó có ba điểm linh vận vô cùng nổi bật, hẳn là tam tinh tiên linh.
"Là tiên linh! Đinh Ngạo vừa lên đài đã triệu hồi tiên linh của mình!"
"Hắc hắc, đối phó với võ giả, còn phải cẩn thận như thế, Đinh Ngạo quả nhiên là người hung ác!"
"Phong Lang! Phong Lang!"
"Tiên linh! Tiên linh! Tiên linh!"
"Lên —— lên —— lên —— "
...
Trên khán đài tiếng reo hò vang dội , cảm xúc của mọi người cũng dâng lên .
Không nghĩ tới đối thủ là một tiên linh sư, hơn nữa còn là tam tinh tiên linh sư!
Vân Phàm ngây ngẩn một chút, tâm tư ba động ngay sau đó bình phục. Hắn từng chiến đấu với cửu tinh tiên linh sư, chỉ thiếu chút nữa bỏ mình dưới tay của tiên đạo cường giả, vì vậy đối với tam tinh tiên linh sư như Đinh Ngạo, Vân Phàm thật lòng không hề sợ hãi.
Chẳng qua đây là vị tiên linh sư đầu tiên Vân Phàm đối chiến trên đài sinh tử, mặc dù hắn từng giao thủ với sơn tặc đại đầu lĩnh Tiêu Ly Hận, nhưng lúc đó hắn cả người trọng thương, thủy chung ở thế hạ phong, nếu không phải cuối cùng Hỏa Vân đại phát thần uy đem người kia giết chết, chỉ sợ hiện tại hắn đã táng thân nơi hoang lĩnh giống như đám sơn tặc kia .
Vì vậy nghiêm khắc mà nói, đây mới là lần đầu tiên Vân Phàm chính diện giao phong với tiên linh sư, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.
...
"Ngự linh!"
Đinh Ngạo quát vang, cự lang hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh, dùng xu thế như lật biển chém về phía Vân Phàm!
"Ong ong!"
Thân kiếm rung động, khí lãng tịch quyển!
Uy thế như thế, Vân Phàm sao dám trực tiếp đón đỡ?
Chỉ thấy hắn dùng lực hít một hơi, hai chân chợt phát lực, nhanh chóng nhảy về phía sau né tránh.
"Oành!"
Cự kiếm chém xuống vị trí lúc trước Vân Phàm đang đứng, chém thẳng vào đài sinh tử, phát ra tiếng kim khí va chạm chói tai.
Một chiêu không trúng đích, Đinh Ngạo không cảm thấy ngoài ý, ngược lại lộ ra nụ cười châm chọc, nếu như trò chơi kết thúc nhanh như thế, hắn còn cảm thấy không hứng thú.
"Ong ong ~~~ "
Đang lúc Vân Phàm chuẩn bị phản kích, cự kiếm dị thường linh hoạt xoay tròn, tiếp tục truy kích Vân Phàm.
"Oành!"
"Oành! Oành! Oành!"
Trên đài sinh tử, Vân Phàm tả đột hữu thiểm, cự kiếm bám theo không dứt, hoàn toàn chế trụ hắn.
Không giống như võ giả, tiên đạo tu sĩ dùng thần làm chủ, thủ đoạn công kích linh xảo nhiều biến ảo, tùy tâm sở dục, không cần tụ lực lấy hơi, một khi xuất thủ, thế công liên miên không dứt. Chỉ riêng chuyện này tiên đạo đã có nhiều ưu thế hơn võ đạo rồi.
Đối mặt với thế công như ảnh tùy hình, Vân Phàm cũng vô lực phản kích, mấy lần muốn áp sát Đinh Ngạo, lại bị cự kiếm ép phải lui ra, thậm chí suýt nữa bị kiếm khí chém trúng!
Nghĩ cũng đúng, tốc độ của con người dù có nhanh tới đâu, làm sao có thể vượt qua được ý niệm của tiên linh sư?