Mục lục
Bất Diệt Thánh Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đương đương!"

Vòng cổ màu vàng rơi xuống dưới chân của Vân Phàm, ánh mắt của mọi người không tự chủ được dời đến trên người của Vân Phàm, vẻ mặt mỗi người mỗi khác . Bọn họ rất muốn biết, người này cuối cùng sẽ phản kháng, hay sẽ khuất phục?

"Ặc... Thứ này làm bằng vàng hay sao!"

Vân Phàm ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt vòng cổ màu vàng lên, cọ cọ mấy cái trên mặt đất, không thấy phai màu, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ!

Quả nhiên làm bằng vàng, ít cũng có thể đổi được mấy ngàn tiền bạc.

Cho nên dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vân Phàm trực tiếp đem vòng cổ màu vàng ném vào trong giới tử đại, không có nửa điểm thẹn thùng, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm: "Trong thành đúng là người có tiền vô cùng lãng phí, một khối vàng lớn như thế mà cũng tùy tiện ném đi..."

"..."

Mọi người nhìn Vân Phàm im lặng, chuyện này là sao đây? Hoàn toàn không giống như suy đoán của bọn họ!

Sài Thiệu Kiệt cùng nam trang thiếu nữ hiển nhiên không đoán được Vân Phàm sẽ làm như thế, trong chốc lát ngắn mặt chẳng biết phản ứng ra sao.

Mà Sài Thiệu Hùng đứng bên kia cảm giác tình huống có chút không đúng, mở miệng quát lớn: "Tiểu tử, ngươi đem vòng thú cất đi là có ý gì? Còn không nhanh chóng đeo vào trên cổ!"

"Ngu ngốc!"

Vân Phàm liếc nhìn Sài Thiệu Hùng, cũng không coi lời của đối phương ra gì, ngược lại Công Tây Tu Văn cười lên ha hả: "Vòng thú cái chó má gì, ngươi cho rằng mọi người đều nguyện ý làm tay sai cho các ngươi sao ! Vân Phàm tiểu tử, ngươi giỏi lắm, bản thiếu gia tuyệt đối ủng hộ ngươi!"

Không ai để ý tới Công Tây Tu Văn náo loạn ầm ĩ, lúc này ngược lại hắn lại biến thành nhân vật phụ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Nam trang thiếu nữ hơi sửng sốt, Sài Thiệu Kiệt thì lạnh lùng nhìn Vân Phàm: "Tiểu tử, ngươi ngu thật hay là ngu giả đấy?"

"Đương nhiên là giả ngu!"

Vân Phàm bộ dạng như có lý chẳng sợ một ai nói: "Các ngươi đánh bằng hữu ta, còn muốn sỉ nhục ta như thế, thật sự là chẳng ra gì... Chẳng qua ta thấy các ngươi mới là ngu thật, khối vàng lớn như thế, tùy tiện quăng ra, quả thật là lãng phí."

"Ngươi..."

"Ta làm sao? Ta nói không đúng hay sao?"

Vân Phàm cắt lời của đối phương, ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Chúng ta an ổn ở chỗ này, cũng không chọc giận các ngươi, tại sao lại muốn ra tay đánh người? Các ngươi nghĩ mình là ai? Hồ đại ca đã nói, Thiên Khung Đế Quốc có vương pháp, coi như là tiên đạo cường giả, cũng không thể tùy tiện đánh người ở trong thành..."

"Chính là như vậy?"

"Vương pháp sao?"

"Ha ha a ~~~ ha ha ha ha —— "

Sài Thiệu Kiệt cười, cười hết sức tùy ý. Mà không chỉ riêng hắn, ngay cả nam trang thiếu nữ, Sài Thiệu Hùng cùng đám biên quân cấm vệ đều cười.

Vương pháp sao? Một tên tiểu tử quê mùa, một tên dân đen chân đất, lại dám dùng vương pháp đe dọa bọn họ? Trên thế gian làm gì có chuyện gì hài hước hơn chuyện này đây?

"Ha ha ha ha —— "

Trong lầu các, tiếng cười ầm ĩ.

Tân khách chung quanh nhìn Vân Phàm, thần sắc trên mặt có nhiều khác biệt, có lạnh lùng, có đồng tình, có người còn có chút hả hê, mà Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng mấy người thì vô cùng lo lắng.

Giờ phút này, đại hồ tử đã cảm thấy ảo não lắm rồi, sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, lúc ban đầu hắn tuyệt đối không nói những chuyện kia cho Vân Phàm biết.

Không sai, Thiên Khung Đế Quốc quả thật có vương pháp, nhưng nó chẳng qua chỉ dùng để ước thúc bình dân bá tánh mà thôi. Dù sao Thiên Khung Đế Quốc lãnh thổ rộng lớn, lớn đến mức ngay cả hoàng quyền cũng không thể bao trùm tất cả các nơi, đừng nói gì đến vương pháp! Hơn nữa có chút địa phương, có người thậm chí còn áp đảo cả vương pháp, dùng ý chí của mình để áp đặt mọi người, có thể nói là vô pháp vô thiên!

...

"Các ngươi rất đáng ghét!"

Vân Phàm nhìn đám người Sài Thiệu Kiệt với ánh mắt chán ghét, không thèm để ý tới bọn họ, ngược lại đi về phía đại hồ tử: "Hồ đại ca, chúng ta đi thôi, đi tới nơi khác."

"..."

Đại hồ tử không trả lời Vân Phàm, vẻ mặt hiện lên nét khổ sở.

Đi? Đi tới đâu đây?

Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng mấy người cũng trầm mặc không nói.

Mọi chuyện phát triển đến lúc này rồi, mặc dù bọn họ nguyện ý co đầu rút cổ, đối phương tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!

Quả nhiên, thấy Vân Phàm mấy người muốn đi khỏi đây, Sài Thiệu Kiệt cuối cùng từ chỗ ngồi đứng lên. Thân thể thon dài, kim quan huyết sắc, hiển thị rõ tư thái cao quý lãnh ngạo.

"Tiểu tử, ngươi đang sỉ nhục ta sao?"

Sài Thiệu Kiệt nhìn Vân Phàm hờ hững, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Ha ha a ~~~ rất tốt, nếu như ngươi muốn chọc giận ta, vậy ngươi đã làm được rồi... Vì vậy, ngươi nhất định phải chết!"

"Tư tư!"

Hào quang hắc hồng sắc dâng lên trên đỉnh đầu Sài Thiệu Kiệt, mang theo tà ý cùng máu tanh lẫm lẫm.

【 Thiên Phú Huyết Sát 】

Đây chính là thiên phú đặc thù mà thiếu soái Sài Thiệu Kiệt , thiên tài của Sài gia vẫn thường kiêu ngạo, chẳng những có thể tăng cường huyết khí của tiên linh, còn có thể làm giảm ý chí của đối thủ, không thể nói là không tà dị!

"Kiệt ca ca, để Lạc Lạc tới giết chết hắn!"

Nam trang thiếu nữ hô to một tiếng, tiếp theo tiến lên một bước, trên đầu cũng xuất hiện một mảnh hào quang màu hồng.

【Thiên Phú Mê Huyễn 】

Đồng dạng là thiên phú đặc thù, có quang thải rực rỡ sáng chói, có thể mê hoặc đối thủ, làm cho đối phương mất tâm chí, để hắn trầm luân!

Thấy nam trang thiếu nữ triệu hồi ra phong linh hoàn của mình, đầu tiên Sài Thiệu Kiệt khẽ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đứng chắp tay, bộ dạng như đang đứng xem chuyện vui, nụ cười trên khóe môi dần dần trở nên tà mị.

...

Không màu không mùi, vô hình vô tướng.

Một cỗ sương mù năm màu sặc sỡ, bao phủ quanh người của Vân Phàm.

Nhưng mà, sương mù sặc sỡ khuếch tán, người chung quanh cũng bị ảnh hưởng, mọi người lộ vẻ kinh hãi, cảm giác nồng đậm sợ hãi tràn ngập trong lòng!

Đây không phải là lực lượng gì, nhưng có thể chiến thắng tất cả các loại lực lượng khác, kinh khủng xuyên thấu tới tận linh hồn, đánh thẳng vào dục vọng của mỗi!

Càng xinh đẹp, lại càng nguy hiểm!

Lui lại! Phải nhanh chóng lui lại phía sau!

Không có nửa điểm do dự, mọi người vội vã lui về phía sau, càng xa càng tốt, không ít người ngã lăn ra đất, chung quanh rối loạn kinh hoàng.

"Tiểu Phàm huynh đệ mau chạy đi!"

Đại hồ tử muốn chạy tới kéo Vân Phàm, lại bị Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng hai người giữ lại.

"Đây là thứ gì?"

Vân Phàm cả người chìm trong sương mù sặc sỡ, nhìn ngắm khắp nơi, tựa như hồn nhiên không biết nguy hiểm trước mắt.

...

"Chúc mừng Lạc Lạc, không nghĩ tới huyễn vân sa của ngươi đã luyện thành ngũ sắc rồi, nói vậy【 Huyễn Vân Điệp 】 của ngươi cũng sắp đến giai đoạn trưởng thành rồi à?"

Nghe thấy Sài Thiệu Kiệt tán dương, trong mắt nam trang thiếu nữ hiện lên tự đắc, đang muốn nói mấy câu khách sáo, trong lòng đột nhiên hiện lên cảnh báo!

"Sưu!"

Một đạo hàn mang hiện lên, bắn ra từ trong sương mù sặc sỡ.

Phản ứng không kịp, nam trang thiếu nữ chỉ có thể đứng ngây người nhìn hàn mang đánh tới. Thoáng qua thấy bên cổ truyền đến hơi lạnh, giống như có gì đó đang chảy xuống.

Sài Thiệu Kiệt con ngươi co lại, một cơn lạnh lẽo chạy khắp toàn thân.

"Máu? Là máu sao!"

Nam trang thiếu nữ không tự chủ đưa tay sờ cổ, trong tay dính đầy máu tươi, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau rát: "Ta bị thương sao! ? Ta đang bị chảy máu? ! Này... Tên dân đen kia, lại dám làm bản công chúa bị thương sao..."

Tức giận! Xấu hổ! Căm hận!

Nam trang thiếu nữ tâm tư dậy sóng, gương mặt vốn khả ái trở nên dữ tợn, hai mắt lộ ra oán độc!

Đau đớn chỉ là một chuyện, quan trọng nhất chính là vết sẹo trên cổ của mình! Đối với đại đa số thiếu nữ mà nói, dung mạo còn đáng quý hơn tính mạng rất nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK