- Bệ hạ, Thái tử điện hạ ở Đông cung khi thì khóc lóc, khi thì đờ ra, hai kẻ hầu hạ bên người Thái tử sợ hãi, vội đến đây bẩm báo.
Hạ đại nhân nhỏ giọng bẩm báo.
- Thái tử khóc à, có chuyện gì vậy?
Đường Hoàng âm trầm hỏi.
- Theo lời báo thì, nguyên nhân là do Thái tử nghe nói Anh Vương điện hạ phụng thánh chỉ lĩnh quân đi Thường Châu tham chiến trấn thủ, còn được phong làm Đại Nguyên Soái hành quân. Lúc ấy liền ngây người một hồi thật lâu, sau đó thì khóc lóc.
Hạ đại nhân trả lời.
- Trẫm phong chức Đại Nguyên Soái lúc nào?
Đường Hoàng buồn bực nói.
- Bệ hạ, là trong kinh thành nổi lên lời đồn đãi kia. Có khả năng Thái tử điện hạ nghe thấy rồi suy nghĩ nhiều.
Hạ đại nhân hồi đáp.
Vẻ mặt Đường Hoàng âm trầm im lặng, qua một hồi lâu mới lạnh nhạt nói:
- Truyền dụ Thái tử đích thân tới Ninh Quốc quân trấn thủ, mang theo hộ quân rời kinh đi đi.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời. Một lát sau, Đường Hoàng lại nói:
- Dương Côn có công, thăng làm Tiết Độ Phó Sử Ninh Quốc quân. Tiết Độ Phó Sứ ban đầu của Ninh Quốc quân là Cố Viêm Vũ lập đại công, thăng nhiệm Tiết Độ Sứ của Giang Âm quân, toàn quyền chỉ huy quân lực Thường Châu. Lệnh cho Giang Âm nha quân rời khỏi huyện Tấn Lăng, quy về dưới trướng Tiết Độ Sứ Giang Âm quân, thiết lập lại lực lượng quân đội. Tiết Độ Sứ của Giang Âm quân ban đầu là Anh Vương chuyển nhiệm làm Tiết Độ Sử Trấn Hải quân.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời. Đường Hoàng lại im lặng một lát, nói:
- Lệnh cho Phủ quân của Anh Vương rời khỏi Thường Châu tiếp tục tiêu diệt thổ phỉ. Tứ thăng Lục Thiên Phong làm Thiên Ngưu Tướng Quân, Vệ Úy Tự Vũ Lâm Lang Tướng, bãi miễn chức kiêm nhiệm là Điện Ti Đô Ngu Hầu của Thái tử và Doanh tướng của Anh Vương. Doanh quân thuộc quyền của Anh Vương chuyển làm Ngô Thành Vũ Lâm Vệ. Nếu hắn bị trọng thương, vậy thì dẫn theo thuộc hạ đi Mao Sơn dưỡng thương đi.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời, sau đó lại khẽ nói:
- Bệ hạ, doanh quân thuộc quyền Lục Thiên Phong, phần lớn quan tướng thực chất là thân tín của Trưởng Sử phủ Ung Vương. Nếu trở thành Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa, ngày sau chính là tai họa ngầm của kinh thành. Nô tì cảm thấy, không bằng từ trong Trung Phủ dũng phân ra năm trăm người làm Vũ Lâm Vệ, cũng là thể hiện Bệ hạ khoan dung gia tăng ân huệ, đồng thời làm suy yếu năng lực tạo phản của tù binh.
Đường Hoàng nghe xong thoáng chút suy nghĩ, một lát sau nói:
- Truyền chỉ Thường Châu, từ Trung Phủ dũng tuyển chọn rút ra ba ngàn dũng sĩ trở thành Vũ Lâm Vệ thuộc phủ Ngô Thành công chúa, chia làm tả trung hữu tam Vệ. Hữu Vệ thuộc quyền Lục Thiên Phong thống lĩnh, quy về Nam đô đóng giữ chịu sự quản hạt. Trung Vệ thuộc quyền Ngô Thành Trung Phủ Sử thống lĩnh, thoát ly Ngô Thành quân độc lập thành một quân. Tả Vệ thuộc quyền Trình Diễm thống lĩnh, phong Trình Diễm làm Tả Vệ Vũ Lâm Lang Tướng của phủ Công chúa, rời khỏi Phủ quân của Anh Vương đi Thường Châu, kiêm nhiệm Đô Ngu Hầu Giang Âm quân và Đô Úy của nha quân hữu doanh, quản lý quân nhu của Giang Âm quân. Nói với Trình Diễm, đối với Vũ Lâm Vệ quy về dưới trướng cần phải lung lạc, không cần mang đến biên phòng tham chiến, để tránh dẫn phát tù binh binh biến.
Hạ đại nhân ngẩn ra, vội vàng cung kính đáp lời. Đường Hoàng lại nói:
- Ngươi nói cho Ngô Thành, bảo nàng tiếp tục cấp dưỡng cho chiến sự Thường Châu và Ninh Quốc quân. Ngày sau, trẫm sẽ phong con trai nàng làm Trung Ngô quận vương, kế thừa toàn bộ phủ Công chúa. Hy vọng nàng sau này có thể chủ động đón mẫu thân của Phò mã đến kinh thành phụng hiếu.
- Nô tì sẽ lập tức đi thông báo.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời.
- Nói với Ngô Thành, hai ngàn Vũ Lâm Vệ tại Thường Châu, có thể cho nàng mượn chuyển tới Thường Châu làm việc. Nhưng không được điều động quá nhiều, để tránh xảy ra tai họa binh biến.
Đường Hoàng còn nói thêm.
Hạ đại nhân cung kính vâng dạ. Đường Hoàng khẽ thở ra một hơi, nói:
- Trẫm biết Hữu tướng lo lắng quyền hành của Ngô Thành quân quá nặng, cho nên Trẫm phê chuẩn dùng Nữ quan của phủ Công chúa kềm chế. Trẫm cũng lo sợ tù binh quân phản bội, cho nên chỉ đành từ từ phân chia thôi.
- Bệ hạ thánh minh.
Hạ đại nhân vuốt mông ngựa nói.
- Từ xưa đến nay Thường Châu được biết là nơi có vựa lúa khổng lồ. Nếu Ngô Thành kịp thời chiếm được, Trẫm tin nàng sẽ có thể làm cho Thường Châu trở thành kho lương thực của Đường quốc. Có kho lương rồi, Trẫm cũng không còn phải e ngại chiến tranh nữa.
Đường Hoàng lại nói.
- Bệ hạ, nô tì cảm thấy, cho bọn họ quá nhiều quyền tự do hành động cũng không nên, không bằng cử người đến đảm nhiệm quan chức địa phương kiềm chế.
Hạ đại nhân đề nghị.
Đường Hoàng lắc đầu, nói:
- Thế cục Thường Châu bây giờ không cho phép trộn lẫn. Nếu người được cử đi có bối cảnh là Vinh thị hoặc Vũ Văn thị, chỉ sợ sẽ cố ý dẫn phát tù bình quân phản bội. Còn Ngô Thành dù sao cũng là Hoàng tộc, sở hữu của nàng, cũng có thể nói là sở hữu của Hoàng tộc. Cho nên tạm thời không nên can thiệp mới thích hợp, chờ chiến sự bình ổn rồi, Trẫm lại dùng người tới kiềm chế.
Hạ đại nhân gật đầu, ông ta hiểu được nỗi lo của Hoàng đế là chính xác. Tây bộ thế gia tuyệt đối sẽ không hy vọng Thường Châu trở thành kho lương thực của Đường quốc. Nếu như triều đình cử người đi Thường Châu, không biết chừng có thể chính là tay sai của thế gia đối nghịch. Dù cho không phải, sau khi đến Thường Châu, cũng có khả năng sẽ bị thế gia thu mua.
Lại nghe Hoàng Đế nói:
- Lệnh cho Hàn Lâm Viện biểu dương công trạng của Anh Vương, cho phép Anh Vương Phủ quân tăng cường quân lực lên đến sáu ngàn coi như phần thưởng, phân thành hai quân tả hữu. Hữu quân tiếp tục nhiệm vụ tiêu diệt phỉ. Tả quân sẽ do Tư Mã của phủ Anh Vương thống lĩnh quân trú đóng ở đồn điền huyện Cú Dung. Ban đất đai huyện Cú Dung làm đất phong cho Anh Vương, lệnh Anh Vương cũng dùng phương pháp ban hành ngân khế thay thế khế đất để thưởng công.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời, Đường Hoàng lại nói:
- Truyền dụ cho Từ khanh, bổ nhiệm tân khoa tiến sĩ Lục Thiên Hoa nhậm chức Lễ Bộ Viên Ngoại Lang.
*****
Lục Thất có chút nhàm chán, thương thế của hắn đã tốt lắm rồi, nhưng cũng không thể không tiếp tục nằm ở trong quân trướng giả bộ. Cũng may có Quý Ngũ thúc và Diêu Tùng thay phiên mang về tin tức cho hắn.
Anh Vương Phủ quân sau lần giằng co với Giang Âm quân đã bị Cố tướng quân điều đi huyện Vô Tích. Ngô Thành quân cũng bị điều đi hai ngàn quân, do Vương Bình và Ngu Sơn Kỳ mang quân đi. Vạn Bân và Chu Vũ thì ở lại trông coi Trung Phủ dũng. Lục Thất hiểu rõ Vạn Bân làm Chủ soái nhưng lại không thân chinh tiền tuyến, nguyên nhân kỳ thực là vì phải chòng chọc theo dõi Chu Vũ. Khi Chu Vũ đến thăm hắn, đã nói ra tâm tư của Vạn Bân.
Huyện Vô Tích đã bắt đầu chịu sự phản công của Việt quốc, hơn nữa còn hết sức kịch liệt, có điều vị Cố tướng quân kia rất giỏi về mặt phòng thủ. Ngay sau khi chiếm được huyện Vô Tích, lập tức lựa chọn những vị trí có lợi để làm chuẩn bị phòng ngự trước chiến tranh. Cung tiễn thu được trong đại chiến Thường Châu có hơn phân nửa đã bị Cố tướng quân tập hợp lại mang đi. Vừa công vừa thủ khiến cho Việt quân thương vong trầm trọng. Còn bốn vạn Trung Ngô quân vì lối đánh lỗ mãng cho nên không phá được trận tuyến của hơn một vạn quân Đường quốc. Hai bên cứng rắn đối đầu gây nên thương vong thảm trọng, hôm nay số lượng Đường quân chiến đấu đã giảm xuống chỉ còn năm ngàn, có thể nói là thảm thiết.
Mà Cố tướng quân điều động Anh Vương Phủ quân và Ngô Thành quân không phải là để tham dự đối chiến, mà là tập kích Việt quân đổ bộ trên Thái Hồ. Nhiệm vụ chính là giám sát bờ Thái Hồ, phát hiện ra Việt quân đổ bộ sẽ lập tức tấn công. Cố tướng quân tàn nhẫn nói, nếu hai quân để cho Việt quân ở Thái Hồ mở được đường thoát, ông ta sẽ giết tất cả quan tướng của hai quân, bao gồm hỏa trưởng. Cho nên, trận chiến ngăn chặn đổ bộ cũng diễn ra vô cùng thảm thiết. Lục Thất buồn chán là vì không thề theo hỗ trợ.
Chỗ của Lục Thất là trong quân doanh ở hậu phương, cách nơi đóng quân của Trung Phủ dũng rất xa. Huyện Nghi Hưng trên cơ bản coi như là tiền tuyến, trong quân doanh hầu như đều là thương binh, có gần hai ngàn người. Tin tức về chiến sự ở tiền tuyến bị phong tỏa không để lọt vào tai Trung Phủ dũng, chỉ nói với Trung Phủ dũng là hai quân sau vài lần đánh nhau liền lâm vào giằng co. Cũng nói như vậy với đội quân trú đóng ở huyện Tấn Lăng càng ở hậu phương phía sau.
Tân Cầm Nhi thân là Trung Phủ Sử, phải bề rộn nhiều việc ở huyện Tấn Lăng. Một mặt là chủ trì sự vụ ban hành ngân khế, một mặt thu xếp quân nhu, chủ yếu là quân lương và dược phẩm.
Làm cho nàng tức giận chính là, nàng thỉnh cầu gia chủ của nhánh Tiêu thị ở Thường Châu có thể chi viện cho chiến sự ở tiền phương, nhưng không ngờ gia chủ của nhánh Tiêu thị ở Thường Châu lại yêu cầu nàng dùng tài vật khế đất đổi lấy lương thực, hơn nữa giá đưa ra vô cùng thấp. Mà giá lương thực ở huyện Tấn Lăng đã tăng lên gấp năm lần, nơi nơi đều chỉ lo tích trữ lương thực không chịu bán.
Tân Cầm Nhi gấp đến muốn cướp đoạt lương thực. Nàng cần lương thực, chẳng những là để hỗ trợ quân lương cho huyện Vô Tích, còn phải cấp quân lương cho Trung Phủ dũng. Sau đại chiến Thường Châu, Ninh Quốc quân rút đi, chiến lợi phẩm mang theo nhiều nhất chính là lương thực, huống chi quân lương chiến lợi phẩm vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì. Lương thực mà Việt quốc tồn trữ ở huyện Vô Tích không nhiều lắm, quân lương là dựa vào khẩu phần được định kỳ vận chuyển từ bản doanh của Trung Ngô quân ở Ngô huyện.
Tân Cầm Nhi thật không ngờ Thường Châu Tiêu thị lại có ánh mắt thiển cận không để ý đến đại cục như vậy, buộc nàng phải dùng khế đất bán rẻ đổi lấy lương thực. Nàng căn bản không bằng lòng, bởi vì sau này giải quyết hậu quả sau chiến tranh còn cần đến khế đất thay cho bạc thưởng công. Nàng chỉ đành lệnh người đi ra ngoài Thường Châu mua lương thực.
Ngày này, có một vị khách đội nón tre rộng vành kéo thấp xuống che khuất diện mạo đến trong trướng của Lục Thấp. Người tới tháo xuống nón tre, hai người đối mặt nhau mỉm cười. Lục Thất lấy thân phận chủ tiếp khách, ôn hòa nói:
- Ngồi đi.
Người tới có dáng dấp khôi ngô ngồi xuống trên chăn đệm trải ra sàn, mỉm cười nhìn Lục Thất, không ngờ chính là Trương Hồng Ba. Lục Thất cử động linh hoạt ngồi xếp bằng.
Ánh mắt Trương Hồng Ba yên tĩnh, không hề có phản ứng kinh ngạc. Lục Thất cười nói:
- Huynh trưởng đã biết thương thế của ta không hề gì có phải không.
- Ngươi không có khả năng thật sự bị trọng thương, bởi vì đại chiến Thường Châu không đáng để ngươi thật sự liều mạng. Ngươi là Soái, không phải tướng sĩ.
Trương Hồng Ba mỉm cười nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đa tạ huynh đã giúp ta.
- Lời hứa hẹn của ngươi khiến cho ta rất động tâm, cho nên ta mới đáp ứng ngươi.
Trương Hồng Ba cười nhạt đáp lại.