Lục Thất đến, Trương gia vô cùng nể mặt, mở rộng cửa chính, cho người ra nghênh đón, Lục Thất vừa bước vào cửa, đã thấy Giang Âm Hầu cùng thuộc hạ đứng trong nhà chính, vừa thấy hắn tiền vào lập tức quỳ xuống.
- Thần Trương Vân Tiều cung nghênh Chủ thượng.
Không ngờ Giang Âm Hầu lại quỳ xuống, đại lễ nghênh đón.
Lục Thất vội bước tới, xoay người đỡ Giang Âm Hầu lên, nói:
- Lão Vương gia xin hãy đứng lên, sau này đứng lễ là đủ.
- Chủ thượng đích thân tới nhà của của lão thần, là vinh hạnh của Trương gia.
Trương Vân Tiều đứng dậy, sau đó cung kính đứng lễ, rồi nói.
- Ta là vãn bối của Lão vương gia, cần phải thân thiết mới phải phép.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Tốt, mời Chủ thượng.
Trương Vân Tiều nghiêng người cung kính mời, Lục Thất gật đầu, xoay người gọi Ngư Tú Hoa cùng đi.
Vào trong phòng, Lục Thất ngồi ở chủ vị, Trương Vân Tiều ngồi ở khách vị, Lục Thất mời những người kia cùng ngồi, Ngư Tú Hoa đứng hầu ở bên phải Lục Thất.
- Lão Vương gia, các vị gia chủ Trương gia có ở đây không?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Đều ở đây, chính là bốn vị ngồi đối diện.
Trương Vân Tiều nói.
Lục Thất nhìn khách vị bên trái, thì thấy hai vị trung niên và hai vị khoảng chừng 50 tuổi, tất cả đều mặc áo bào gấm, tinh thần còn rất sung mãn, bốn người thấy Lục Thất nhìn qua, đồng loạt đứng dậy cung kính chào.
- Bái kiến Tấn vương Chủ thượng.
Bốn người đồng loạt nói.
- Mời bốn vị ngồi.
Lục Thất bình thản đáp lại.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Lục Thất nói:
- Ta đến đây, một là để gần gũi hơn, hai là để thương lượng điều kiện hòa bình sau này, chúng ta cũng không cần khách khí, cứ nói thẳng ra.
Bốn gia chủ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Trương Vân Tiều, Trương Vân Tiều khởi lễ nói:
- Chủ thượng đã ban thưởng cho phủ hầu, các vị gia chủ rất cảm kích, không biết Chủ thượng có thể khoan nhượng với Trương gia được hay không?
Lục Thất nhìn Trương Vân Tiều, bình thản nói:
- Ta dựa vào lập trường của Tấn vương, đương nhiên không hy vọng Trương gia nắm đại quân, nhưng Trương gia từ Đường quốc mà nắm được đại quân, cho nên ta cũng không thể quá phận, ý của ta là cho phép Giang Âm quân trở thành phong hầu huân vệ, một phong hầu được 1000 huân vệ, ta có thể phong cho Trương gia năm phủ hầu, có thể có 3000 tướng sĩ trở thành Quận Vương huân vệ, những binh sĩ còn lại vẫn là Giang Âm quân, nhưng quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm tướng quân thuộc về Giang Âm Phủ.
Trương Vân Tiều suy nghĩ một chút, nói:
- Chủ thượng nói thẳng, thần cũng nói thẳng, ý của thần là bộ binh có thể hay không giữ nguyên, vẫn để thần cầm quân.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Lão Vương gia, ngài vẫn sẽ là đại soái Giang Âm quân, nhưng ta cho rằng, nếu ngài muốn tiếp tục nắm trọng binh, vậy sau này sẽ không thể sống yên ổn, ta có thể khoan nhượng vài năm, nhưng rất khó khoan nhượng trong thời gian dài, ta và Hồng Ba đại ca là bạn tri kỷ, cho nên không muốn dùng cái gì mà kế hoãn binh, Giang Âm quân tự trị nhiều năm, cũng không có ý định tranh hùng, nếu đã không muốn tranh hùng, vậy thì không cần phải nắm trọng binh, Trương gia mà nắm trọng bình chỉ tạo sự nghi kỵ giữa chúng ta mà thôi.
Trương Vân Tiều nhíu mày, Lục Thất quay đầu nhìn bốn vị gia chủ, nói:
- Còn về chuyện đội thuyền thủy quân, trước đó vài ngày, một vị tộc huynh của ta ở Tô Châu, đề xuất đầu tư chế tạo thuyền để buôn bán, cũng đề nghị cho thủy quân đi hộ tống thu tiền, nhờ vào đề nghị đó, ta tán thành để đội thuyền của các ngươi trở thành bán quan tư hữu, cái gọi là bán quan, nghĩa là khi Tấn quốc cần thuyền tham gia thủy chiến, đội thuyền của các ngươi phải để Tấn quốc thuê, còn khi không có thủy chiến, chính là thuyền thuộc sở hữu cá nhân của các ngươi, có thể buôn bán ở bất kỳ nơi nào tại Tấn quốc, nhưng phải nộp đủ thuế.
- Ý của Chủ thượng là, thuyền của chúng tôi, không thuộc quyền điều khiển của Tống quốc, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.
Một gia chủ trung niên nói.
- Đúng, bởi vì là thuyền thuộc sở hữu cá nhân, ngoài ra thủy quân cũng trở thành huân vệ của các ngươi, cho nên trừ khi gặp phải chiến sự, nếu không thì các ngươi có thể tùy ý rời khỏi và buôn bán, đương nhiên buôn bán phải tuân theo luật, nếu thuyền của các người tổn thất vì chiến sự, Tấn quốc sẽ bồi thường và trợ cấp, còn nếu tổn thất do buôn bán thì không quan hệ tới Tấn quốc.
Lục Thất giải thích, bốn vị gia chủ gật đầu đã hiểu.
Lục Thất quay đầu nhìn Trương Vân Tiều, bình thản nói:
- Lão Vương gia, điều kiện của ta và Tiêu gia là giữ lại tài sản thương nghiệp của Tiêu gia, mà Tiêu gia phải giúp ta chia ruộng cho dân chúng, hơn nữa ruộng đất của Tiêu gia, đều đã định giá bán cho Tấn quốc.
- Ồ, Chủ thượng muốn Trương gia cũng giúp chia ruộng cho dân chúng sao? Điều này có thể.
Trương Vân Tiều đáp lại.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Trương gia chia ruộng cho dân chúng, đương nhiên ta rất vui mừng, tuy nhiên ruộng đất của Trương gia hẳn là không so được với Tiêu gia, ý của ta là nếu lão Vương gia nguyện ý giao ra quyền điều động, bổ nhiệm và bãi nhiệm bộ binh, để Giang Âm quân quy về Tấn quốc, như vậy quân lực quy về cũng sẽ được tính vào khoản nợ của Tấn quốc.
Trương Vân Tiều ngẩn ra, thoáng suy nghĩ một lát, Lục Thất lại nói:
- Mặt khác người tài của Trương gia cũng có thể ra ngoài làm quan địa phương ở Tấn quốc, nhưng nhất định phải có tài, nếu là hạng người bất tài hoặc tham lam, ta chắc chắn sẽ không dùng.
Trương Vân Tiều vuốt râu nhưng không có phản ứng gì, Lục Thất lại cười nói:
- Đó là tất cả những điều kiện ta có thể hứa hẹn, lão Vương gia và mọi người cứ thương lượng đi, ta đói bụng rồi, đi ăn cơm tối thôi.
Trương Vân Tiều ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói:
- Thần sẽ mở yến tiệc ngay.
*****
Trương gia mở yến tiệc, không ngờ có tới hơn trăm người tham dự, gồm mười bàn tiệc rượu đặt lộ thiên trong đại viện, có phân nửa là phụ nữ đang ngồi, Lục Thất cảm thấy bất ngờ thì nghe Trương Vân Tiều giải thích, đây đều là những nhân vật chủ chốt của Trương gia, sau yến tiệc sẽ cùng thảo luận sự việc lúc nãy.
Lục Thất ngồi cùng bàn với các vị gia chủ Trương gia, Trương gia biết Ngư Tú Hoa là con gái của Nam Bình Quận Vương, là quý nhân của Tấn quốc, lập tức mời nàng ngồi cùng với các vị phu nhân khác.
Trương Vân Tiều nâng chén mời rượu, sau khi mọi người đồng loạt uống xong, y mỉm cười nói:
- Thần vô cùng kính nể Chủ thượng, dám làm dám chịu, vừa thông minh vừa dũng mãnh gan dạ.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta cũng rất kính trọng và ngưỡng mộ Lão Vương gia, ta tin tưởng nếu lão Vương gia trẻ thêm hai mươi tuổi, dưới tình thế này, chắc chắn sẽ không ngồi yên ở Giang Âm này.
Trương Vân Tiều ngẩn ra, rồi gật đầu nói:
- Già rồi, không còn nhuệ khí của năm đó nữa.
- Đường chủ của Đường quốc năm đó hẳn là rất anh minh.
Lục Thất bình thản nói.
Trương Vân Tiều gật đầu nói:
- Đường chủ đời trước so với Quốc chủ hiện nay hơn rất nhiều, nhưng chỉ sai một nước cờ, đã khiến Đường quốc từ mạnh thành yếu, năm đó ngài phạm hai sai lầm quân sự lớn, một là bổ nhiệm tướng lĩnh có xích mích làm việc cùng nhau, hai là đánh giá thấp chiến lực của Chu quốc.
Lục Thất gật đầu, Trương Vân Tiều lại nói:
- Đương kim Đường chủ chỉ là học được phong hoa tuyết nguyệt và khả năng giữ thế cân bằng của Đường chủ trước, chính là một gã mọt sách không hiểu quân sự.
Lục Thất nói:
- Đương kim Đường chủ cũng tinh tường đấy, trọng dụng Vương Văn Hòa và Lâm Nhân Triệu cầm quân, Vương Văn Hòa và Lâm Nhân Triệu ta đều tiếp xúc qua, không hổ danh là danh tướng.
- Vương Văn Hòa đúng là danh tướng, nhưng Lâm Nhân Triệu chỉ là một gã thất phu hiếu chiến, cái gọi là danh tướng, là phải biết dùng mưu, làm việc biết tùy thời tiến thoái, mà Lâm Nhân Triệu chỉ biết tiến không biết lui, thân là danh tướng, chẳng những phải thiện chiến, mà còn phải biết quan sát để thu được sự ủng hộ của cấp trên, nếu không có sự ủng hộ của Hoàng đế, danh tướng cũng chẳng khác gì người thường.
Trương Vân Tiều lắc đầu nói, nói xong nâng chén.
Đề tài lại chuyển thành người nhà của Lục Thất, rượu vào lời ra, Trương Vân Tiều cười nói:
- Chủ thượng nếu có chị em chưa gả, có thể cùng con cháu của thần kết thân hay không?
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Chị em gái của ta, chỉ gả cho người các nàng yêu, lão Vương gia nếu muốn có thể để con cháu đến làm quen.
Trương Vân Tiều bị cự tuyệt liền ngẩn ra, cau mày nói:
- Chẳng lẽ Chủ thượng không thể làm chủ cho hôn sự của chị em mình?
- Có thể, nhưng ta không muốn cái gì mà kết thông gia, chỉ có người mà nàng thích, ta mới có thể làm chủ gả đi.
Lục Thất mỉm cười đáp lại, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Trương Vân Tiều ồ một tiếng rồi gật đầu, cùng Lục Thất uống một chén, sau đó mỉm cười nói:
- Chủ thượng đến huyện Giang Âm, có sợ không?
- Có, nhưng không nhiều, ta cảm thấy lão Vương gia sẽ không nguyện ý đẩy Trương gia vào thảm họa chiến tranh.
Lục Thất bình thản trả lời..
Trương Vân Tiều gật đầu nói:
- Nếu điều kiện của Chủ thượng không được đáp ứng, vậy ngài sẽ làm gì?
- Còn làm gì nữa, chỉ có thể khoan nhượng, về phần khoan nhượng được bao lâu, đó là chuyện sau này.
Lục Thất thẳng thắn nói.
Trương Vân Tiều im lặng gật đầu, Lục Thất cười, bình thản nói:
- Lão Vương gia, uống rượu đi, những lời mất hứng này, mai hẵng nói.
- Nói rất hay, uống.
Mặt Trương Vân Tiều giãn ra, cười đáp ứng, nâng chén cùng uống với Lục Thất