- Lục đại nhân, sao ngươi biết phỉ nhân cướp bóc Trần phủ.
Lục Thất nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là trách nhiệm trọng đại không dám lơ là, cho nên đã phái thám mã đặc biệt đến Vọng Giang Bảo giám sát. Kết quả thám mã Vương Đạo phát hiện ra chỗ này có đến mấy chục thương khách, lại nhiều tên có vẻ mặt không tốt vì thế đã cấp báo cho ta. Bằng kinh nghiệm trong quân, kết hợp hôm nay quân chủ lực đến xã Thất Lý. Vì không muốn xảy ra chuyện ác, ta thà đi mất công để nhìn cũng được. Kết quả, lúc đến chỗ này thì nghe thấy 2 tên phỉ nhân ngoài Trần phủ huýt còi, ta lập tức xác định là phỉ nhân cướp Trần phủ, liền hạ lệnh xô cửa vào tiêu diệt phỉ nhân trong Trần phủ.
Vương chủ bộ gật đầu nói:
- Ngươi là vận may của ta.
Lục Thất cười nhạt, không nói, Vương chủ bộ giật mình suy nghĩ một lúc rồi cười nhạt:
- Lục đại nhân, đám phỉ nhân Bát Vương Tự vẫn rất hung tàn mang thù, để lại 200 quan quân đến đây, cho ngươi đích thân dẫn theo 250 quan quân đi diệt đám phỉ Bát Vương Tự, chấm dứt hậu hoạn.
Lục Thất sửng sốt rồi nghiêm mặt hành lễ nói:
- Lục Thiên Phong lĩnh lệnh.
Vương chủ bộ hài lòng gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Đại nhân, ta đồng ý lĩnh lệnh đi tiêu diệt thổ phỉ nhưng có một lời đề nghị muốn đại nhân tham khảo.
Vương chủ bộ nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ngươi nói đi.
Lục Thất nói:
- Đại nhân, đi tiêu diệt Bát Vương Tự, Lục Thất nguyện làm lính hầu, muốn mời đại nhân phái hai vị huyện úy Hộ quân khác dẫn đại quân vào tiêu diệt phỉ.
Vương chủ bộ nói:
- Lần này ngươi muốn cho người khác chủ trì tiêu diệt phỉ.
- Đúng, tôi không muốn nổi trội quá mức.
Lục Thất thản nhiên nói.
Vương chủ bộ gật đầu nói:
- Sắc sảo lắm, ngươi hiểu đạo lý giấu mình, được, ta lập tức cho hai Huyện úy hộ quân khác đến đây. Ba huyện úy các ngươi phân chia nhau phái người đi hành sự. Ngươi dẫn theo 50 quan quân dẫn đầu, hai người Lôi, Tống dẫn theo 100 quan quân cùng trợ giúp, nhất định phải cẩn thận.
- Tạ ơn đại nhân quan tâm.
Lục Thất cung kính đáp.
Lục Thất làm lính hầu, hắn và Vương Đạo thay trang phục bình dân chọn từ 50 tên quan quân lấy ra 16 người. Hắn và Vương Đạo điều khiển một chiếc xe phỉ nhân mui kín, cùng chở 8 gã quan quân trong xe hướng về phía bảo thành Đông Lưu, số quan binh còn lại cách sau 500m, xa hơn phía sau chính là hai quân đội của Lôi Tống đang vội vàng chạy tới.
Trên đường, Lục Thất nhìn ra số quan quân được lựa chọn không được vui cho lắm, lần làm nhiệm vụ phải ngụy trang này nói thẳng ra là mức độ thương vong sẽ rất xao. Nhưng số lính được tuyển chọn cũng không dám kháng lệnh mà không đi.
Lục Thất biết sĩ khí xuống sẽ rất đáng sợ, hắn cố tình nói lớn:
- Các huynh đệ, đến hang ổ của phỉ thấy của cải đừng nên lấy quá nhiều, chỉ cần lấy một vài thỏi vàng là đủ. Nếu lấy nhiều hơn, các huynh đệ phía sau lại ghen tỵ quá với các ngươi.
Câu này giống như mũi kim đâm vào lòng 16 quan quân, trong xe xôn xao, một lát sau có một quan binh thò đầu ra cung kính nói:
- Đại nhân, chúng tôi lấy của cải sẽ không sao chứ?
Lục Thất lạnh lùng nói:
- Ai bảo là không sao, số tài vật ta sẽ bổ sung vào công quỹ, nhưng số của cải các ngươi lấy ta coi nhưng không biết, không cần lộ ra đâu.
Tên quan binh kia cung kính đáp rụt đầu về. Lục Thất cười lạnh nhạt. Trước khi đánh trận các tương lĩnh đều đã đồng ý sau khi công thành có thể cho phép quan binh giật tiền gian nữ, đây là cách chấn chỉnh quân tâm rất đê tiện, nhưng lại có hiệu quả trực tiếp nhất. Giảng đạo lý để quân lính vì nước quên mình, vậy chỉ khiến mỗi người họ co vòi lại thành bao cỏ mà thôi.
Bát Vương Tự là một ngôi miếu thờ Hà Bá, là một nơi rất dài sau thành. Nơi đó có nhánh sơn hà chảy về hướng Đại Giang, tên là sông Tiểu Long, hai bên bờ sông có nhiều đối, núi. Mấy chục năm nay nơi đây là nơi cư ngụ của thổ phỉ. Quân số trên dưới trăm người, đám thổ phỉ này rất chuyên nghiệp, chỉ cướp của nhà giàu và thương nhân, giết người tàn bạo, thanh danh cực ác.
Vì Bát Vương Tự là giao giới của huyện, địa hình phức tạp hơn nữa đạo tặc giảo hoạt, triều đình khó mà quét sạch được. Lần này đạo tặc Bát Vương Tự đã kích động đến lợi ích trung tâm của Vương chủ bộ, Vương chủ bộ hạ ác tâm toàn lực quét sạch.
Lục Thất đảm nhiệm chức Huyện úy hộ quân đương nhiên là biết nạn trộm cướp phân bố ở huyện Thạch Đại. Trong huyện Thạch Đại có tổng cộng 4 ổ trộm cướp là Bát Vương Tự, Thanh Đầu, Liên Vân Trại và Bạch Sa Lâm. Trong đó Bát Vương Tự và Bạch Sa Lâm là hai ổ trộm cướp đã tồn tại từ lâu. Số người không nhiều nhưng lại là một mối họa lớn. Còn Liên Vân Trại và Thanh Đầu đều do đám loạn dân tập hợp lại. Có hơn 1000 người, trong đó Thanh Đầu cái gì cũng cướp, Liên Vân Trại lại chỉ cướp của nhà giàu và lương thực, hơn nữa cũng không giết người bừa bãi.
Chiêu giấu binh thủ xa của Lục Thất là một nước cờ hiểm, hắn không trông cậy vào việc có thể xông thẳng vào trung tâm hang ổ của phỉ nhân, mà là cố gắng mê hoặc một đám phỉ chạy trốn. Sở dĩ bọn giặc Bát Vương Tự khó tiêu diệt, là vì quan binh đến đây chúng đều sơ tán vào rừng sâu, quan binh đi rồi chúng lại tụ tập thành phỉ.
Sau khi vào sơn địa Bát Vương Tự. Lục Thất lấy trong ngực ra hai thỏi vàng và túi lụa. Mỗi thỏi mười lượng, trong túi lụa cũng là mười thỏi vàng nặng ba lượng, lập tức có đến 50 lượng vàng. Trong lòng Lục Thất chợt hưng phấn, làm trộm quả là nhanh giàu.
Hắn cất vàng cẩn thận, chỉ cầm lấy một thỏi mười lượng vàng lật đi lật lại trong tay xem, thực ra đây là hành động đầy tính mê hoặc, tinh thần của hắn đang đề phòng cao độ, tai hắn thì chú ý đến từng động tĩnh xung quanh.
- Này, ngươi cầm gì trong tay vậy?
Đột nhiên có người từ trong bụi cây đứng lên hỏi.
Lục Thất cố tình giật mình nhảy xuống xe ngựa nhìn về phía có tiếng người, rồi vội vàng giấu vàng vào ngực. Người kia thấy thế từ trong bụi cỏ nhảy ra đi đến trước xe hô lên:
- Này, trong tay ngươi chính là vàng, có phải xuất sư không thuận gió hay không, sao lại chỉ có hai chiếc xe, những người khác đâu.
Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, kỹ thuật của hắn rất không chuyên nghiệp, cũng không mong gì dụ được đám thổ phỉ ở trạm canh gác ra, chỉ có thể nói là hôm nay thiên thời, gặp phải tên phỉ nhân đầu óc ngu si.
Cánh tay hắn nhanh như chớp mãnh liệt khống cổ cổ tên phỉ nhân, tay trái nắm lấy eo rồi xốc tên đó vào trong xe mui kín, khẽ giọng quá hỏi:
- Hỏi y, hang ổ trung tâm của bọn phỉ ở chỗ nào? Có xa không? Trên đường đi còn trạm phỉ canh gác nào nữa không?
Sau khi ra lệnh, có tiếng gào thét truyền ra từ trong xe. Một lát sau có một quan binh thò đầu ra báo cáo với Lục Thất. Lục Thất nghe xong quyết đoán nói:
- Mọi người chuẩn bị đi, xe của ta sẽ xông vào hai trạm canh gác tấn công hang ổ của phỉ.
Nói xong hắn lên xe, vung tay thẳng tiến về thần miếu Bát Vương Tự.
Xe đi đường núi xóc nẩy, phi nước đại, dần dần đã nhìn thấy một con sông, trên sườn núi ở cạnh sông có một miếu thờ chiến mấy chục mẫu đất. Dân hai bờ Đại Giang rất tôn sùng thần linh thủy phủ, quy mô hương khói miếu thờ không kém gì đạo quan. Hiện tại Bát Vương Tự đang bị phỉ nhân chiếm cứ, vì mỗi lần tiêu diệt phỉ quan binh đều không dám làm tổn thương đến thần miếu này.
Thấy chỉ còn cách Bát Vương Tự có 100m, chợt mấy chục phỉ nhân xông từ trong chùa tuôn ra, tên nào cũng cầm binh khí trong tay, có người còn giương cung chờ lệnh. Lục Thất vừa nhìn đã biết không hay, chắc chắn các trạm canh gác đã ngầm truyền tin về để chúng có sự phòng bị. Nhưng hắn tự tin bằng vũ lực bản thân sẽ vượt qua thử thách này, cho dù không diệt được bọn giặc thì cũng nắm chắc 9 phần chạy trốn được.
- Sơn chủ, gió lớn rồi.
Lục Thất giả vờ hô to, ít nhiều tiếng hô này cũng có chút hiệu quả. Phần lớn cung thủ đều rủ cung xuống nhìn lên.
- Các vị, bắn tên trước, xuống sau.
Lục Thất thấp giọng quát, quan binh ở trong xe nghe lời Lục Thất chỉ bảo lập tức nhảy ra. Tay mỗi người đều cầm cung tên, trên cung đáp 3 mũi.
Hai chiếc xe cùng hướng về bọn giặc, đám phỉ nhân thấy có vẻ không đúng liền cuống quýt giương cung. Lục Thất cầm cung tên đã chuẩn bị sẵn trong xe nhanh chóng lắp 3 mũi tên mà bắn. Quan binh sau xe cũng bám sát xe ngựa đồng loạt giương cung bắn. Hai bên tấn công nhau bắn tên như mưa. Mưa tên công kích của quan binh chiếm thế thượng phong, bắtn7-8 phỉ nhân chết tại chỗ. Mà quan binh thì đã có sự chuẩn bị, cộng thêm xe ngựa chắn ở phía trước, nên chỉ có 3 người bị thương ngoài da.
Lục Thất nhảy xuống xe, lúc hai xe ngựa tấn công bọn giặc là lúc hắn đứng tại bắn hàng loạt mũi tên, gần như không có khoảng trống nào. Phỉ nhân chết rất nhiều khiến cho kẻ còn sống bàng hoàng lui vào trong Bát Vương Tự. Có một số ít liều chết chạy trốn về hướng hai bên đều bị Lục Thất và quan quân bắn chết. Hiệp thứ nhất tiêu diệt được hơn 20 phỉ nhân, quan binh kinh ngạc về mãi không thôi về thần tiễn của Lục Thất .
Trong lúc họ động thủ thì viện quân cũng đến rồi, hơn 200 quan binh hô giết. Lục Thất nghe vậy ngẩn người ra, hắn thầm nghĩ đến nhanh thật. Hai vị huyện úy Lôi Tống kia sợ không lập được công đầu cho nên đã tức tốc đốc quân đuổi theo. Nhất là Tống huyện úy vượt lên trước vội vàng bổ sung.
Lục Thất khoát tay, ra lệnh cho 16 quan binh theo hắn phi nước đại về phía sau thần miếu. Hắn phán đoán đạo tặc gặp quân ắt sẽ chạy trốn, quả nhiên sau khi bao vây sau miếu đã nhìn thấy đạo tặc đang chạy trốn từ cửa sau. Không đợi Lục Thất hạ lệnh, nhóm quan quân đã phóng tên về đám phỉ đang kinh hoảng rút về cửa sau, nhưng có 3 tên đạo tặc vẫn chạy thoát được