Quận thành bốn phương thông suốt, thương mậu phồn vinh, nhân khẩu đông đúc, quả thật là một chốn phồn hoa .
Chẳng mấy chốc sẽ đến tất niên, trên đường phố cảnh tượng người tới tấp nập, qua lại không dứt. Mỗi người đi trên đường, nét mặt đều mang theo nụ cười vui sướng.
Nhưng đúng lúc này, trong thành khí lãng tịch quyển, một đạo sát ý ngập trời bộc phát, bao phủ cả quận thành, giống như tai kiếp ầm ầm phủ xuống!
Mọi người dừng bước, kinh hoảng nhìn phong vân cuốn động trên trời, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Động tĩnh lớn như thế, tự nhiên kinh động cao thủ trú lưu trong phủ thành chủ cùng thánh miếu.
Chỉ thấy từng đạo thân ảnh vội vàng chạy tới thành lâu cao cao, ánh mắt cảnh giác hội tụ về cùng một chỗ, chính là một cái khách sạn trong thành. Cho dù như thế, không có một kẻ nào dám tùy tiện đến đó tra xét tình hình.
. . .
————————————
Gian phòng mọi thứ trở nên hỗn độn, tất cả ngoại vật đều trở thành tro bụi!
Tiểu Vân Mục ôm Tiểu Hỏa Vân thật chặt, trong mắt tràn ngập kinh hãi! Nàng không thể ngờ được vị tỷ tỷ không nhìn được vẻ ngoài hết sức dịu dàng này, lại có thể biểu hiện ra bạo lực kinh khủng như vậy.
Đúng vậy, quả thật kinh khủng!
Thiển Y sát ý tràn ngập, kinh động mọi người trong cả quận thành! Cửu tinh tiên linh sư tức giận, không phải người nào cũng có thể thừa nhận được .
Tu hành nhiều năm, Thiển Y vẫn chú trọng tu dưỡng tâm tính, rất hiếm khi tức giận. Cho dù bị người ta nhục mạ, giễu cợt, chế nhạo, nàng cũng chưa từng tức giận như thế, đây là lần đầu tiên nàng chân chính động sát tâm.
Từ khi nhân tộc xuất hiện tới nay, vì tranh đoạt sinh cơ, không biết bao nhiêu vị tiên liệt đã hy sinh, mới có vị trí cho nhân tộc ở trên Thánh Linh đại lục.
Mà tai họa thú triều bao nhiêu năm qua cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng gián đoạn, bởi vậy có thể thấy được thú triều ảnh hưởng sâu xa. Mà hiện tại có kẻ vì tư dục của bản thân mà lạm sát người vô tội, thậm chí còn không từ thủ đoạn xua thú triều càn quét thôn trang, có thể nói là tàn bạo bất nhân, khó có thể dung tha!
Thánh Địa mặc dù không can thiệp vào thế tục, nhưng chuyện này đã không còn là ân oán cá nhân, mà đã chạm đến điểm mấu chốt nhất của nhân tộc.
Không nói đến Thiển Y vô cùng thưởng thức hành động của Vân Phàm, chỉ dựa vào việc Sài gia tác oai tác quái như thế, nàng đã không thể tha thứ được rồi.
. . .
"Đại tỷ tỷ, ngươi cũng là bằng hữu của ca ca sao?"
Sau khi hết bàng hoàng, Vân Mục tựa như nghĩ đến điều gì, cho nên cố nén sợ hãi quỳ xuống đất cầu khẩn: "Đại tỷ tỷ, xin ngươi cứu ca ca của ta được chứ? Ca ca của ta là người tốt, hắn đã trợ giúp rất nhiều người, cầu xin đại tỷ tỷ cứu ca ca, xin ngươi. . . xin ngươi. . ."
"Oành! Oành! Oành!"
Vừa nói, tiểu cô nương vừa dập đầu van xin. Mặc dù nàng không biết đối phương là ai hay có thân phận thế nào, nhưng nàng biết đối phương cường đại phi thường, nếu không biên quân cũng sẽ không bị đối phương hù dọa mà chạy trốn như thế. Quan trọng nhất đối phương còn là bằng hữu của ca ca, nói không chừng đối phương có thể thật sự giúp được ca ca.
"Ngươi. . . Ngươi mau đứng lên đi! Đừng như thế. . ."
Thiển Y tâm thần run lên, cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Nàng vội vàng đỡ Vân Mục kéo vào trong ngực, sát khí trên người nhất thời tiêu tán.
"Tiểu Vân muội muội yên tâm, ca ca của ngươi sẽ không sao đâu ."
"Thật. . . Có thật không?"
"Thật, ta sẽ đi tìm hắn, hơn nữa ta sẽ tìm được hắn ."
Thiển Y thanh âm rất bình tĩnh, hai mắt không linh lộ vẻ kiên định. Cùng lúc đó, trong lòng nàng đối với Sài gia còn chưa gặp gỡ, đã căm ghét tới cực điểm, có thể ép một tiểu cô nương thơ ngây biến thành thế này, biên quân Sài gia cũng thật sự rất uy phong!
Tiếp theo, Thiển Y đem ngọc bài giao cho Tiểu Vân Mục: "Ngọc bài này là tín vật của ta, cũng là thánh lệnh của Thánh Địa, khi nào gặp phải khó khăn không thể giải quyết được, cứ lấy ra ngọc bài này, nó có thể giúp cho ngươi vô sự. . . Chỉ tiếc, lúc ấy ta chưa nói rõ tác dụng của tấm ngọc bài này cho ca ca của ngươi, nếu không cũng sẽ không có thảm kịch như vậy."
". . ."
Thấy Tiểu Vân Mục trầm mặc không nói, Thiển Y chỉ biết thở dài trong lòng, lại đem vòng tay trả cho đối phương: "Thứ này gọi là Càn Khôn Trạc, bên trong rất nhiều thứ ca ca ngươi để lại cho ngươi, nhưng mà chờ đến khi ngươi thức tỉnh thiên phú mới có thể dùng, cho nên ngươi nhất định phải cất cẩn thận, biết chưa?"
"Vâng."
Tiểu Vân Mục trịnh trọng nhận lấy vòng tay, dùng dây buộc tóc đeo trên cổ, để nó thiếp thân trên ngực mình.
. . .
"Tiểu Vân muội muội, ngươi hiện tại tính toán thế nào? Có muốn đi theo tỷ tỷ về phía nam, đi tìm ca ca ngươi không?"
Thiển Y vuốt ve trán của Tiểu Vân Mục, nơi đó sưng đỏ lên làm người ta cảm thấy đau lòng.
Tiểu Vân Mục suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta muốn tới Tây Khuyết chủ thành, ca ca bảo ta tới Tây Khuyết chủ thành tìm một người là đại hồ tử, hắn là bằng hữu của ca ca, ca ca nói hắn sẽ giúp ta. . . Cho nên ta nhất định phải tới nơi đó, nếu ca ca còn sống, hắn nhất định sẽ tới đó tìm ta."
"Tây Khuyết chủ thành sao. . ."
Thiển Y định mang theo Tiểu Vân Mục cùng tới Sài gia, thứ nhất thăm dò tin tức của Vân Phàm, thứ hai lấy lại công đạo cho nàng, những mà tiểu cô nương đã quyết ý như thế, nàng cũng không miễn cưỡng đối phương.
"Đã như thế, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."
Thiển Y thật sự không yên lòng Tiểu Vân Mục lên đường một mình, trong thành hiện tại khắp nơi đều là tai mắt của Sài gia. Chính mình nếu rời đi, hậu quả khó lòng tưởng tượng. Cũng may Tây Trữ quận thành cách Tây Khuyết chủ thành không quá xa xôi, dựa theo tốc độ của Tinh La Bàn , nhiều nhất hai ngày có thể tới nơi, về phần biên thành hành trình, Thiển Y cũng không quá vội.
"Cám ơn. . . Cám ơn! Cám ơn đại tỷ tỷ! Cám ơn ngươi. . ."
Tiểu Vân Mục rất kích động, mặc dù trên mặt không thấy nụ cười, nhưng trong mắt tràn đầy vui mừng, nước mắt lặng yên không tiếng động chảy dài trên gương mặt. Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ở thời điểm khó khăn nhất của nàng, có một vị đại tỷ tỷ đã mù hai mắt, nguyện ý giúp mình, an ủi mình.
"Đại tỷ tỷ, ngươi đúng là người tốt!"
Nghe thấy Tiểu Vân Mục chân thành tán dương, Thiển Y khẽ thất thần, bất giác cười cười: "Ngươi nha đầu này, còn nhỏ tuổi, làm sao có thể hiểu rõ tốt xấu được."
"Ca ca đã nói, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu . . ." Tiểu Vân Mục quật cường nói: "Đại tỷ tỷ đã cứu mạng của ta, còn đồng ý giúp ta tìm ca ca, sau này ta lớn lên nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ!"
"Ha ha, nha đầu còn nhỏ mà thật tinh ranh, đây là những thứ mà ca ca ngươi dạy cho ngươi sao?"
"Phải, ca ca đã nói , làm người thì phải tri ân đồ báo. "
"Huynh muội các ngươi thật. . . khả ái."
Thiển Y mặc dù không nhìn được, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự đơn thuần trên người của tiểu cô nương này, cũng giống như sự chân thành và nhiệt tình trên người ca ca của nàng.
"Tiểu Vân muội muội, có thể kể cho ta chuyện trong nhà của ngươi. . . Còn có chuyện về ca ca của ngươi hay không?"
"Dĩ nhiên có thể. . ."
Tiểu Vân Mục hào phóng kể lại: "Nhà của ta chỉ có ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, sau khi cha mẹ qua đời sau, chính là ca ca nuôi lớn ta. Ca ca vì để cho cuộc sống trong nhà tốt đẹp hơn, hắn từ lúc còn rất nhỏ đã phải đi đến trong trấn làm công , mỗi lần trở về cũng mua cho ta rất nhiều thứ. . ."
Nói tới đây, Tiểu Vân Mục trong mắt dâng lên hồi ức hạnh phúc: "Ca ca mặc dù luôn luôn cười nói với ta, nhưng ta biết trong lòng hắn khổ cực vô cùng, khi đó hắn mới mười tuổi. . . Ca ca đem mọi thứ tốt đẹp đều để ta dùng, cái gì cũng không nỡ dùng. . . Ca ca rất tốt với ta, hắn nói muốn cố gắng làm ra tiền, để cho chúng ta có thể sống thật tốt. . . Ca ca nói như vậy đấy. . ."
Vừa nói vừa nói, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
". . ."
Thiển Y trầm mặc không nói gì, mũi khẽ chua xót.
Tiểu Vân Mục lau mắt, thấy vẻ mặt Thiển Y khác thường, không khỏi hiếu kỳ nói: "Đại tỷ tỷ làm sao vậy?"
"Ta rất hâm mộ ngươi vì có ca ca tốt như thế."
"Vâng, ca ca rất tốt với ta, mà đại tỷ tỷ cũng rất tốt. . . Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của tỷ tỷ?"
"Ta sao? Ta tên Thiển Y, thiển y trong thiển thiển vô y."
"Cảm ơn Thiển Y tỷ tỷ."
"Ha ha, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé!"
"Vâng."