A! ? Cực Đạo Võ Quán lại phát sinh tình huống gì thế! ?"
"Vừa rồi có người đi vào, chẳng lẽ lại có người đến khiêu chiến?"
"Kìa! Mau nhìn mau nhìn, là phó minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh đến đấy!"
"Cái gì! ? Phó minh chủ? Vị phó minh chủ nào? !"
"Đương nhiên là đệ nhất phó minh chủ Thu Nghi Nhiên, quả thực rất bá khí ."
"A! ? Cư nhiên là Thu phó minh chủ tự mình đến á?"
"Khà khà, lần này lại có trò vui để xem rồi, để xem Cực Đạo Võ Quán này phản ứng như thế nào."
. . .
Xung quanh Cực Đạo Võ Quán lại ầm ĩ bởi tiếng người.
Địa vị của Võ Đạo Tổng Minh trong cảm nhận của võ giả là vô cùng cao, cũng giống như Hoàng đình trong mắt người thường vậy. Mà phó minh chủ Thu Nghi Nhiên là đối tượng mà phần đông võ giả đều cảm thấy sùng kính.
Người này chưa đến ba mươi tuổi liền bước vào cảnh giới trung vị Tông Sư, đồng thời cũng là nhân tuyển trở thành minh chủ Võ Đạo Tổng Minh khóa sau.
Dạng nhân vật như vậy đại biểu cho uy nghiêm của Võ Đạo Tổng Minh, cho dù đi đến bất cứ đâu, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng kéo theo ánh mắt của cả giới võ đạo.
Vốn tưởng rằng Cực Đạo Võ Quán chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, không ngờ lại kinh động đến dạng nhân vật như vậy, thực sự không biết là phúc hay là họa.
. . .
————————————
Giờ này khắc này, không khí tại tiền viện Cực Đạo Võ Quán cực kỳ ngưng trọng.
Phó minh chủ Võ Đạo Tổng Minh đột nhiên hàng lâm tất nhiên đại biểu cho thái độ của Võ Đạo Tổng Minh.
Yến Vô Hồi không cho rằng võ quán nho nhỏ này của mình có thể khiến cho đại nhân vật như thế coi trọng. Vậy chỉ có thể hiểu là đối phương đến với mục đích xấu.
"Cực Đạo Môn Yến Vô Hồi ra mắt Thu phó minh chủ, không biết phó minh chủ đại nhân đến đây có gì chỉ giáo."
Yến Vô Hồi hạ thấp điệu bộ, cho dù hiện tại cảnh giới của hắn đã đột phá, có thể thoải mái đối phó các võ đạo đại sư, nhưng đối mặt võ đạo tông sư thực sự thì hắn vẫn không hề nắm chắc chút nào. Bởi vậy, mặc dù biết đối phương đến đây với mục đích xấu thì hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
"Yến quán chủ, ta đã biết rõ chuyện của ngươi, Tiên Võ Lệnh vẫn do Cực Đạo Võ Quán các ngươi giữ lại, nhưng võ quán các ngươi không còn tư cách tham gia Tiên Võ đại hội nữa. Đây là quy củ do Bạch Hổ Vương định ra, bất cứ ai cũng không thể sửa đổi."
Thu Nghi Nhiên khí độ bất phàm, trong lời nói cử chỉ lộ ra vẻ nhẹ nhàng nho nhã, tuy rằng cảm giác có chút lãnh liệt, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác bình thản giống như người đang đứng ở trên đại kỳ kia không phải là võ giả, mà là một văn sĩ uyên bác thanh cao.
"Quy củ sao."
Yến Vô Hồi dường như đã sớm chuẩn bị trong lòng nên cũng không có kêu gào, hoặc là biểu lộ ra vẻ bất ngờ, mà chỉ nắm chặt song quyền để phát tiết sự tức giận trong nội tâm hắn.
Biết bao thế hệ cố gắng lại bị người ta phủ định nhẹ nhàng như vậy, mà chính mình cũng không thể làm được gì.
"Thu phó minh chủ đại giá quang lâm, thậm chí mang đến đây võ đạo lệnh kỳ của Võ Đạo Tổng Minh, chắc sẽ không chỉ là vì đến truyền lời chứ?"
Nghe Yến Vô Hồi hỏi lại, Thu Nghi Nhiên có hơi bất ngờ, nếu là trước đây thì đối phương tuyệt đối không dám nói với mình như thế. Bởi vậy có thể thấy được người này chẳng những đột phá về tu vi mà tâm tình cũng đột phá theo. Loại đột phá này mới là khởi đầu của một vị võ giả cường đại thực sự.
Thu Nghi Nhiên có thể tưởng tượng trong tương lai không xa, bên trong võ đạo cường giả tất nhiên sẽ có một vị trí của Yến Vô Hồi.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, còn sau này rốt cục sẽ như thế nào thì có ai nói rõ được đâu?
Tiềm lực dù sao cũng là tiềm lực mà không thể đại biểu cho thực lực hiện tại.
. . .
Nhìn đối phương thật sâu rồi Thu Nghi Nhiên nói với vẻ lạnh nhạt: "Yến quán chủ, lần này Thu mỗ không phải là tới tìm ngươi, đi gọi vị tiên đạo cường giả sau lưng ngươi xuất hiện đi!"
Yến Vô Hồi khẽ biến sắc mặt rồi phản bác: "Thu phó minh chủ, ta cùng với vị tiên đạo cường giả kia thực không có vấn đề gì, nàng chỉ ở tạm trong Cực Đạo Võ Quán chúng ta mà thôi."
"Thu mỗ làm việc tự có chừng mực, ngươi không cần nhiều lời."
Thu Nghi Nhiên tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết khiến cho Yến Vô Hồi nhất thời trở nên thấp thỏm. Hắn biết rất rõ thế lực của Võ Đạo Tổng Minh, nếu đối phương cùng bọn người Thiển Y phát sinh xung đột thì hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao Yến Vô Hồi là người trong võ đạo, vô luận Thiển Y có thể đối kháng Võ Đạo Tổng Minh hay không thì Cực Đạo Võ Quán khẳng định là không thể thoát khỏi lời đàm tiếu cấu kết với tiên đạo cường giả.
"Các hạ tìm ta?"
Trong lúc Yến Vô Hồi đang do dự thì Thiển Y mang theo Vân Mục cùng Đông Lai từ hậu viện đi tới.
Lấy cảm giác cường đại của Thiển Y thì hết thảy sự tình phát sinh trong Cực Đạo Võ Quán cũng không thể gạt được thính lực của nàng. Cho nên, ngay lúc Thu Nghi Nhiên tiến vào Cực Đạo Võ Quán là Thiển Y đã cảm giác được.
Thu Nghi Nhiên khác với võ đạo tông sư bình thường, Thiển Y cảm ứng được trên người đối phương có huyết khí nồng đậm và mạnh mẽ. Cỗ huyết khí này vô cùng ngưng thực, chứ không phải cái loại dựa vào rất nhiều ngoại vật để tăng tiến tu vi.
Đối với võ đạo cường giả như vậy, Thiển Y tất nhiên không dám khinh thường chút nào.
. . .
Bên kia, Thu Nghi Nhiên nhìn thấy Thiển Y xuất hiện không khỏi sửng sốt.
Lúc trước nghe người ta miêu tả về Thiển Y, Thu Nghi Nhiên thực không có cảm giác gì. Nhưng là hiện tại chứng kiến Thiển Y thì hắn cũng không nhịn được mà tán thưởng vẻ xuất trần tuyệt sắc thanh linh của đối phương. Điều duy nhất khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối chính là hai mắt đối phương không linh, không có tiêu cự và phá hủy cả mỹ cảm ban đầu.
Có thể với số tuổi như thế mà có tu vi như vậy nói rõ Thu Nghi Nhiên cũng không phải dạng tham hoa háo sắc, dù là như thế thì hắn cũng không khỏi thở dài trong lòng cho Thiển Y.
Trầm ngâm một lát, Thu Nghi Nhiên đột nhiên chắp tay chào: "Võ Đạo Tổng Minh Thu Nghi Nhiên ra mắt cô nương. Cô nương chớ trách, nơi này là Bạch Hổ Thành mà ngươi là người trong tiên đạo, không nên ở trong này, mời rời đi cho thỏa đáng."
Chứng kiến Thu Nghi Nhiên khách khí như vậy với một vị tiên đạo tu sĩ, Yến Vô Hồi thiếu chút nữa lồi cả mắt ra.
Không chỉ Yến Vô Hồi mà xung quanh Cực Đạo Võ Quán đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả võ giả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn vào Thiển Y ở trong viện rồi phán đoán thân phận của nàng.
"Ồ?"
Thiển Y khẽ nhíu mi, tâm tư của nàng trong suốt, sao lại không nghe ra ý khác trong lời nói của đối phương. . . Xem ra mình sắp gặp phiền toái, mà phiền toái này chắc không nhỏ, nếu không phó minh chủ Võ Đạo Tổng Minh sẽ không tự mình ra mặt gặp mình.
"Bạch Hổ Thành không phải là không chứa tiên đạo tu sĩ đúng không?"
Thiển Y bất vi sở động nói: "Các hạ thân là phó minh chủ Võ Đạo Tổng Minh, mỗi lời nói cử động đều đại biểu cho Võ Đạo Tổng Minh, một khi các hạ muốn đuổi tại hạ khỏi Bạch Hổ Thành thì có thể nói rõ lý do được không?"
"Haizzz!"
Thu Nghi Nhiên thở thật dài nói: "Cô nương nếu là người thường, thân phận bình thường thì Bạch Hổ Thành tất nhiên sẽ có thể chứa chấp cô nương. Nhưng cô nương chính là thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa, thân phận tôn quý như thế thì Bạch Hổ Thành chúng ta sao có thể chứa được."
Lời vừa nói ra khiến xung quanh ồ lên vì kinh ngạc.
"Cái gì! ? Thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa! ? Nữ tu kia là Thiên Khung thánh nữ! ?"
"Hóa ra là thánh nữ Thánh Địa, bảo sao Thu phó minh chủ lại khách khí với nàng như vậy!"
"Không thể nào! Đường đường Thiên Khung thánh nữ tôn sư chạy đến Đại Càn chúng ta làm gì? Lại còn ở tại bên trong võ quán nát tươm này nữa?"
"Lần này có chuyện lớn rồi!"
. . .
————————————