- Phương thức tổ chức khoa cử của khanh cũng khá cao minh, và rất thú vị, sẽ hạn chế quý tộc lấy được quá nhiều thế lực, từ đời Hán đến nay đạo Nho độc tôn, Ngụy Tấn sau Tam quốc lại thực hành chế độ cửu phẩm trung chính (1), mà cách làm của khanh hẳn là nghĩ cho “trăm nhà tranh tiếng (2)”.
(1) là chế độ tuyển chọn quan lại nhằm giữ đặc quyền của các thế tộc, chia những người tài giỏi ra làm chín bậc, chủ yếu dựa vào gia thế.
(2) thời Chiến quốc, các học phái đua nhau nổi lên, học phái nào cũng bày tỏ chính kiến, tranh biện lẫn nhau, sử gọi là “bách gia tranh minh”.
- Không hẳn là vì trăm nhà tranh tiếng, thần chỉ là tôn sùng “Thiên Công Khai Vật (3)”, phàm là người có tay nghề giỏi, thần sẽ ban cho quan thân, thần phản cảm nhất là người đọc sách lại không có chút hiểu biết về ngũ cốc, không thông trăm sự, một đám cổ hủ không thể vì dân sinh xuất lực. Còn phương hướng tổ chức võ cử của thần, chính là muốn khai thác nhân tài từ trong quân đội tầng thấp nhất nhập vào thế lực Hoàng gia, phàm là binh lính có thể thông qua sơ tuyển, đa số về sau đều sẽ có cơ hội trở thành Vương sư (4).
(3) là bộ sách tổng hợp về kỹ thuật sản xuất nông nghiệp và thủ công nghiệp của Trung Quốc cổ đại mang tính chất khoa học kỹ thuật, được nước ngoài tôn sùng là “Bách khoa toàn thư về công nghệ của Trung Quốc thế kỷ 17”.
(4) quân đội của Thiên tử.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Khanh dùng những thế lực “tân quý” liên tiếp xuất hiện, làm suy yếu thế lực “lão quý tộc”, xác thực là thượng sách củng cố Hoàng quyền, so với cách trẫm phân chia cấp bậc Cấm quân tốt hơn nhiều. Trẫm từ trong tướng sĩ Cấm quân tuyển chọn ra thành lập Thượng quân, nhưng kết quả vẫn tránh không được bị quân thần cầm giữ, mà cách làm của khanh, là tập kết tinh anh quân võ quy về các địa phương Vương phủ, dùng tài lực của Hoàng gia nội phủ cấp dưỡng, trở thành tư quân chân chính của Đế vương gia.
- Cách làm của thần đúng là có ý tư quân, nhưng sẽ không để cho Vương phủ quân có vẻ tôn quý hơn so với quân lực ngoại triều, thần bố trí Nội đình chính là nhằm hình thành hai bộ máy triều đình chấn nhiếp và phân quyền lẫn nhau, giống như châu trị tiếp giáp, mỗi bên trông chừng lẫn nhau, nhưng chủ quan đều phải chịu trách nhiệm trước Hoàng đế.
Lục Thất hồi đáp.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Thiên Phong, đất Vương phủ của khanh là bao gồm cả Vương dị họ hay sao?
- Vốn không bao gồm, nhưng Triệu Phổ đại nhân cùng hơn mười vị đại thần mãnh liệt thỉnh cầu không thể cho phép phong vương nắm giữ quá nhiều tư quân, thỉnh cầu thực hành chế độ huân bổng, thần đã thuận thế tiếp thu rồi.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Hoàng đế gật đầu nói:
- Khanh cần phải đoạt được hơn phân nửa lực lượng quân chính của vương thần, dựa theo địa vị ban cho huân bổng và Dực vệ, bằng không sẽ tạo thành bất lợi rất lớn cho sự thống trị về sau của con cháu khanh.
Lục Thất gật đầu, Hoàng đế lại nói:
- Trẫm biết Triệu Phổ rất oán trẫm, năm đó y can gián nói rằng quốc gia cần phải đi vào nội trị toàn diện, đối với quân đội thì phái quan văn đi giám quân hoặc lĩnh quân, nhưng trẫm nào chịu bị vây trong hoàn cảnh chịu đòn, cố ý chinh bắc Yến quốc, kết quả chẳng những tay không trở về, còn bị trọng thương suýt chết, nhưng trẫm không hối hận.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Không dối gạt Bệ hạ, thần cũng từng nghĩ tới, nếu lựa chọn đạo trị quốc, thì nên theo khuynh hướng của Lý quốc chủ, hay là nghiêng về của Bệ hạ, lực chọn của thần là, không thể khiến cho hậu nhân chỉ biết cầu an.
Hoàng đế nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
- Cho nên khanh thiết lập Nội đình, thành lập hai bộ máy thống trị triều đình, một bộ dùng để củng cố Hoàng quyền, một bộ dùng cho trị quốc cường quân.
Lục Thất suy nghĩ một chút gật đầu, Hoàng đế mỉm cười, nói:
- Kỳ thực phương pháp lập Nội đình, cùng một loại với sách lược thống trị Hà Tây của khanh, điểm bất đồng chính là, ở Hà Tây là khanh mượn Phật tạo thế, mà tác dụng của Nội đình là tạo thần lập thế, khanh là đang tạo ra uy quyền thiên tử của chính mình.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi lại cười yếu ớt nói:
- Thần không có nghĩ nhiều như vậy.
Hoàng đế nói:
- Cách làm của khanh sẽ đem đến sự bất mãn mãnh liệt của quý tộc và sĩ phu, bởi vì khanh đã phá vỡ địa vị kiêu ngạo của sĩ phu và văn nhân, tuy nhiên bây giờ khanh có được cường quyền và quân uy đối với thế lực tân quý, mà nhóm quý tộc sĩ phu nay đã như vụn cát, nhất thời không thể hình thành giai tầng đối kháng với khanh, nhưng nếu chờ cho thế lực tân quý có thể cắm rễ sâu trở thành lão quý, cách làm của khanh sẽ gặp phải lực cản rất lớn đấy.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Một khi tân quý và lão quý hợp dòng, Hoàng quyền sẽ trở nên yếu thế, khi đó chạm đến lợi ích của quý tộc, sẽ dẫn phát sự phản ngược kịch liệt.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Trẫm chính là vết xe đổ của khanh, lão hổ nuôi lớn rồi, cũng không dám động vào, chư Vương huynh đệ cùng thuộc hạ của khanh này, ngày sau ngược lại sẽ trở thành cái họa tâm phúc của khanh, trên mặt tình cảm, đắn đo băn khoăn, sẽ khiến khanh sợ đầu sợ đuôi.
Lục Thất gật đầu không nói gì, Hoàng đế hớp trà thưởng thức, ôn hòa nói:
- Thiên Phong, khanh muốn cho Hi Cẩn vào Chính Sự đường sao?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hi Cẩn rất có tài năng, thái độ làm người rất đáng tin tưởng, cho nên thần không muốn khiến Hi Cẩn làm một nhàn vương phú quý, về sau có thể nhập Chính Sự đường, chờ thêm vài năm tuổi lớn hơn chút lại đi Giang Nam làm Sử tướng của Trung đô, nếu Bệ hạ không phản đối, trước mắt có thể để Hi Cẩn làm Phủ doãn Khai Phong phủ.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Có thể.
Lục Thất lại nói:
- Còn có một việc thần không tiện làm, thần muốn xử trí một người.
Hoàng đế nhìn Lục Thất, nói:
- Triệu Khuông Dẫn?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Là Triệu Khuông Nghĩa, thần không định giết Triệu Khuông Dẫn.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Trẫm cũng muốn giết Triệu Khuông Nghĩa, lần trước là độc đan, sau lại độc thiện, tám phần đều là Triệu Khuông Nghĩa chỉ điểm, loại người âm độc tính kế thế này không thể giữ lại.
*****
Giữa trưa, Lục Thất ở lại hoàng cung cùng Hoàng đế, Hoàng hậu, mẹ con Kỷ Vương, mẹ con Vũ Vi, mẹ con Hương Hà, cùng nhau dùng gia yến, sau đó dưới sự đưa tiễn của Kỷ Vương rời khỏi hoàng cung.
Ngày kế sau khi trở lại phủ Ngu Vương, Lục Thất lại đi bái phỏng Ngô Vương, cũng chính là Thái tử Đường quốc trước kia, Ngô Vương trông thấy Lục Thất, rõ ràng kinh hỉ còn có chút hoảng loạn, lúng túng không biết nên xưng hô thế nào, vẫn là Lục Thất chủ động nói, ngày sau gọi nhau huynh đệ.
Ở phủ Ngô Vương chuyện phiếm, Ngô Vương nói với Lục Thất, ngoại công ở Giang Âm đưa tin đến cho y, nói Nhược Lan còn sống, vẫn luôn chờ đợi cùng y thành thân, y muốn đi Giang Âm thành thân, sau đó lại trở về Khai Phong phủ, Lục Thất đáp ứng cho Ngô Vương đi Giang Âm thành thân, sau đó có thể ở lại Giang Âm sinh sống.
Lục Thất lại nói rõ từng đáp ứng Vu tướng quân sẽ phong y làm Đường Hoàng, tuy nhiên trước mắt không thể sắc phong, hơn nữa dù có sắc phong làm Đường Hoàng, cũng chỉ nhận được huân bổng của Vương tước và Dực vệ, thu được hai thành thuế phú của Giang Ninh, cùng với hoàng cung ở Giang Ninh.
Ngô Vương trái lại không muốn thụ phong làm Đường Hoàng, nói rằng được phong làm Đường Hoàng sẽ khiến y không có được cuộc sống an bình. Lục Thất chỉ cười không nói tiếp, điệu bộ tứ phong Đường Hoàng hắn nhất định phải làm, Ngô Vương dù có cự tuyệt, cũng là sau khi thụ phong rồi lại dâng thư thỉnh cầu thu hồi. Nếu Ngô Vương không thỉnh cầu thu hồi, vậy đừng nghĩ sẽ nhận được hai thành thuế phú Giang Ninh, nếu không có thu nhập tài lực lớn, chỉ sợ duy trì hoàng cung Giang Ninh cũng khó khăn. Hiện giờ Lục Thất đã có được quốc vực rộng lớn, không ngại tổn hao chút tài lực để tạo hình tượng quân vương nhân ái, tục xưng “lấy đức phục người”.
Rời khỏi phủ Ngô Vương, hôm sau Lục Thất lại đi bái phỏng phủ Vệ quốc công, có quan hệ của Thạch Trung Phi, hắn thăm hỏi Vệ quốc công cũng không có vẻ đường đột, mà Vệ quốc công ở trong tầng lớp huân quý Khai Phong phủ có uy vọng rất cao, Vệ quốc công và Ngu Vương công khai thân cận, có tác dụng chong chóng đo chiều gió, cách làm của Lục Thất chính là muốn tỏ thái độ hữu nghị với phần đông, tận lực giảm bớt yếu tố chênh vênh tiềm ẩn.
Thạch Thủ Tín biết Lục Thất đến, liền tự mình ra cửa nghênh đón, sau khi cung kính hành lễ, cùng Lục Thất về đến khách phòng, không ngờ trong phòng còn có một người trẻ tuổi mà Lục Thất nhận biết, là Triệu Đức Phương.
Triệu Đức Phương vừa thấy Lục Thất tiến vào, vội cung kính hành đại lễ nói:
- Tội thần cung nghênh Ngu vương điện hạ.
- Đức Phương, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, ta đã miễn xá quan viên tạo phản lập Tống vô tội.
Tuy rằng Lục Thất bất ngờ, nhưng vẫn ôn hòa sửa lời, hắn và Triệu Đức Phương đã từng có một cuộc gặp mặt vui vẻ.
- Thần tạ Điện hạ không truy tội.
Triệu Đức Phương cung kính đáp lại.
- Mời Điện hạ thượng tọa.
Thạch Thủ Tín nói, Lục Thất gật đầu đi lên ghế chủ vị ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Thạch Thủ Tín và Triệu Đức Phương ngồi xuống hai ghế khách vị liền nhau, Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta tới chúc tết Vệ quốc công, không ngờ lại gặp được Đức Phương, lúc trước Trung Phi thành thân, ta và Đức Phương ở cùng rất hòa hợp.
Thạch Thủ Tín gật đầu, nói:
- Không dối gạt Điện hạ, Đức Phương đến chỗ của thần là vì có chuyện muốn cầu, xin thần đi thăm hỏi một chút về chuyện của phụ thân y, hiện giờ đã là cuối năm, y lại không thể tận hiếu.
- Ý của Quốc công ta hiểu được, Đức Phương nếu muốn tận hiếu, chỉ có thể chờ sang năm đi Giang Nam vấn an Triệu quận vương, ta sẽ không làm hại Triệu quận vương, nhưng trong vòng một năm không thể thả về, chính là giải trừ giam lỏng, cũng chưa hẳn có thể rời khỏi chức vị ở Giang Nam, tám phần sẽ phải ở lại Giang Nam làm Thứ sử thêm vài năm.
Lục Thất đưa ra hứa hẹn.
Triệu Đức Phương vội đứng dậy quỳ rạp, cung kính nói:
- Thần tạ ơn Chủ thượng khoan thứ cho gia phụ.
- Đứng lên đi.
Lục Thất ôn hòa nói, Triệu Đức Phương tạ ơn xong đứng dậy, ngồi trở lại chỗ ngồi.
Lục Thất chần chừ một chút, nhìn Triệu Đức Phương, nói:
- Đức Phương, ta có thể bảo hộ cho phụ thân của ngươi được vô sự, tuy nhiên hôm trước ta cùng Bệ hạ nói chuyện, thúc phụ của ngươi Triệu Khuông Nghĩa chỉ sợ không xong rồi, bởi vì Triệu Khuông Nghĩa đã từng sai khiến người đầu độc Bệ hạ.
Triệu Đức Phương cả kinh, vội đứng dậy quỳ xuống lần nữa, không ngờ Thạch Thủ Tín ngồi ở bên trái lại giơ tay cản y lại, nhìn Triệu Đức Phương nói:
- Lời của Điện hạ ngươi cũng đã nghe, không nên yêu cầu quá xa vời.
Triệu Đức Phương nghe vậy gật đầu im lặng, Thạch Thủ Tín quay đầu cùng Lục Thất nói một chút việc nhà và bàn luận một ít quốc sự, một thời sau, Lục Thất rời khỏi phủ Vệ quốc công. Lục Thất đi rồi, Vệ quốc công dặn dò Triệu Đức Phương vài câu, Triệu Đức Phương thụ giáo rời đi, cũng giữ bí mật về chuyện của Triệu Khuông Nghĩa.