- Ô Sơn, Lục Bính đến bái lạy, xin nhận một bái.
Nhìn thấy sau khi Lục Thất hô lớn một tiếng, một tay hành lễ xoay người bái lạy, kết quả đột nhiên có thay đổi, Lục Thất mới xoay người được một nửa bỗng nhiên cứng đờ bất động, dường như có lực gì đó ngăn cản Lục Thất bái lạy.
Đám vệ sĩ không hiểu nhìn, đằng xa cũng có người nhìn chuyện hay, bỗng nhiên nhìn thấy tóc của Lục Thất bay bay trong gió, áo bào cũng bay lên, bộ dáng giống như đang đối kháng với một lực lượng nào đó.
Đột nhiên, cảnh tượng càng kinh người xuất hiện, thân thể của Lục Thất không ngờ chậm rãi bay lên, mà cảnh tượng áo bào Lục Thất bay bay, dường như đang cố gắng muốn rơi xuống đất.
A! Tất cả những người nhìn thấy trong lòng đều khiếp sợ, nhìn thấy thân thể của Lục Thất giống như bị một lực lượng gì đó đẩy lên cao, dần dần không ngờ đẩy lên cách mặt đất ba thước, cảnh tượng áo bào lay động quả thực giống như một tiên nhân có thể bay trên trời.
Hừ! Bỗng nhiên Lục Thất kêu ra tiếng, thân thể đang trên không đột nhiên bay xuống dưới, trực tiếp đánh về phía đám vệ sĩ, có vệ sĩ vừa nhìn thấy, vội chạy đến đỡ Lục Thất.
- Lui về phía sau không được chạm vào chủ thượng.
Lãnh Nhung gào to một tiếng, đám vệ sĩ chạy về phía trước vội vã lui về phía sau, cùng Lãnh Nhung nhanh chóng lùi về sau, nhìn thấy thân thể Tấn Vương đột nhiên rơi xuống đất.
- Ô Sơn, bản chân nhân là thành tâm đến bái lạy, tuyệt đối không có ý gì khác, sau khi bái lạy chín cái sẽ làm suối báo đáp.
Lục Thất đứng yên ngẩng đầu, lớn tiếng nói.
Lục Thất nói xong đứng im trong chốc lát mới vung ống tay áo bước đi, đi đến nơi vừa bái lạy, chợt giơ tay lấy hồ lô bên hông, hai tay giơ cao hồ lô lên, sau đó mở ra hướng xuống đất, một thứ trong suốt đổ trên mặt đất.
Sau khi thu hồ lô lại, Lục Thất lại thi lễ bái núi, lúc này rất thuận lợi bái thành công, sau khi bái lạy xong Lục Thất lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, đám vệ sĩ ở đang sau kinh ngạc và nghi ngờ đi theo, những người đằng sau đám vệ sĩ nhìn rõ sự thực lại càng khiếp sợ.
Lục Thất đi lên trước khoảng mười bước, lại bái lạy cái thứ hai, lại đi về hướng tây mười bước sau đó bái lạy cái thứ ba, sau đó đi đến trước một dòng suối nhỏ bái lạy cái thứ tư, sau đó lại đi đến một bãi đá vô cùng kỳ vĩ bái cái thứ năm... Một đường đi cho đến tận nơi cáo nhất núi Ô Sơn, đài Lăng Tiêu.
Sau khi tới đài Lăng Tiêu bái cái thứ chín, Lục Thất ngồi trên núi mặt hướng về Mân Giang, lúc này trên đài Lăng Tiêu có sáu người đang ngắm cảnh, nhìn thấy Lục Thất tất nhiên rất kinh ngạc, lại nhìn mười hộ vệ đi theo phía sau, sắc mặt lập thức thay đổi lùi về phía sau.
Lục Thất ngồi ở đài Lăng Tiêu đúng ba ngày ba đêm, mặt vẫn hướng về hướng Mân Giang ngồi bất động, mà cảnh tượng ly kỳ Tấn vương đến bái lạy núi Ô Sơn, giống như gió thổi lan truyền khắp thành Phúc Châu. Rất nhanh trong thành người Phúc Châu ai cũng biết ràng, Tấn Vương có được số mệnh có được núi Ô Sơn, mà trong lúc dung hợp với long khí Phúc Châu, mà cảnh tượng biểu hiện bái lạy ở núi Ô Sơn dường như núi Ô Sơn đã tiếp nhận kỳ bái của Lục Thất rồi.
Khiếp sợ, mịt mờ, lo sợ, nghi hoặc sau khi biết chuyện Tấn Vương làm ra, tâm trạng nhân dân thành Phúc Châu rất phức tạp, không ngờ có rất ít người hoài nghi, bởi vì tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tấn Vương bái sơn đều là người dân Mân quốc Phúc Châu, người Mân Phúc Châu vốn là người vô cùng thiện lương, nếu như có người hoài nghi Tấn Vương, thì sẽ chửi bới người đó nói láo.
Lục Thất ngồi đúng ba ngày, đủ loại truyền thuyết về hắn cũng bắt đầu truyền khắp nơi, thủy quân Mân quốc đầu hàng tự nhiên sẽ nói Tấn vương đao thương bất nhập, tướng sĩ đã từng nhìn thấy Lục Thất giết rắn cũng nói là Lục Thất bách độc bất xâm, kết luận chính là Lục Thất có thần linh bảo vệ.
Còn có lời đồn nói rằng Tấn Vương trời sinh có số mệnh làm vương, lại thông hiểu thuật quan thiên điểm long, cho nên có thể khiến Tấn quốc vận may càng nhiều, khiến cho quân Tấn quốc chiến thắng liên tục.
Sáng sớm ba hôm sau, Lục Thất đứng dậy rời khỏi đài Lăng Tiêu, thân thể khỏe mạnh như thường xuống núi Ô Sơn, lại không trở về hoàng cung ngay mà lại đi Vu Sơn trong thành Phúc Châu, lên núi bái lạy Báo Ân tự và một tòa bạch tháp, thể hiện sự tôn trọng với người sáng lập ra Mân quốc quốc vương Vương Thẩm Tri, Bạch tháp và Báo Ân tự của núi Vu Sơn chính là do Mân vương Vương Thẩm Tri xây dựng.
Buổi sáng đi bái lạy núi Vu Sơn, sau buổi trưa lại đi núi Bình Sơn ở trong thành Phúc Châu, đi núi Bình Sơn lại đi cùng Vân Khê, Lục Thất và Vân Khê ở lại đến tận khi mặt trời lặn mới trở về hoàng cung.
Ngày hôm sau, Lục Thất gọi quan viên Phúc Châu đến, mặc vương bào uy nghi cùng quan viên Phúc Châu đi lên Ô Sơn, tự mình dặn dò một chút, chúng quan viên kính cẩn ghi nhớ, Lục Thất dặn dò xong thì đi xuống núi về hoàng cung sau đó dẫn đại đội rời khỏi thành Phúc Châu.
Rất nhanh, nhân dân trong thành Phúc Châu thấy bố cáo, Tấn vương truyền khẩu dụ, lấy thuế phú một năm của Phúc Châu xây dựng Lăng Tiêu quan ở trên Ô Sơn, cầu cho Phúc Châu trong lúc nước sôi lửa bỏng có được vận may dài lâu.
Ở khe suối Ô Sơn xây dựng Quan Âm viện, cầu Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn bảo vệ dân chúng Phúc Châu bình an nhiều phúc.
Ở chân núi Ô Sơn, xây dựng Bạch Lộc Thư Viện, cho phép tất cả trẻ con Phúc Châu đến học mở mang kiến thức, Văn Xương Phúc Châu trở thành thượng bang.
Ngoài ra ở Vu Sơn mở rộng Báo Ân tự, ở cách xa một chút xây dựng một tòa Cửu Tiên quan, chân núi xây dựng Thạch Thành thư viện. Ở trên núi Bình Sơn xây dựng Sơn Hà Quan Tinh lầu, dùng để cho nhân dân Phúc Châu cầu phúc.
Lục Thất đi rồi, lại để lại cho dân chúng Phúc Châu một truyền kì kính sợ, ba ngọn núi trong thành Phúc Châu bắt đầu xây dựng, thời điểm quan phủ thu thuế cũng rất ôn hòa, thuế phú so với thuế thời Mân quốc ít hơn một nửa, kết quả quan phủ ôn hòa thu thuế phú lại khiến dân chúng Phúc Châu rất ít người trốn thuế. Bởi vì một năm này thuế chỉ dùng để xây dựng nơi cúng bái, ai cũng không dám khinh nhờn, tâm sợ mà không dám làm gì sai trái.
Lệnh của Lục Thất cũng truyền đến Hải Châu, Tuyền Châu và Chương Châu, lệnh cho Chương Châu và Tuyền Châu ở trên đất Vọng Hải xây dựng Quan Âm viện quy mô lớn, cũng truyền lệnh triệu tập người có tay nghề, nhanh chóng xây dựng một Ngọc Thạch Quan Âm viện thật lớn. Lục Thất muốn xây dựng Quan Âm viện Tuyền Châu, biến Tuyền Châu thành thánh địa sùng kính Quan Âm, cùng với Hải Châu và Chương Châu thành thánh địa phật giáo.
Đại đội của Lục Thất một đường đi về hướng đông, tuần tra xong tất cả các huyện khác của Phúc Châu, sau đó đi vào Ôn Châu, tình hình Ôn Châu ổn định, dù sao các châu khác liền kề vừa xảy ra chiến sự không lâu, Tấn quốc đại thắng khiến cho lòng dân Ôn Châu cũng có xu hướng an ổn, dưới sự uy hiếp hùng mạnh, có rất ít người muốn gây sóng gió, người hưởng ứng cũng không nhiều lắm.
Ôn Châu cũng có ba nghìn thủy quân Vĩnh Gia, Lục Thất ở Ôn Châu cũng không thay đổi gì, chỉ là đi gặp quan phủ như bình thường, thuận lợi đi qua Ôn Châu, đi vào địa giới Đài Châu, ở Đài Châu gặp Lý Xuyên. Lý Xuyên là chủ soái mười nghìn quân trấn thủ Đài Châu và biên giới Việt Quốc, đồng thời cũng áp chế thế lực phản kháng ở Đài Châu.
Hai người gặp mặt, Lý Xuyên dẫn theo quan tướng tới bái kiến Lục Thất và hoàng phi Đại Tấn, sau đó nói chuyện riêng với Lục Thất. Lục Thất nói hết tất cả những chuyện xảy ra từ Cống Châu đến Phúc Châu, nói có lòng muốn để Lý Xuyên sau này đến trấn thủ một huyện của Hải Châu và Tuyền Châu. Lý Xuyên đáp ứng, nhưng đề nghị bây giờ để y ở lại tiếp tục khai thác huyện vực Hải Châu, y có thể để thuộc hạ thay nhau đi Hải Châu.
Lục Thất sau khi suy nghĩ, để Lý Xuyên thống lĩnh thủy quân Vĩnh Gia Ôn Châu, giao cho Lý Xuyên phụ trách đi chiêu mộ binh lính ở Đài Châu và Ôn Châu, cũng cho phép mở đường buôn bán trên biển. Nói cách khác, Ôn Châu và Đài Châu có thể tạo thành đường buôn bán với Hải Châu, Hải Châu sẽ trở thành một nơi tập kết hàng hóa thông thương với các nước đông nam.
Lý Xuyên nghe xong vô cùng vui vẻ, không chỉ vui mừng vì được Lục Thất tín nhiệm và trọng dụng, hơn nữa sau khi y trấn thủ Đài Châu, đã biết lợi nhuận từ việc buôn bán trên biển rất lớn, có lợi nhuận của việc buôn bán trên biển chống đỡ, y phụ trách chuyện khai thác Hải Châu sẽ thuận lợi không chút mâu thuẫn.
Lục Thất rời khỏi Đài Châu, chuyển hướng đi về hướng bắc Vụ Châu, Vụ Châu cũng có mười nghìn quân trấn thủ, chủ soái thống quân tên Trịnh Hâm, xuất thân là Dực vệ phủ Công chúa, vốn là Hữu đô úy của Hải Ngu quân, Lục Thất trước gặp mặt chủ tướng, sau đi đi tuần phủ gặp các quan viên.
Thuận lợi rời khỏi Vụ Châu, đi Mục Châu, bảy vạn quân lực Hổ Bí quân trú đóng ở Mục Châu, trọng binh quân phủ ở Mục Châu chủ yếu là Y Cẩm quân, gián tiếp uy hiếp Đường quốc, thậm chí còn hô ứng với Tô Châu và Thường Châu, nếu Tô Châu và Thường Châu có nguy hiểm, bảy vạn Hổ Bí quân sẽ đi Hồ Châu viện trợ, đường bộ dù sao so với đường biển nhanh hơn nhiều.
Đương nhiên, trước mắt không thể bại lộ Tô Châu và Tấn quốc là một nhà, có thể giấu giếm càng lâu càng tốt, ngay cả có lời nói đồn đại để Việt quốc, Chu quốc và Đường quốc nghe được, với cách nghĩ bình thường đa số sẽ cho rằng Tô Châu có thể là âm thầm kết minh với Tấn quốc.