Nơi đây hàng năm chìm trong hắc vụ, chim bay khó lọt, bách thú càng chẳng thể bước vào.
Năm tháng lâu dần, chung quanh rất hiếm khi có sinh linh lui tới, không khí cũng trở nên lạnh lẽo âm trầm.
...
"Dát chi! Két xoẹt !"
Một loạt tiếng bước chân vang vọng, chính là Sài gia phụ tử dẫn theo một đám tiên sĩ đi tới nơi này.
"Phụ thân, địa phương mà người nhắc đến chính là nơi này sao?"
Sài Thiệu Kiệt nhìn cánh rừng phía trước khói đen bao phủ, trong mắt hiện lên thần thái khác thường. Hắn có thể cảm nhận được khi tức âm tà tràn ngập khắp nơi, nồng đậm đến lạ thường.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy bài xích với khí tức như vậy, nhưng Sài Thiệu Kiệt lại cảm thấy hết sức thân thiết, thậm chí trong lòng ngập tràn mong đợi. Địa phương âm tà như vậy, tất nhiên có thể xuất hiện tà linh cường đại, nơi này quả thật sinh ra để giành cho hắn!
"Không sai! Đây chính là cơ duyên mà vi phụ chuẩn bị cho ngươi!"
Sài phụ khẽ vuốt cằm, sau đó quay lại gật đầu với hắc bạch nhị lão, ý bảo đem những thứ đã chuẩn bị lấy ra.
Tiếp theo, Sài phụ tiếp tục nói: "Nơi đây vụ chướng màu đen kia chính là do tà khí ngưng tụ tạo thành, mặc dù không độc hại, lại có thể ăn mòn tâm chí của con người, cho nên sau khi các ngươi đi vào, nhớ kỹ thủ vững bản tâm, không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ dễ dàng lâm vào ảo giác."
Trong lúc nói chuyện, Bạch lão đem truyền âm loa, khiên hồn dẫn mấy vật phân chia cho mọi người.
"Thiếu soái, thứ này là giành cho ngươi."
Bạch lão lấy ra một đoạn gỗ nhỏ, đưa tới trong tay Sài Thiệu Kiệt.
Sài Thiệu Kiệt cầm lấy đoạn gỗ nhỏ này, nhất thời cảm thấy tinh thần chấn động, trong mắt lộ ra mấy phần vui mừng và nghi hoặc: "Phụ thân, đây... đây là trấn hồn mộc sao?"
Sài Thiệu Kiệt dù sao cũng là đệ tử ưu tú của La Thiên tiên viện, kiến thức tự nhiên không tầm thường, lập tức nhận ra sự kỳ diệu của đoạn gỗ này.
"Không sai, đây chính là trấn hồn mộc!"
Sài phụ cười gật đầu nói: "Thứ này chính là thiên tài địa bảo, để ở trên người sẽ tản ra mùi thơm ngát, có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo... Là cha ban đầu đã phải trả một cái giá cực lớn, mới đổi được một phần nhỏ từ tay dị tộ. Có thứ này phụ trợ, ngươi hoàn toàn không cần để ý tới ma tính ăn mòn, tà niệm ám thân đâu."
"Đa tạ phụ thân!"
Sài Thiệu Kiệt trong mắt bỗng tỏa sáng, so sánh với hồn bảo, thứ này tác dụng còn lớn hơn nhiều. Hơn nữa thiên tài địa bảo giống như trấn hồn mộc, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu , ít nhất hắn đã ở Đế đô rất nhiều năm, chẳng qua mới chỉ nghe nói, còn chưa từng nhìn tận mắt.
"Không chỉ có vậy, còn có thứ này."
Sài phụ hé miệng, một viên thạch châu lớn như long nhãn bay ra từ trong miệng.
"Phụ thân, đây là cái gì?"
Sài Thiệu Kiệt đón vào trong tay, gương mặt lộ vẻ tò mò.
Thạch châu đen như mực, bên ngoài gồ ghề, giống như một viên đá ven đường, không có điểm gì đặc biệt. Cho dù Sài Thiệu Kiệt kiến thức bất phàm, cũng không thể nhận ra lai lịch của thạch châu.
Chỉ nghe Sài phụ giải thích: "Vật này không có tên, lúc tuổi còn trẻ ta du lịch qua Đại Càn đế quốc, nhặt được trong một tàn cảnh , tảng đá này bản thân không có điểm gì lợi hại , nhưng nó có tác dụng đặc thù, chính là có thể xua tan hung sát khí! Là cha nhiều năm qua tung hoành chiến trường, có thể bách tà bất xâm, sát khí bất nhiễm, chính là nhờ công lao của nó, cho nên cha gọi nó là Phá Ma thạch. Hiện tại cha cho ngươi mượn, có thể giúp ngươi trấn áp tà linh, không thể sai sót được."
"Vâng."
Sài Thiệu Kiệt không khách khí, trịnh trọng đem thạch châu thu hồi.
"Chúng ta đi vào thôi!"
Sài phụ vỗ vỗ bả vai Sài Thiệu Kiệt, rồi phân phó hắc bạch nhị lão đám người.
Ngay sau đó, một đám người dần dần biến mất ở trong hắc vụ.
...
————————————
"Sưu!"
Sau khi nhân mã Sài gia rời khỏi không lâu, một thân ảnh từ trên trời bay xuống, chính là Thiển Y đuổi theo khí tức đến được nơi này.
Thiển Y không nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, chỉ có thể cảm giác được đây là một địa phương tà khí nồng nặc, để cho nàng cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
"Bọn họ đến nơi này là muốn làm gì! ?"
Thiển Y nhíu mày, cuối cùng cũng bước vào vụ lâm.
...
Lại một chốc lát sau, một thân ảnh tật tốc bôn ba chạy tới, dừng ở vị trí vừa rồi của Thiển Y.
Vân Phàm đánh giá tình huống chung quanh một chút, cũng khé nhíu mày. Nơi này sinh linh tuyệt tích, không có nửa điểm sinh mệnh khí tức, rõ ràng chính là vùng đất đại hung, hắn không rõ Thiển Y tới nơi này làm gì.
Không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng Vân Phàm rất lo lắng cho an nguy của Thiển Y. Cho dù hắn hiểu được đối phương cường đại hơn mình rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thể ngừng lo lắng.
Suy nghĩ một lát, Vân Phàm trực tiếp theo vào.
...
"Ba !"
Trong giây lát Vân Phàm bước vào vụ chướng, hắn cảm thấy chung quanh thiên toàn địa chuyển, sương mù đen kịt đem toàn thân bao phủ, không cách nào nhìn rõ mọi thứ ở ngoài ba trượng, hơn nữa một loại khí tức âm lãnh thẩm thấu vào trong cơ thể của mình, bất quá chỉ giây lát đã tiêu tán vô hình.
Vô luận là quang minh thiên phú ấn ký, hay là thân thể tu luyện qua Đại Diệt Thần Văn, đều là khắc tinh của hết thảy mọi thứ âm tà. Đối với điểm này, Vân Phàm đã hiểu rõ ràng, cho nên hắn không hề cảm thấy kỳ quái gì.
Ngược lại nơi này là một địa phương thật là kinh khủng và quỷ dị!
Vân Phàm cảnh giác khẽ cúi người, quan sát hoàn cảnh phụ cận, đồng thời nắm lên một nắm đất đưa lên mũi ngửi, trừ mùi đất quen thuộc ra, không có khí tức của sinh vật sống, điểm này nói rõ không có sinh vật lui tới nơi này.
Mỗi một vị thợ săn, đều có thủ đoạn để xác định phương hướng và hoàn cảnh chung quanh, không đến nỗi bị lạc lối giữa núi rừng.
Nhưng kiểm tra một hồi, Vân Phàm quyết đoán bỏ ý niệm tìm đường. Bởi vì nơi này hoàn toàn tĩnh mịch, nhìn không thấy thiên không, không thấy nhật nguyệt tinh thần, căn bản không có gì để hắn tham chiếu mà xác định phương hướng, phảng phất như một thế giới hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Bất đắc dĩ, Vân Phàm không thể làm gì khác đành phải khắc ký hiệu trên mặt đất, sau đó tìm đường đi tới bên trong.
...
Yên tĩnh không tiếng động, thời gian vô tình trôi qua.
Vân Phàm cứ như vậy chọn một phương hướng, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Những địa phương hắc ám rất dễ dàng tạo ra cảm giác sợ hãi, mà khi nỗi sợ hãi lớn dần, các loại ảo giác xuất hiện sẽ càng nhiều.
Tuy vậy, Vân Phàm đã quen với sự yên tĩnh, quen với hắc ám, cũng đã quen cô độc. Tâm của hắn, không hề sợ hãi, không có nửa điểm do dự, chẳng qua cứ thế đi về phía trước, thẳng đường mà tới.
"Ầm —— "
"Rầm rầm rầm!"
Một trận nổ vang kịch liệt vang lên từ phía đằng xa, để cho mặt đất rung động không ngừng.
Vân Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, không kịp suy nghĩ nhiều, cả người như mũi tên rời cung, vọt tới phía âm thanh phát ra!
...
————————————
Sâu trong khu rừng tối tăm này, Sài gia phụ tử đám người đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phương hướng âm thanh phát ra. Mặc dù không nhìn thấy tình huống nơi xa, nhưng bọn hắn cũng có thể đoán được mọi chuyện.
"Phụ thân, mụ thánh nữ kia trúng kế rồi."
Sài Thiệu Kiệt lạnh lùng cười, trong mắt tà dục chợt lóe lên rồi biến mất.
Chỉ nghe Sài phụ thản nhiên nói: "Phải, cha đoán nàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên mới cố ý đem nàng dẫn dắt rời đi, tránh phá hư đại kế của chúng ta."
Giống như nghĩ đến điều gì, Sài Thiệu Kiệt không khỏi nhíu nhíu mày: "Phụ thân, người này dù sao cũng là Thánh nữ, chúng ta làm như thế, có thể quá mức hay không, vạn nhất nàng thật sự tam trường lưỡng đoản, Thánh Địa trách tội chỉ sợ chúng ta cũng khó mà giải thích."
"Không sao."
Sài phụ khí định thần nhàn nói: "Người kia dù sao cũng là Thánh nữ của Thánh Địa , sao có thể chết một cách đơn giản như vậy. Huống chi, sau khi ngươi tiến vào Thánh Địa chính là người của Đại hoàng tử, cho dù sau này nàng muốn làm phiền tới ngươi, cũng phải nghĩ kĩ thân phận của mình. Cho dù là Thánh tử Thánh nữ, địa vị cũng có phân chia cao thấp ."
"Hài nhi hiểu rồi ."
Sài Thiệu Kiệt đáp lời cười nhẹ, khóe miệng lộ ra sự lạnh lùng.
Phụ tử dứt lời, đoàn người lại tiếp tục đi tới.