Còn trên thực tế, Lục Thất cũng hiểu hành vi cẩn thận của La trưởng sử chỉ là có thể thoát khỏi nguy cơ nghe phong thanh bên ngoài. Nếu có một ngày Lục Thất hắn bị vạch tội, thì cho dù hắn nhân nghĩa không làm liên lụy đến La trưởng sử, Đường Hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho La trưởng sử. Dù sao, La trưởng sử cũng chính là mạng lưới quan hệ chính của Lục Thất hắn tại Kinh thành.
Cho nên, Lục Thất nghĩ cách tránh họa tốt nhất chính là khiến Đông Hà giữ miệng không nói ra hắn. Bằng vào lời đồn đại để đem mạng giao thiệp gán lên người Chu Chính Phong hoặc là Vinh Xương. Loại chuyện mạng lưới quan hệ là một quy tắc ngầm chốn quan trường.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Lục Thất nhịn xuống căm ghét đáp lại.
- Được rồi, ngươi về đi, thư ngươi cứ giao cho thuộc hạ của ngươi đưa đi.
La trưởng sử ôn tồn nói.
Lục Thất đành phản ứng lại ôn tồn nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có một chuyện khó hiểu, đó là Tiêu phủ rõ ràng là gia tộc mạnh nhất ở huyện Thạch Đại, vì sao Tiêu phủ lại không mưu cầu quyền lực ở huyện.
- Nguyên nhân chính vì là cường tộc số một, cho nên mới không thể đi mưu cầu quyền lực ở huyện Thạch Đại, đó là một đại kỵ, ngươi nên hiểu điều ấy.
La trưởng sử thản nhiên nói.
Lục Thất ồ lên một tiếng, rồi lại nghe La trưởng sử nói:
- Thực ra, chuyện mộ binh căn bản là vì bảo vệ Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại. Võ đinh của Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại chỉ có trăm người, mà ngươi cơ bản đã được xem như là người của Tiêu phủ.
Lục Thất ngẩn người ra, tiếp đó chắp tay nói:
- Đại nhân, thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ xin cáo lui.
*****
Rời khỏi La phủ, trên đường trở về tâm trạng của Lục Thất rất rối bời. Hắn cảm thấy như bị nhập vào một tấm lưới, một tấm lưới lớn của sự tranh quyền đoạt lợi đậm mùi máu tanh. Có lẽ hắn đã thành một ô vuông trong tấm lưới đó. Một cái lưới lớn hành động như một thể, thân đang ở trong lưới có lẽ sẽ có được phúc, nhưng mối họa cũng không lường được.
- Hết cách rồi, chỉ có thể bước một bước nhìn một bước, sau này tâm nhãn dài hơn là được.
Lục Thất tự khuyên mình.
Trên thực tế, hắn biết mình đã là một quân cờ trong ván cờ, nếu nhúng tay vào tiền vốn thì sẽ phải trả cái giá để tỉnh ngộ.
Trở về tú trang, tiếp tục một cuộc sống hương diễm ấm áp. Sáng ngày thứ hai, Lục Thất đang ở trong sân vườn thư thái đọc sách thì đột nhiên bị tiếng gọi của A Hồng hù dọa, vừa nhìn thì thấy A Hồng gấp gáp chạy tới, nhìn Lục Thất hoảng sợ nói:
- Công tử, có rất nhiều quan nhân đến đây.
Lục Thất nghe thấy vậy giật mình, vội đi đến trước viện, hắn nhìn thấy ngay hơn mười quan quân mặc áo giáp. Đi đầu là một Giáo Úy mặc áo giáp khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ cương quyết, dũng mãnh. Người đứng ở bên trái Giáo Úy Lục Thất có quen biết, người này thân hình cao lớn, khuôn mặt béo tròn, tên là Đàm Viêm, cũng là một trong số thám vệ thuộc quan của Lục Thất.
- Đại nhân, vị này chính là Trung Quân Lệnh dưới quyền Chu tướng quân, Chu Phong đại nhân. Chu Phong đại nhân là viên chức của Trí Quả Giáo Úy.
Đàm Viên đi lên trước một bước, ôn tồn báo cáo về phía Lục Thất.
Lục Thất vừa nghe đã hiểu ngay, hắn cũng không ngờ phải quy vào đội quân diệt phỉ nhanh như vậy. Hắn vội vàng chắp tay ra mắt nói:
- Lục Thiên Phong tham kiến Chu đại nhân.
Chu Phong chắp tay trả lễ, rồi buông tay trái xuống đỡ đao, y nói:
- Lục đại nhân, bản lệnh phụng theo quân lệnh của Tướng quân đại nhân, lệnh cho Lục đại nhân giờ thìn sáng mai dẫn thuộc quân tới Nam đại doanh ở ngoài cửa thành Nam sát nhập vào đại quân.
Lục Thất cũng ung dung nói:
- Thuộc hạ tiếp lệnh.
Chu Phong gật gật đầu nói:
- Lục đại nhân, ngày mai gặp ở Nam đại doanh.
Lục Thất gật đầu rồi lại ôn tồn nói:
- Chu đại nhân, không biết lệnh điều động hạ quan của Binh bộ có mang đến không?
Chu Phong ngây người ra nói:
- Công văn của Binh bộ vẫn còn chưa đến phủ Tướng quân, nhưng việc sát nhập vào đại quân diệt phỉ đã định. Tướng quân đại nhân hy vọng thuộc quân mau chóng vào quân, để cho đại quân có thể nhanh chóng ma hợp.
Lục Thất ngẩn người ra nói:
- Chu đại nhân, hạ quan chưa nhận được lệnh điều động của Binh bộ, thì không thể quy về dưới trướng của Tướng quân đại nhân được.
Chu Phong chau mày, không vui nói:
- Việc sát nhập đại quân diệt phỉ đã được định rồi. Nếu Tướng quân đại nhân đã hạ lệnh, thì Lục đại nhân tuân lệnh là thỏa đáng nhất. Lệnh đã tới, bản lệnh còn phải đi truyền lệnh, xin cáo từ.
Chu Phong nói xong, xoay thân mang người rời đi. Đàm Viên thì ở lại nhìn Lục Thất. Lục Thất cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ Chu Chính Phong kia không chỉ có tính tình bạo ngược, mà còn không biết tuân theo quốc pháp, quy củ.
- Đại nhân, ngày mai có đi không?
Đàm Viên ôn tồn hỏi.
Lục Thất nhìn y cười nói:
- Không thể đi.
Đàm Viên ngẩn người ra nói:
- Đại nhân, nghe nói tính tình của Chu tướng nhân rất hống hách, nếu không đi gặp, chỉ e sau này có phiền toái.
- Có phiền toái cũng không thể đi, không có lệnh điều động của Binh bộ, chúng ta mà đi chính là tội lớn.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Đàm Viên gật đầu lại nghe Lục Thất nói:
- Đàm Viên, ngươi đi thông báo một chút đi. Giờ thìn ngày mai đến Binh bộ, chúng ta đến đó chờ lệnh điều quân.
- Đến Binh bộ đợi ư, vậy không ổn đâu.
Đàm Viên nói với vẻ nghi ngờ.
- Không ổn cũng phải đi đợi, hơn nữa ngày nào cũng phải đi cho đến khi lấy được lệnh điều động của Binh bộ thì thôi.
Lục Thấy ôn tồn dặn dò, Đàm Viên trả lời rồi rời đi.
Ở phía sau Tư Ngọc và Tư Trúc đã đến rồi, hai tỷ muội một trái một phải đỡ lấy hai cánh tay của Lục Thất. Tư Trúc e sợ nói:
- Đại ca, có phải sắp xuất chinh không?
Lục Thất nhìn hai bên trái phải với ánh mắt nồng nàn:
- Đúng rồi, nhưng đại ca chỉ đi tiêu diệt thổ phỉ. Bằng vào bản lĩnh của đại ca, diệt phỉ chắc sẽ không cần lo lắng đến tính mạng. Lần trước đại ca đi đưa hàng, gặp cả trăm tên phỉ tặc cũng bình an trở về đấy thôi. Lần này đại ca đi, đại ca là người cầm binh tác chiến, thì lại càng không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tư Trúc ừ một tiếng, muốn tin tưởng lời Lục Thất nói. Lục Thất chậm rãi nhìn lại, hắn thấy từng khuôn mặt thân thiết và hoảng sợ. Chính Lý Tuyết Tâm cũng ra tới, khuôn mặt tuyệt mỹ khá bình tĩnh nhưng cũng lộ ra mấy phần bất an. Lục Thất mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, cảm giác có người quan tâm đến mình thật tốt.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất và thuộc hạ tề tựu tại nha môn Binh bộ. Điều khiến Lục Thất thấy không ngờ chính là thuộc quyền của hắn ngoài mười hai tên thám vệ, còn có một gã Giáo Úy trong quân tòng bát phẩm thượng giai, một gã Lục Sự quân tào tòng bát phẩm hạ cấp, năm tên Giáo Úy đội trưởng nhân dũng thống quân chính cửu phẩm thượng giai, năm tên Phó Úy đội phó nhân dũng chính cửu phẩm hạ giai, cộng thêm hai mươi lăm quan tướng trong biên chế của Lữ Soái hắn đều đến đông đủ, còn có gần năm trăm binh sĩ thuộc quyền của hắn.
Ở ngoài cửa Binh bộ, Lục Thất và các tân quan tướng làm quen với nhau. Giáo Úy trong quân tên là Địch Bình khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú. Giáo Úy trong quân còn gọi là Trung Quân Lệnh, là một trong những nhân vật giữ vai trò chủ đạo trong quân. Theo lý, y phải dùng người đảm nhiệm là Doanh tướng tâm phúc. Vì đây là chức vụ có quân quyền thay Chủ tướng truyền lệnh. Nếu dùng người không thích hợp, vậy thì sẽ gây ra hậu quả giả truyền quân lệnh.
Lục Sự quân tào là một người trung niên bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, dáng người cũng gầy yếu tên là Triệu Hàn. Quyền uy của chức sự Lục Sự quân tào rất lớn, gần với Doanh tướng. Chức trách có quản lý quân nhu, hình phạt và phụ trợ chỉ huy quân đội. Lục Sự quân tào và Trung Quân Lệnh, cùng với Chủ tướng chính là một tổ ba người cùng nhau tổ chức quân sự. Còn các tham vệ của Lục Thất thì không có quyền chủ động tham gia vào quyết sách quân sự.
Ở Binh bộ, Lục Thất một bình tiến vào hỏi về lệnh điều quân, đương nhiên là không có. Lục Thất đành phải ra ngoài Binh bộ cùng thuộc hạ chờ đợi.
Hắn làm như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, biết rõ làm như vậy sẽ gây phiền toái cho Chu Chính Phong. Tất nhiên sẽ làm cho Chu Chính Phong sinh thù, nhưng hắn không thể ở nhà mà chờ được. Hắn chỉ có thể làm ra vẻ vội vã xin được lệnh quy nhập đại quân, nhưng lại không dám có thái độ làm trái pháp luật, về phần hậu quả thì đành nghe theo mệnh trời.
Lục Thất nói đợi, đám thuộc quan không phản đối, cũng không thể hiện sự hoài nghi ra ngoài. Tâm trạng của bọn họ không căng thẳng, chỉ cần nghe lệnh thì không lo hậu hoạn.
Sau nửa giờ, một nhóm nữa đồng bệnh tương liên với bọn họ tới gia nhập. Một vị Lữ Soái phủ quân tên Chung Hải cũng dẫn thuộc quan đứng ở ngoài Binh bộ. Sau khi Lục Thất và Chung Hải chào nhau, Chung Hải đi vào Binh bộ, một lát sau đi ra, cho Lục Thất một bộ mặt khổ sở, sau đó đi về chỗ thuộc quan của mình, cũng bắt đầu chờ đợi.
Đợi suốt cả một ngày, đến lúc quan viên Binh bộ đi rồi, Lục Thất và đám thuộc hạ mới rời khỏi, đương nhiên là không thể giải tán về nhà được. Lục Thất dẫn theo thủ hạ đi đến quán rượu của Kim Trúc, mời ăn uống để làm lay chuyển lòng người. Thậm chí còn cho cả kỹ nữ đến để họ hưởng thụ.
Lục Thất ăn uống đến canh hai, hắn từ chối thuộc hạ giữ lại mà về nhà để tinh thần được thả lỏng, hưởng thụ ngọc thể kiều diễm của mỹ nhân thực sự