Sài Thiệu Kiệt điên cuồng gầm thét, chợt đứng dậy đánh về phía Tà Thần!
Đồng thời tiên linh của hắn cũng hóa thành vô số hắc châm, phô thiên cái địa bắn về phía của Tà Thần.
"Thiệu Kiệt —— "
Sài phụ quát ngưng không kịp, một dạng lực lượng vô hình ngăn cản hắn.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Mưa châm bay tới, nhất thời lơ lửng giữa không trung, rung động không ngừng.
Mà Sài Thiệu Kiệt thì bị giam cầm trong một cỗ khí lưu hắc ám, chậm rãi bay đến phía trước của đầu lâu, mặc cho hắn giãy dụa thế nào, vẫn không thể trốn thoát được.
"Ngươi... tại sao ngươi lại muốn làm thế?"
Mặc dù lo lắng cho an nguy của Sài Thiệu Kiệt, nhưng Sài phụ vẫn cưỡng ép bản thân tỉnh táo.
"Tại sao ư? Ngươi hỏi bổn tôn vì sao ư? Cạc cạc cạc cạc ~~~ "
Tà Thần cuồng tiếu không ngừng, đầu lâu khổng lồ khí tức tán loạn, minh hỏa trong mắt càng thêm sáng rõ: "Bổn tôn chính là do thiên địa ác niệm biến thành, mặc dù bất hủ bất diệt, cuối cùng cũng không thể có số mệnh, cuối cùng vẫn không thể nào siêu thoát. Mà các ngươi hoàn toàn không giống như thế, đám sinh linh các ngươi thật là may mắn vì có thân thể huyết nhục, có thể dễ dàng cảm ngộ thiên đạo, dễ dàng siêu thoát."
Trong tiếng cười như điên như dại, Tà Thần ngửa mặt lên trời than thở: "Thiên địa quả thật quá bất công! Tại sao đều do thiên địa sinh ra, bổn tôn lại chỉ có thể dựa vào ác niệm mà sinh tồn, sống không bằng chết! Cũng vì vậy, bổn tôn muốn đoạt xá chuyển sinh, muốn trở thành người, muốn biến thành sinh linh, sau đó siêu thoát khỏi phiến thiên địa này! Cạc cạc cạc két ~~~ "
"Cái... Cái gì! ?"
Sài phụ nghe thấy Tà Thần xuất khẩu cuồng ngôn, giật mình trong chốc lát, sau đó cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Đoạt xá chuyển sinh!
Đây là một loại bí thuật đại nghịch bất đạo, cũng là bí thuật chí cao, có thể thông qua thần hồn để cắn nuốt, đoạt đi thân thể, trí nhớ, cơ duyên, hết thảy mọi thứ của người khác...
Cũng bởi vì loại bí thuật này quá mức tà ác, nên nó được xếp vào cấm kỵ trên Thánh Linh đại lục! Nếu có người nào dám đoạt xá chuyển sinh, chính là đối địch với tiên đạo, nhân thần cộng phẫn, thiên địa không dung!
Sài phụ chưa từng nghĩ đến, chính mình lại gặp phải chuyện như thế, hơn nữa chuyện này còn phát sinh trên người của mình... Không! Không phải là mình, mà là trên người hài tử của mình!
"Bổn tôn hiện tại đã chuẩn bị xong mọi chuyện, hiện tại sẽ dùng huyết nhục của các ngươi để tế tự tà linh... Yên tâm, ta sẽ lưu ngươi đến cuối cùng, để cho ngươi chứng kiến một nhân vật vĩ đại ra đời. Đây chính là sự vinh diệu của ngươi, ngươi có thể vĩnh viễn khắc ghi thời điểm này!"
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Bắt đầu!"
Thanh âm bén nhọn xen lẫn với uy thế vô thượng.
Tuy Sài phụ là tiên đạo cường giả, nhưng đối mặt với uy thế như vậy, chỉ có thể khổ cực chống đỡ, lấy đâu ra sức lực mà phản kháng.
"A!"
"A —— "
Dưới tế đàn truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, chính là đám tiên sĩ áo đen mà Sài phụ dẫn đến! Bọn họ lúc này đột nhiên bị ánh sáng phát ra từ cột đá bao phủ, lực lượng trên người dần dần biến mất.
Đầu tiên là tiên linh lực, tiếp theo là thần hồn lực, cuối cùng chính là huyết nhục của bọn hắn.
Hắc bạch nhị lão đứng bên cạnh chứng kiến, kinh hãi vô cùng, muốn xông lên cứu người, lại bị ánh sáng ngăn cản bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến đám tiên sĩ này giãy dụa, thân thể khô quắt, cuối cùng hóa thành một đống xương khô.
"Tư ~~~ "
Chỉ chốc lát sau, ánh sáng cắn nuốt sinh mệnh của bọn họ, màn sáng quanh tế đàn cũng tan biến theo.
"Mau! Đi tìm đại soái!"
Bạch lão phản ứng nhanh chóng, vội vàng chạy lên tế đàn, mà Hắc lão cũng bám sát phía sau.
...
————————————
"Ong ong ông ~~~ "
Tế đàn lay động càng lúc càng kịch liệt, giống như cả sơn cốc này cũng rung động theo.
Vân Phàm cùng Thiển Y sóng vai mà đứng, nhìn chằm chằm vào tế đàn.
Mặc dù đứng khá xa, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm thấy được tà khí cắn nuốt toàn bộ sinh linh. Tà khí mãnh liệt như thế, đã vượt xa so với tà linh lúc trước.
"Đó là gì vậy?"
Trong lòng Vân Phàm sinh ra vẻ khẩn trương chưa từng có trước đây, gương mặt ngưng trọng dị thường.
Thiển Y cũng cảm thấy áp lực trong lòng: "Tà khí nặng nề như thế, có lẽ là tà linh vương trong truyền thuyết. Chẳng qua đồng dạng là thiên địa ác niệm biến thành, tà linh vương lại có ý chí cùng trí tuệ cường đại, hơn nữa nếu như ác niệm chưa tan, hắn có thể tiếp tục tái sinh."
"Vậy chẳng phải nó vĩnh viễn bất tử sao! ?"
Vân Phàm cảm thấy kinh ngạc, hắn thường nghe người ta nói trường sinh quả thật gian nan. Nhưng tà linh vương này, sinh mà bất diệt, điểm này làm sao mà tiên đạo tu sĩ khổ cực theo đuổi trường sinh có thể chấp nhận được.
"Xét theo đạo lý mà nói, hắn quả thật là bất hủ bất diệt, trường tồn cùng thiên địa. Dù sao vạn vật sinh linh, không thể nào không có ác niệm được..."
Nhưng ngay sau đó, Thiển Y bỗng nhiên dẫn dắt: "Nhưng thiên địa cuối cùng luôn phải giữ vững thăng bằng, tà linh mặc dù sinh mà bất diệt, nhưng dù sao cũng là ác niệm hóa thân, không có bản ngã, không biết bản tâm, không biết thiên mệnh, cuối cùng cả đời không thể tu hành, chỉ có thể dùng ác niệm làm thức ăn, không thể nào siêu thoát khỏi thiên địa, vĩnh viễn vĩnh viễn chịu nỗi khổ vạn ác."
"Vậy chúng thật đáng thương ."
Vân Phàm nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên trầm tư.
Thiển Y lắc đầu nói: "Bọn họ tâm tính ác độc luôn muốn hại người, cho nên không được vạn vật sinh linh tiếp nhận. Mặc dù bọn họ đáng thương, nhưng càng thêm đáng hận, "
"Như vậy tà linh vương sẽ giết hết người của Sài gia sao?"
Vân Phàm đột nhiên hỏi thế, trong lời nói không nhận ra nửa điểm vui buồn.
Một mặt hắn muốn Sài Thiệu Kiệt chết, dù sao trong lòng hắn rất hận kẻ này. Mặt khác, hắn lại không hi vọng Sài Thiệu Kiệt cứ như vậy chết đi, bởi vì hắn muốn đích thân đòi lại công bằng cho mấy trăm nhân mạng ở Thanh Mộc thôn.
"Không!"
Thiển Y sắc mặt nghiêm túc nói: "So sánh với việc giết chết bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều, con tà linh này muốn đoạt xá chuyển sinh! Mà thập môn tỏa thiên, thật ra chính là trận pháp tế luyện nghịch thiên."
Vân Phàm không hiểu đoạt xá chuyển sinh là gì, cũng không hiểu trận pháp tế luyện là sao, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Thiển Y nghiêm túc như vậy. Chuyện có thể làm cho một vị tiên đạo cường giả kiêng kỵ đến thế, tất nhiên không phải chuyện tốt rồi.
"Vậy ngươi định làm gì bây giờ?"
Thấy Vân Phàm hỏi thăm, Thiển Y ngược lại rất bình tĩnh: "Ta không thể để cho tà linh kia được như ý, cho nên ta sẽ ngăn cản nó. Ngươi ở chỗ này cũng không giúp được gì, hay là... tự mình rời khỏi chỗ này đi!"
Dứt lời, Thiển Y cất bước đi về phía tế đàn.
"Chờ một chút..."
Vân Phàm muốn ngăn trở Thiển Y, nhưng không thể giữ được nàng, chỉ có thể đứng nhìn nàng rời đi.
Hắn đứng im tại chỗ, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.
Thiển Y rõ ràng là tới đòi công đạo cho bằng hữu, nhưng nàng bây giờ lại không để ý hiểm nguy tới trợ giúp Sài gia. Mà tà linh vương mặc dù là tà ác hóa thân, nhưng cuối cùng hắn giết chính là kẻ ác, chính là những kẻ vô cùng đáng chết.
Nghĩ không rõ! Vân Phàm không thể nào nghĩ rõ ràng chuyện này!
Người lương thiện trong mắt mọi người, cho dù làm việc ác cũng là chính đạo.
Mà kẻ ác trong mắt của mọi người, cho dù trừ ác cũng không phải là chính đạo.
Rốt cuộc cái nào đúng? Cái nào sai ?
Vân Phàm vẫn cứ nghĩ rằng chính mình chỉ cần phân rõ đúng sai, sẽ biết chính tà là gì, thiện ác là gì. Chẳng qua hiện tại hắn càng nghĩ càng cảm thấy mê mang, hắc bạch thị phi thật sự khó phân rõ đến vậy hay sao?