Đi được 5 dặm nhìn lại, trong lòng Lục Thất ít nhiều cũng có cảm giác được thoát khỏi miệng hùm. Con người của Vương Ngạn Thăng để lại cho Lục Thất ấn tượng, chính là một Sơn Đại vương không có duệ khí thiên hạ mà là ác bá một phương.
Qua cuộc trò chuyện với Vương Ngạn Thăng, Lục Thất phát hiện ra y có cảm giác bất an. Vương Ngạn Thăng lo lắng sẽ bị bắn lén, đó cũng là sự cảnh giác với chỗ dựa vững chắc là Triệu Khuông Dẫn. Cho nên Vương Ngạn Thăng có ý kết giao với thế lực mới, y muốn mình là một thế lực độc lập lớn mạnh. Sự ủng hộ nhiều năm của Triệu Khuông Nghĩa rõ ràng là nuôi một con sói hoang có thể cắn trả.
Tai sao Vương Ngạn Thăng phải bất an? Nếu Triệu Khuông Nghĩa ủng hộ Vương Ngạn Thăng nhiều năm, vậy sẽ không dễ dàng để cho người khác thay thế y. Nhưng nhân tố có thể làm cho y bất an chỉ có thể là thế lực của thổ hoàng đế ở Bình Lương găp phải nguy cơ bị mất đi.
Sao có thể mất? Một là bị người khác thay thế, hai là Nguyên Châu đã không còn ý nghĩa phòng ngự với Hạ quốc, cho nên mới phải chim bay cung tốt giấu. Ba là, huynh đệ Triệu thị muốn tạo phản muốn điều Vương Ngạn Thăng suất quân rời khỏi vùng Bình Lương tiến quân về phía đông.
Lục Thất cũng chỉ là phát hiện ra sự bất an của Vương Ngạn Thăng. Nguyên do cụ thể hắn không hỏi nhiều, hắn rất hiểu, chỉ cần hắn giữ vững thái độ quân khách thì Vương Ngạn Thăng mới giảm bớt sự căm thù với hắn. Mà Lục Thất cũng cần y hợp lực an tường.
Đường về thuân lợi, Lục Thất sai người quay về huyện Bình Cao. Một là báo cáo bình an, hai là để cho Tiểu Điệp có sự chuẩn bị tâm lý. Nếu hắn mạo muội dẫn hai nữ nhân dị tộc về cho dù có đầy đủ lý do cũng sẽ khiến Tiểu Điệp giận hờn.
Trên thực tế, hai mỹ nhân dị tộc này quả thật là hắn tham lam muốn giữ lấy bằng không nhiều lắm hắn cũng chỉ giữ một. Con người của Vương Ngạn Thăng cũng lấy mình đẩy người, thích dùng nữ nhân làm thủ đoạn để quan hệ xã hội.
Lúc gần đến thị trấn Bình Cao, thuộc hạ đưa thư quay lại báo cáo với Lục Thất. Tiểu Điệp để hắn mang nữ nhân ở lại trong thành. Tiểu Điệp đã thuê một căn nhà rồi, Lục Thất nghe vậy thấy lòng ấm áp vui mừng vì thái độ khoan dung của Tiểu Điệp.
Đến thị trấn Bình Cao, thuộc hạ dẫn đường vào khu Đông thành, dừng bước trước một ngôi nhà giàu. Lục Thất bảo thuộc hạ chờ bên ngoài hắn dẫn theo A Y Na và A Cổ Lan vào cửa.
Sau khi gõ cửa, một người phụ nữ trung niên ra mở cung kính mời Lục Thất đi vào. Lục Thất vào cổng lớn dắt theo A Y Na và A Cổ Lan phía sau. Sau khi các nàng hợp hoan với Lục Thất lại sợ hãi như con chim nhỏ nép vào người hắn. Lục Thất vui mừng như người đàn ông đang yêu.
Nhưng hắn cũng rất đau đầu, tất cả thuộc hạ không ai hiểu ngôn ngữ An Tây. Ở thành Toái Diệp cách Nguyên Châu rất xa, chỉ có thể thông qua thương nhân Tây Vực mới hiểu được ngôn ngữ dị tộc An Tây. Vì con đường tơ lụa bị ngăn nên không có thương nhân Tây Vực, hơn nữa ở Tây An có rất nhiều dị tộc.
Vừa đi vào tòa nhà, Lục Thất liếc nhìn thấy ngay Thính Đường, Tiểu Thanh đứng ở đó, hắn mỉm cười đi tới. Tiểu Thanh ra đón, rồi lại nhìn về phía sau Lục Thất.
Sau khi đoàn tụ, Tiểu Thanh dịu dàng nói:
- Lão gia, phu nhân nói rồi bảo cô dâu vào sảnh dâng trà khấu kiến.
Lục Thất ngẩn người ra khó xử nói:
- Tiểu Thanh, ngôn ngữ của các nàng ấy không giống chúng ta.
- Không sao, thiếp có thể ra hiệu.
Tiểu Thanh dịu dàng trả lời.
Lục Thất gật đầu, quay lại mỉm cười xua tay ra hiệu cho A Cổ lan và A Y Na. Tiểu Thanh chủ động đi qua cầm lấy tay họ cũng đi đến phòng khách, Lục Thất theo sau.
Đi vào phòng khách, Lục Thất nhìn thấy Tiểu Điệp, nàng mặc váy mày lam, khí chất cao quý, ngồi ở vị trí chủ.
Tiểu Thanh dịu dàng khoa chân múa tay ra hiệu bảo A Cổ Lan và A Y Na quỳ xuống bái kiến. A Y Na và A Cổ Lan vào sảnh khuôn mặt có vẻ e sợ. Tiểu Thanh ra hiệu, các nàng rất nhanh gật đầu hiểu được cùng quỳ xuống gần Tiểu Điệp, tay phải đưa ngang ngực cúi đầu, cung kính.
Tiểu Điệp thản nhiên nghe, Tiểu Thanh mang khay trà đến ra hiệu cho hai người kính trà. Hai nàng cầm lấy chén trà, sau đó quỳ gối vái mấy cái rồi cung kính dâng trà. Tiểu Điệp nhấp một chén trà sau đó đặt sang một bên.
Tiểu Thanh lại đỡ hai người đứng lên nhân tiện giơ tay cởi quần áo của các nàng. Hai người gật đầu chủ động cởi quần áo ra lộ ra cơ thể nõn nà. Tiểu Điệp nhìn, khuôn mặt khẽ cười, đưa tay bắt lấy A Y Na, tùy ý đùa nghịch, A Y Na cũng làm theo mà không dám trái.
Ngay trước mặt Lục Thất, Tiểu Điệp đùa với hai nàng một lúc lâu, Lục Thất nhìn mà dục hỏa nóng lên nhưng chỉ có thể kiềm chế mỉm cười. Mãi đến lúc Tiểu Điệp buông tha cho hai nữ nhân dị tộc này, bảo Tiểu Thanh dẫn họ đến hậu trạch.
Lục Thất đi tới, áy náy nói:
- Tiểu Điệp, ta không nên háo sắc thu nạp các nàng ấy.
Tiểu Điệp đứng trước mặt Lục Thất ngưỡng mộ dịu dàng nói:
- Đừng nói ngốc, chàng thu nạp hai nữ nhân này không có gì sai. Lần này đi đến huyện Bình Lương có phải là nguy hiểm không?
Lục Thất nghe xong thấy lòng ấm áp, dịu dàng nói:
- Vương Ngạn Thăng muốn làm binh bá, ta coi như đã ứng đối thích đáng, không gây ra thù hận.
Tiểu Điệp gật đầu, chợt cười nói:
- Hai nữ nhân dị tộc này đẹp như hai tiên nữ. Thiếp định uy hiếp hai nàng, không ngờ họ lại thuận theo.
Lục Thất lắc nhẹ đầu nói:
- Các nàng ấy rất đáng thương, bị bán từ Toái Diệp Tây An. Ở đó có chế độ nô lệ dị tộc, tâm lý của các nàng ấy chắc đã tự cho mình là nô lệ. Cho rắng bản thân tất cả đều thuộc về chủ nhân, nàng đùa các nàng ấy như vậy trong lòng các nàng ấy không cho là nhục nhã mà lại nghĩ rằng đó là việc nên làm.
Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Hai cô dâu này, sau này sẽ theo thiếp.
Lục Thất cười gật đầu, Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Thiếp sẽ dạy các nàng ấy học tiếng Hán.
Lục Thất gật đầu, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Điệp, các nàng ấy tin vào thần minh, nàng nên tông trọng tín ngưỡng của họ.
- Yên tâm đi, thiếp là chủ mẫu cũng là tỷ tỷ của họ, sẽ tôn trọng tín ngưỡng, phong tục của họ.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu nói vòng vo:
- Lần này đi gặp Vương Ngạn Thăng, chính mồm y thừa nhận Triệu Khuông Nghĩa là chỗ dựa của y. Nhưng y có cảnh giác với Triệu Khuông Nghĩa. Khả năng Triệu Khuông Nghĩa đã làm gì đó nguy hiểm cho địa vị binh bá của Vương Ngạn Thăng, khiến y rất để ý.
- Vương Ngạn Thăng cảnh giác với Triệu Khuông Nghĩa, vậy có lợi cho Thất lang sao?
Tiểu Điệp hỏi.
- Hẳn có lợi, nhưng đối với ta mà nói chủ yếu là muốn kiềm chế Hạ quốc cho nên có thể quan hệ với Vương Ngạn Thăng.
Lục Thất trả lời.
Tiểu Điệp gật đầu, tiện lại dặn dò:
- Thất lang, về sau Vương Ngạn Thăng mời chàng đi Bình Lương, chàng đừng đi nữa vì Triệu Khuông Nghĩa có thể sẽ hại chàng đấy.
Lục Thất ngẩn người ra rồi nói:
- Sự hiện hữu của ta đối với Triệu Khuông Nghĩa là có lợi mà.
- Thất lang, chàng đừng nghĩ như vậy, có một loại người không bằng sự tồn tại của trí tuệ của chính mình. Triệu Khuông Nghĩa là loại người đố kỵ người tài, y nhất định sẽ đối phó với Thất lang.
Tiểu Điệp chân thành nói.
Lục Thất nghe xong như thoáng suy nghĩ một lúc sau gật đầu nói:
- Ta sẽ cẩn thận mà.
Tiểu Điệp cười gật đầu, Lục Thất cười chuyển đề tài:
- Bá phụ đi đâu rồi?
- Không biết, nghĩa phụ sau khi trở về Chu quốc đường làm quan không được như ý. Chu hoàng đế không hề triệu kiến, cũng không trọng dụng. Nghĩa phụ lại quay về Trương Vĩnh Đức.
Tiểu Điệp trả lời.
Lục Thất gật đầu, Tiểu Điệp lại hỏi:
- Chàng hỏi nghĩa phụ có ý kiến gì không?
- Ta muốn thành lập thương lộ, nếu Khách Ban có thể quay về, ta định cùng với Tế Phong thị tiến sâu thêm bước nữa. Dùng cách thông thương mở ra lỗ hổng của Hạ quốc tan rã.
Lục Thất nói.
- Thiếp sẽ thư cho nghĩa phụ, xin nghĩa phụ vì Thất lang dốc sức, nhưng vẫn không nên nói lai lịch của Thất Lang.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Bá phụ sẽ đồng ý, người thất ý rất dễ oán hận. Với tất cả những gì của ta ở Chu quốc cũng đáng được bá phụ dốc lực. Ít nhất bá phụ có thể có được thương lợi.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Thư không cần vội, đợi Khách Ban quay về hãy đưa. Nếu Khách Ban có thể trở về thì cũng là mấy ngày nay rồi.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất chợt giơ tay đỡ lấy nàng dịu dàng liếc mắt một cái, tay nhẹ nhàng ôm lấy rồi cúi xuống hôn môi son.