Trong không gian rộng năm trăm phương, tiên linh khí nồng nặc bao phủ. Một tòa thần thai cao gần năm mươi trượng trôi nổi tại trung tâm của không gian, chung quanh ba màu vàng, bạc, chanh quang mang lượn lờ, tràn đầy thần bí huyền diệu.
Phía trên thần thai, hình chiếu Thiên Cung chợt minh chợt diệt, thỉnh thoảng diễn biến thành thiên địa sơ khai, đấu chuyển tinh di, nhật nguyệt luân phiên.
Ở trung tâm của thập phương thần thai, văn minh hỏa chủng lẳng lặng thiêu đốt, không có một chút dị tượng nào, "Hoàng" tựa như lại lâm vào ngủ say.
Chín thanh huyết sắc phi đao ở trong hỏa diễm đua tranh, càng rèn luyện, càng trở nên cổ xưa, nhất là bổn mạng hồn bảo 【 Thốn Mang 】, sau khi sáp nhập hồn tinh hoá thạch, càng ngày càng linh tính, khí linh tự minh, ong ong kêu vang, phảng phất như có sinh mệnh, đang không ngừng hấp thu ánh lửa.
Chỉ tiếc, Vân Phàm bây giờ còn không có thời gian khắc chế thêm văn ấn, cho nên phẩm chất của 【 Thốn Mang 】 vẫn chỉ trên thượng phẩm, nhưng nó càng ngày càng thêm linh động.
Tiểu Ngu mệt mỏi bò tới giữa thần thai, áp sát người vào hỏa diễm, tựa như đang sưởi ấm, hắc bạch nhị khí trên người càng thêm tương phản.
Thiên trụ có thập phương, mà trên đỉnh một cây thiên trụ, một chiếc linh kén màu vàng lớn cỡ long nhãn đang kịch liệt rung động, tiên linh khí trong không gian chung quanh ùa tới, cuồn cuộn đổ vào trong linh kén.
. . .
"Răng rắc!"
Linh kén bỗng nhiên nứt ra, trong đó truyền đến trận trận ba động , mang theo sự vui sướng cùng hi vọng của một sinh mệnh sơ khai.
Lúc này, một con ấu trùng hình dáng quái dị từ trong linh kén bò ra.
Con côn trùng này tựa như thiền mà không phải thiền, dài ngắn chỉ khoảng ba tấc, toàn thân phủ một lớp vỏ màu vàng, sáu tay sáu chân, đầu sinh ra sừng, đôi mắt nổi bật, ba cái thiền nhãn, trên lưng còn sinh ra một đôi cánh mỏng manh, gân cánh trời sanh đã có lôi quang chớp động.
"Tư tư!"
Một đạo lôi quang ở trong linh kén lóe lên, sau đó theo kẽ hở lao ra khỏi linh kén.
Chỉ thấy ấu trùng vội vàng quay lại nhào về phía linh kén, nhanh chóng đem kẽ hở kia che đi, bộ dạng hoảng loạn, như sợ có thứ gì bên trong thoát ra vậy.
Không lâu sau, linh kén lần nữa khép lại, cũng chậm rãi cứng dần, cuối cùng biến thành một cái kén màu vàng, bề ngoài ẩn giấu lôi văn.
Ấu trùng tựa như rất quý trọng kim kén, cả thân thể nằm úp lên phía trên, nhìn đông một cái nhìn tây một cái, tựa như đang lo lắng sẽ có người cướp đi của nó.
Thấy tình hình như thế, Vân Phàm cảm thấy dở khóc dở cười, tên tiểu tử này quả thật lanh lợi, chẳng qua bộ dáng vô cùng yếu đuối, Vân Phàm thật không biết ban đầu vì sao Tà Thần muốn mình đổi nó về, hơn nữa ký kết bổn mạng huyết khế.
"Phốc phốc!"
Tựa như cảm giác được điều gì, ấu trùng hướng về chỗ thần niệm của Vân Phàm , trong miệng phát ra tiếng kêu chi chi, lộ vẻ cao hứng vô cùng.
Thông qua huyết khế truyền đến, Vân Phàm có thể cảm ứng được ấu trùng thân cận với mình, giống như huyết mạch chí thân vậy.
Tiếp theo, ấu trùng kích động đôi cánh nho nhỏ, ôm kim kén bay về phía Tiểu Ngu.
Bởi vì được bổn nguyên khí của Tiểu Ngu tẩm bổ, ấu trùng đối với Tiểu Ngu còn thân thiết hơn so với Vân Phàm, bay mấy vòng quanh Tiểu Ngu, cuối cùng rơi vào trên đỉnh đầu của Tiểu Ngu.
Tiểu Ngu tính cách thật thà, tự nhiên đối với ấu trùng không có ác ý, thỉnh thoảng còn đem âm dương bổn nguyên khí rót vào trong cơ thể ấu trùng, giúp nó mau mau phát triển.
Thấy một thú một trùng chung sống hòa thuận, Vân Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn vốn không coi Tiểu Ngu cùng ấu trùng là công cụ giúp mình mạnh mẽ, mà coi bọn họ là đồng bạn cùng chung hoạn nạn, nếu hắn thành đạo, nhất định mang theo bọn họ cùng nhau siêu thoát; nếu hắn bỏ mình, cũng nhất định trả cho bọn họ tự do.
. . .
"Tà Thần tiền bối, tên tiểu tử này có lai lịch gì vậy?"
Vân Phàm thần hồn trở về cơ thể, khẽ động ý niệm đem ấu trùng triệu hồi ra ngoài phong linh không gian, đặt trong lòng bàn tay, chăm chú đánh giá ấu trùng.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi lần này lại vớ được vàng rồi, còn không mau dùng hồn thiên kính kiểm tra nó, cạc cạc cạc két!"
Nghe Tà Thần nhắc nhở, Vân Phàm lập tức lấy hồn thiên kính chiếu vào trên người ấu trùng.
Lần này hồn thiên kính không lóe lên quang mang màu bạc, mà tỏa ra màu vàng rực rỡ, đại biểu cho tinh khiết , cao quý, bất hủ.
Phẩm chủng: Lôi thiền kim dũng
Niên đại: Thái cổ kỷ nguyên
Huyết mạch: Thủy tổ
Thuộc tính: Lôi
Phẩm chất: vô thượng
. . .
Nhìn 【 Hồn Thiên Kính 】 đưa ra tin tức, Vân Phàm giật mình sửng sốt.
Nội dung hiện ra lần này, cùng biểu hiện trong dịch bảo các khác biệt quá lớn, nếu không phải biết vạn bảo lâu cực kỳ coi trọng danh dự, sợ rằng hắn đã nghĩ 【 Hồn Thiên Kính 】 trong tay mình có vấn đề .
Linh kén biến thành ấu trùng, có tên riêng, ngay cả huyết mạch cũng biểu hiện, hơn nữa phẩm chất còn tăng đến vô thượng.
Nói cách khác trừ niên đại không thay đổi ra, những điểm khác cũng không giống lúc trước.
"Tà Thần tiền bối, tại sao có thể như thế? !"
Vân Phàm hỏi Tà Thần, người sau bỗng nhiên cười quái dị không dứt nói: "Lôi thiền kim dũng! Quả nhiên là lôi thiền kim dũng! Ha ha ha ha!"
Sau một hồi cười to, Tà Thần vô cùng kích động nói: "Hồn thiên kính này quả thật là đồ tốt, chỉ là Thái Cổ Linh Kiển lúc trước bị phong ấn bên trong phong hồn ngọc tinh, hơn nữa sinh mệnh khí tức yếu kém, hồn thiên kính cảm ứng không rõ ràng mà thôi. Hôm nay Thái Cổ Linh Kiển đón nhận âm dương bổn nguyên khí tẩy lễ, lại có long khí quán chú, đã tăng phẩm chất, cho nên mới có biến hóa như thế, cũng không kỳ quái đâu. Ban đầu bổn tôn cũng chỉ nhận ra ấn văn trên linh kén, mới suy đoán thôi, không nghĩ ngờ thật sự giúp tiểu tử ngươi đạt được thứ tốt đến vậy. Thánh Địa nếu biết điều này sẽ tức đến hộc máu mất! Cạc cạc cạc két —— "
"Tà Thần tiền bối, huyết mạch thủy tổ là sao?"
Những tin tức khác cũng dễ lý giải, chỉ có huyết mạch biểu hiện hai chữ "Thủy tổ", Vân Phàm không hiểu rõ ràng.
Lại nghe Tà Thần đắc chí vừa lòng nói: "Thủy tổ chính là chỉ huyết mạch chi linh đời thứ nhất, cũng chính là tiên thiên chi linh. Đợi sau này trưởng thành, sẽ thức tỉnh thiên phú thần thông, mà huyết mạch sau đời thứ nhất còn lại là hậu thiên chi linh, độ tinh khiết huyết mạch càng cao, càng có tỷ lệ đạt được huyết mạch truyền thừa, từ đó lĩnh ngộ ra một chút thần thông huyền diệu."
"Tiên thiên chi linh, chẳng phải là giống Tiểu Ngu sao? !"
Vân Phàm đầu tiên vui mừng, sau đó chân mày hơi nhíu lại: "Nhưng tên tiểu tử này bộ dáng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ bởi vì mới xuất thế sao?"
"Thúi lắm!"
Tà Thần không nhịn được mắng một câu, nộ khí đằng đằng nói: "Tiên thiên chi linh, trời sanh đã vô cùng cường đại, Nhị Ngu tên kia lúc ra đời yếu đuối, là bởi vì lúc ấy tế đàn bị hủy, cho nên mới có thể chất kém như vậy, nhưng hiện tại đã bắt đầu khôi phục, đợi đến lần đột phá tới, bảo đảm làm các ngươi thất kinh."
Dừng một lát, Tà Thần mới giảng giải: "Về phần lôi thiền kim dũng, ở thời kỳ viễn cổ chính là đại danh đỉnh đỉnh, bản thể của nó do lôi đình bổn nguyên diễn hóa mà sinh , trời sinh đã nắm giữ vạn lôi bổn nguyên, hơn nữa kim kén trong tay nó có thể dựng dục lôi đình bổn nguyên, nói cách khác, có lôi thiền kim dũng phụ trợ, ngươi căn bản không cần lo lắng lôi kiếp phủ xuống, ngay cả lôi kiếp đều sợ nó, ngươi nói nó có lợi hại hay không! ? Thời kỳ viễn cổ, không biết có bao nhiêu đại thần đối với tiểu tử này truy đuổi đấy, ngươi còn kêu nó quá yếu! Nếu viễn cổ đại thần phủ xuống, nghe được những lời này của ngươi, tuyệt đối một hơi nhổ chết ngươi!"
"Dĩ nhiên, con lôi thiền kim dũng này hư thoát quá lâu, đã ảnh hưởng tới bổn nguyên, cho nên còn cần một thời gian ngắn để khôi phục. Sau này ngươi sẽ biết sự lợi hại của nó ."
Nghe Tà Thần nói một hồi, Vân Phàm mới biết ấu trùng trong tay lợi hại cỡ nào.
Lôi thiền tựa như hiểu được Tà Thần đang tán dương mình, vui mừng phấn khởi bay lên, biểu lộ bộ dạng đắc ý của mình.
"Nếu là lôi thiền, vậy sau này gọi ngươi là Tiểu Lôi nhé."
Vân Phàm đặt tên cho lôi thiền, người sau lại hưng phấn kêu vang.
"Vậy Tiểu Ngu bản chất là thế nào?"
Vân Phàm ý niệm vừa động, triệu hồi Tiểu Ngu, đem 【 Hồn Thiên Kính 】 chiếu vào trên người của nó.
Phẩm chủng: Mạch
Niên đại: Thái cổ kỷ nguyên
Huyết mạch: Thủy Tổ
Thuộc tính: Âm dương
Phẩm chất: Vô thượng