"Rầm rầm rầm —— "
Khí lãng ngập trời, cát bay đá chạy!
Bốn luồng sáng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bắn về phía Lam gia thương hành.
Thấy thế công vô cùng mãnh liệt như thế, tu sĩ của các thế lực chung quanh đều cảm thấy hoảng sợ, trong lòng không khỏi âm thầm đáng tiếc, xem ra kết quả không cần phải suy đoán nữa rồi, cuối cùng đạt được lợi ích vĩnh viễn sẽ là các siêu cấp thế lực , bọn họ chỉ là những kẻ yếu thế, ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu của tất cả những người có mặt ở đây, Lam gia thương hành bình yên vô sự trước thế công mãnh liệt của bốn chiếc chiến thuyền, không có chút nào tổn thất.
Thấy tình hình diễn biến như thế, biên quân tứ gia thần sắc đại biến, ngay cả Thiên Linh tông cùng tiên đạo tổng minh cũng trầm mặc không nói gì.
"Thượng cổ truyền thừa, quả nhiên không phải dễ chơi!"
Nam Cung Hàn Yên từng lời từng chữ đều rất ngưng trọng, trong mắt ánh lên sắc thái khác thường.
Vân Phàm đám người càng nhiều thủ đoạn, nói rõ những thứ mà bọn họ chiếm được càng nhiều, giá trị càng lớn, nếu như có thể bắt giữ Vân Phàm đám người, lợi ích đạt được tuyệt đối kinh người.
"Tiếp tục công kích cho ta! Bản thân ta cũng muốn xem xem, trận pháp này có thể chống đỡ được bao lâu!"
"Đánh! Tiếp tục công kích!"
Nam Cung Hàn Yên ra lệnh một tiếng, chiến thuyền tiếp tục phát động thế công, từng luồng sáng nhất tề bắn xuống.
Chiến thuyền này rất mạnh, đáng tiếc tiêu hao không nhỏ, mỗi lần phát động công kích, cũng phải tiêu hao mấy ngàn linh bối, cho dù biên quân tứ gia tài đại khí thô, cũng không thể nào kéo dài quá lâu được.
Nhưng suy tính tới giá trị của thượng cổ bí tàng, biên quân tứ gia không còn gì do dự, mạnh mẽ ra tay.
Thiên Linh tông cùng tiên đạo tổng minh cũng không nhàn rỗi, cũng điều khiển hai chiếc phương châu hiệp trợ tiến công, phương châu bản chất linh động hơn so với chiến thuyền, vì vậy phương vị công kích càng thêm sắc bén, cơ hồ bao trùm toàn bộ Lam gia thương hành.
...
"Oanh!"
"Rầm rầm rầm —— "
Lại một đợt oanh kích ầm ĩ, vô hình cương tráo tựa như ngọn đèn trong dù, mặc dù chập chờn như muốn tắt, nhưng lại không hề biến mất.
"Cái gì! ? Như vậy còn không phá nổi sao! ?"
"Làm sao có thể như thế, chiến thuyền cùng phương châu công kích tương đương với cửu tinh cường giả, thậm chí ngay cả trận pháp nho nhỏ này cũng không hề tan biến, rốt cuộc nó là trận pháp gì đây! ?"
"Đừng ngừng lại! Tiếp tục công kích! Tiếp tục cho ta!"
Nam Cung Hàn Yên cùng đầu lĩnh các thế lực nhìn nhau, trong mắt ngập tràn kinh dị, trong lòng càng thêm hưng phấn muốn bắt lấy Vân Phàm đám người.
"Người ở bên trong nghe đây, nhanh chóng giao Vân Phàm nghịch tặc ra đây, không thì đừng trách Điền gia chúng ta không khách khí!"
"Thiên Âm lão quái, Lãnh Thiền Tử... Ta là Thiên Linh tông thủ tịch đại đệ tử Lộ Minh Phi, chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho các ngươi, chỉ cần đem tiểu tử họ Vân cùng hai tên tiểu tử bên cạnh hắn giao ra đây, Thiên Linh tông đảm bảo để cho các ngươi bình yên đi khỏi nơi này."
"Lam Nhược Tuyết, mau mau đầu hàng, không có Nam Cung gia chúng ta che chở, Lam gia các ngươi sẽ không thể làm gì, các ngươi muốn đối địch với toàn bộ biên cảnh hay sao! ?"
"Vân Phàm người này sát hại tiên đạo tổng minh sứ giả một cách tàn nhẫn, tội này đáng giết, những kẻ bao che sẽ cùng tội với hắn!"
...
————————————
"Rầm rầm rầm —— "
Trận trận âm thanh vang dội , kèm theo khắp các thế lức uy hiếp dụ dỗ, nhưng bên trong Lam gia thương hành vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thật ra Tạ Lạc Nhi đám người cũng không khá hơn là mấy.
Vì duy trì lớp cương tráo phòng ngự của 【 Tiểu Thiên Tinh Trận 】 , Thiên Hà mấy người sử dụng linh bối cũng không kém chiến thuyền tiêu hao.
Chỉ chốc lát thời gian, Thiên Hà bọn họ đã tiêu hao gần vạn linh bối, may là bọn họ mỗi người cũng không ít tiền tài, còn có thể kiên trì một thời gian ngắn, nếu không thật sự là khó đoán.
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp đâu! Cũng không biết Vân Phàm lão Đại lúc nào mới có thể xong... Ai!"
Thiên Hà bất đắc dĩ nhìn gian phòng của Vân Phàm, trừ hỏa khí càng lúc càng đậm, không có chút biến hóa dị thường.
"Có thể giữ được bao lâu thì giữ, ta tuyệt đối không từ bỏ đâu!"
Tống Tiểu Phong đột nhiên mở miệng, trong mắt tràn đầy kiên định.
Tạ Lạc Nhi không nói một lời, chẳng qua yên lặng khống chế trận pháp vận chuyển. Tâm tư của nàng cũng giống như Tống Tiểu Phong, tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho dù phải chết ở chỗ này, nàng cũng muốn giữ vững đến thời khắc cuối cùng.
Ban đầu Vân Phàm cứu bọn họ chỉ là tình cờ, dẫn bọn hắn tìm kiếm cơ duyên cũng chỉ vì thương hại, mà giúp bọn hắn đạt được truyền thừa cũng vì sự công bình. Vân Phàm chưa từng yêu cầu bọn họ phải làm gì vì hắn, càng chưa từng uy hiếp nửa lời, tựa như một người bình thường, đang làm một chuyện bình thường vậy.
Nhưng chính là một người bình thường như thế, thay đổi vận mệnh của bọn họ, để cho bọn họ tìm thấy được ánh sáng trong cuộc đời đầy tăm tối, thấy được một tia hi vọng đối với tương lai.
Chỉ cần như vậy, bọn họ đã nguyện ý dùng tính mạng để báo đáp Vân Phàm .
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể giữ vững lý tính, cũng không phải bất cứ chuyện gì cũng cần lý tính.
Giải quyết mọi chuyện theo cảm tính cũng tốt, vọng động khinh cuồng cũng được, nếu bọn họ đã quyết định, vậy thì bọn họ sẽ không hối hận.
So sánh ra, Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử, bao gồm Lam Nhược Tuyết đám người chẳng qua chỉ âm thầm lo lắng, cũng không có tín niệm quyết tử. Bởi vì bọn họ hiểu được, nếu vẫn tiếp tục như vậy, bọn họ cuối cùng sẽ không thể nào cản được thế công của các thế lực kia.
...
————————————
"Chư vị, kéo dài thời gian càng lâu, đối với chúng ta càng bất lợi!"
Nam Cung Hàn Yên sắc mặt âm trầm nói: "Nếu như Vân Phàm người kia đột phá, tu vi tất nhiên sẽ tăng mạnh, có lẽ hắn không không đối phó được với đông đảo thế lực như chúng tao, nhưng nếu hắn một lòng chạy trốn, chúng ta phải hao phí nhiều hơn mới có thể bắt được... Cho nên, nếu ai có biện pháp hay, kính xin hãy nói ra, để cho mọi người cùng chung thương nghị."
Điền Hồng Vũ vội vàng nói: "Hàn Yên tiểu thư nói không sai, mọi người chung tay nghĩ biện pháp, phải bắt được Vân Phàm trước khi hắn đột phá."
Phiền Trọng cùng Thái Văn Nguyệt liếc nhìn nhau, nhưng cũng không có nhiều lời.
Tiên minh tứ mỹ đưa mắt nhìn đồng bạn, Vô Hoa tiên tử nhìn sang Thiên Linh tông nhất phương nói: "Thiên Linh tông chính là tiên đạo chính tông, nói vậy Đường Thiếu Tông sẽ có phương pháp phá trận chứ?"
"Biện pháp không phải không có..."
Lộ Minh Phi vẫn ngắm nhìn chung quanh, thấy đầu lĩnh các thế lực đang nhìn mình, có chút thỏa mãn gật đầu: "Nếu lực lượng của cửu tinh cường giả không cách nào phá vỡ được trận này, vậy chúng ta thử hợp lực một kích, xem trận pháp có thể cản được lực lượng vượt trên cửu tinh không."
"Phải thi triển thế nào?"
"Ta có một món bảo vật, có thể ngưng tụ lực lượng của mọi người."
Dứt lời, Lộ Minh Phi lật tay đem bình ngọc màu đen ném lên không trung, quanh thân tán lộ lưu quang đen nhánh, phảng phất như hắc ám có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ chung quang.
"Đây... Đó là cực phẩm hồn bảo 【 Tụ Nguyên Bình 】 của Thiên Linh tông! ?"
Nam Cung Hàn Yên hô lên kinh hãi, mọi người chung quanh nghe vậy mới giật mình nhìn lên.
Cực phẩm hồn bảo vốn dĩ không phải người nào cũng có thể có , cho dù là thánh địa đệ tử như Tiêu Dật Long cũng không có tư cách chạm vào. Mà 【 Tụ Nguyên Bình 】 còn là một trong sáu đại cực phẩm hồn bảo của Thiên Linh tông, không ngờ hiện tại nằm trong tay của Lộ Minh Phi.
Hiện tại Lộ Minh Phi không hề giấu diếm đưa ra, ắt hẳn là muốn khoa trương thanh thế.
Nam Cung Hàn Yên đám người lại đưa mắt nhìn về phía Lộ Minh Phi, vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ, tâm tình có chút phức tạp.
"Mọi người dùng thủ đoạn mạnh nhất của mình, đem lực lượng rót vào trong Tụ Nguyên bình!"
Lộ Minh Phi khẽ mỉm cười, đánh ra một đạo thủ ấn.
Các đầu lĩnh không dám chậm trễ, vội vàng ra sức, từng đạo tiên đạo lực bị 【 Tụ Nguyên Bình 】 hấp thụ vào trong.