- Về chuyện hiệu thuốc, trước kia quả thật là trông cậy vào nó để kiếm bạc, nhưng hiện giờ không còn quan trọng nữa. Thu hoạch của phủ Công chúa ở Thường Châu rất nhiều, chúng ta không thiết yếu đi tranh dược lợi với Thái Thường Tự.
Lưu tiến sĩ cung kính gật đầu, nói:
- Hạ quan cũng có nghe nói phủ Công chúa vận chuyển số lượng lớn gạo Thường Châu đến đây, lợi tức hẳn là rất lớn.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Lợi nhuận quả là rất lớn, nhưng chi ra cũng rất lớn. Giải quyết tốt hậu quả chiến tranh với Việt quốc sẽ cần đến số tiền rất lớn để thưởng công và trợ cấp. Còn có Ngô Thành Hổ Kỳ quân hai vạn tướng sĩ mà Bệ hạ đã thành lập cũng quy về phủ Công chúa cấp dưỡng. Nói thật, cho dù ta có đi tranh lợi ích với Thái Thường Tự, đối với việc tiếp tế tiếp viện cho chiến sự, nó cũng chỉ là như muối bỏ biển thôi, thu nhập dược lợi của Thái Thường Tự còn không tới mười vạn bạc mỗi năm.
- Mười vạn bạc? Làm sao có thể! Ngay cả ở trong cung, tiền thuốc một năm cũng chỉ có tám vạn.
Lưu tiến sĩ giật mình nói.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Quả là thanh thủy nha môn (đơn vị ít phúc lợi)! Ngay cả bạc cung cấp ta thu được từ huyện Thạch Đại cũng phải ba bốn vạn bạc rồi, mà đó chỉ là bạc cung cấp của một Huyện Úy thôi đấy. Thái Thường Tự Khanh đại nhân chẳng lẽ không nhận được bạc cung ứng từ nơi nào cả sao?
- Nghe nói lả không có. Thái Thường Tự không có quan hệ với quan địa phương.
Lưu tiến sĩ cười lớn trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Khó được người dám cùng ta thân cận, ông hãy tự mình đến phủ Công chúa lĩnh năm trăm bạc đi, chớ có cho ai khác biết.
Lưu tiến sĩ ngẩn ra, tiếp đó giật mình nhìn Lục Thất, có hơi chần chờ rồi cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân ban thưởng.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Chuyện của Tiêu phi nương nương, ông có biết hay không?
Lưu tiến sĩ cả kinh, chần chờ nói:
- Đại nhân sao lại hỏi đến Tiêu Phi nương nương?
- Chẳng lẽ ông không biết quan hệ giữa phủ Ngô Thành công chúa và Trì Châu Tiêu phủ?
Lục Thất quái lạ hỏi.
Lưu tiến sĩ vẻ mặt bừng tỉnh, sau đó gật đầu nói:
- Đại nhân muốn biết điều chi?
- Tiêu Phi nương nương ở trong cung có địa vị như thế nào? Bệ hạ có thường lui tới hay không? Ông cảm thấy Tiêu phi nương nương có năng lực ảnh hưởng tới Bệ hạ chứ? Bên người Tiêu phi nương nương có những ai?
Lục Thất liên tiếp đặt câu hỏi.
- Địa vị của Tiêu phi nương nương đương nhiên là cao, tuy nhiên Bệ hạ chỉ thích đi chỗ của Hoàng hậu nương nương, gần đây nghe nói có tới chỗ của Tiêu phi nương nương vài lần, nhưng là vì một cung kỹ am hiểu nhu vũ (múa dẻo). Hạ quan cảm thấy, Tiêu phi nương nương rất khó có sức ản hưởng tới tâm tư của Bệ hạ, chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có năng lực đó.
- Về phần người bên cạnh Tiêu phi nương nương, chủ yếu là Vương công công, Bạch Huệ Nhân và Tào quản sự, ngoài ra thì đều là các công công và nô tì bình thường.
Lưu tiến sĩ hồi đáp.
- Chẳng phải còn có cung kỹ nhu vũ hay sao?
Lục Thất hỏi.
- Cung kỹ nhu vũ kia không thuộc về Ngọc Hoa cung, ở trong cung chỉ có nhạc tịch, trực thuộc giáo phường quản lý. Tuy rằng thường trú ở Ngọc Hoa cung, nhưng là phụ thuộc vào sự sắp xếp của giáo phường. Giáo phường là do Thái Nhạc Thự quản chế.
Lưu tiến sĩ hồi đáp.
Lục Thất gật gật đầu, hắn chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Bạch Huệ Nhân hẳn là Bạch Linh Nhi, đáng tiếc không thể đi nhìn xem.
- Lưu đại nhân, bên trong Thái Thường Tự, người nào có thể đi gặp Tiêu phi nương nương?
Lục Thất hỏi.
Lưu tiến sĩ ngẩn ra, nói:
- Có thể dễ dàng gặp được các nương nương trong hậu cung nhất, đương nhiên là thái y rồi, Tần thái y là người phụ trách chăm sóc sức khỏe cho Tiêu phi nương nương. Còn có nhạc kỹ trong giáo phường cũng thường xuyên được gọi tới Ngọc Hoa cung hầu hạ, Tiêu phi nương nương rất ưa thích thưởng nhạc.
Lục Thất gật đầu, tự lẩm bẩm:
- Không ngờ Tiêu phi nương nương lại không được Bệ hạ yêu thích.
- Trong cung, Bệ hạ chỉ thích Hoàng hậu nương nương thôi, tuy nhiên Tiêu phi nương nương rất được Thái phi yêu thích. Tiêu phi nương nương và Ngô Thành công chúa điện hạ cũng vô cùng thân cận.
Lưu tiến sĩ đáp lại, nghĩ là sắp được bạc, cho nên biết gì nói nấy.
- Điều đó ta cũng biết.
Lục Thất nói.
- Đại nhân, chúng ta quay lại đi.
Lưu tiến sĩ nói.
Lục Thất ngẩn ra:
- Làm sao vậy?
- Đại nhân, chúng ta đã đi qua Thái Y Thự rồi, phải quay ngược về.
Lưu tiến sĩ mỉm cười nói.
Lục Thất ngẩn ra mỉm cười, xoay người nói:
- Vậy trước đó, ta hỏi ông thêm một chuyện. Chuyện của Hoàng Phủ Kế Huân đại nhân, ông biết được nhiều ít?
Lưu tiến sĩ cả kinh nhìn Lục Thất, kinh ngạc nói:
- Vì sao đại nhân đề cập tới Hoàng phủ đại nhân?
- Ta ở huyện Cú Dung nghe nói, Chủ soái của đội quân đi Mao Sơn tiêu diệt phỉ là Hoàng Phủ Kế Huân. Ta có hơi tò mò người mà Bệ hạ dùng.
Lục Thất giải thích.
- Ồ, Hoàng Phủ đại nhân bây giờ là Đô Chỉ Huy Sứ của Kinh quân rồi, nắm quyền thống lĩnh và huấn luyện toàn bộ Kinh quân. Hoàng Phủ đại nhân vốn là Vệ Úy Tự Thiếu Khanh, được ân phong Định Quốc hầu, thực ấp kinh thành hai ngàn hộ, chính là đại nhân vật số một số hai ở kinh thành đấy.
Lưu tiến sĩ hồi đáp.
- Ồ, không ngờ Hoàng Phủ đại nhân là Vệ Úy Tự Thiếu Khanh, vậy chính là thượng quan của ta rồi. Bây giờ ta là Vệ Úy Tự Võ Lâm Lang Tướng, thống lĩnh một ngàn Nam Ưng Vệ của phủ Công chúa, tuy nhiên Nam Ưng Vệ đã quy về Nam Đô đóng giữ tiết chế rồi.
Lục Thất nói.
Lưu tiến sĩ ngẩn ra, nói:
- Đại nhân, cái gọi là quyền tiết chế của Vệ Úy Tự, vào thời điểm bình thường kỳ thực chỉ là danh hão mà thôi. Chỉ khi có chiến tranh diễn ra hoặc có thánh chỉ, Vệ Úy Tự mới được quyền điều động tiết chế quân, cho nên đại nhân không thể nghe mệnh lệnh của Vệ Úy Tự. Bệ hạ đối với việc điều động quân đội vô cùng mẫn cảm.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chẳng phải bây giờ Hoàng Phủ đại nhân có quyền thống lĩnh Kinh quân hay sao?
- Hoàng Phủ đại nhân vô cùng được Bệ hạ tín nhiệm, cho nên mới được làm Đô Chỉ Huy Sứ. Nghe nói Bệ hạ cảm thấy chiến lực Kinh quân khuyết thiếu sự tôi luyện, có lẽ là có ý định cho Kinh quân xuất chiến.
Lưu tiến sĩ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta cũng có nghe nói Kinh quân đều là lão gia binh, cần phải trải qua sự tôi luyện trong chiến tranh mới được.
Lưu tiến sĩ ngẩn ra, chần chờ một chút, nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng hạ quan cảm thấy Kinh quân rất khó xuất chiến. Trong chiến dịch tiêu diệt phỉ, vậy mà đã chết hơn một ngàn người, còn đại nhân thì lấy ít thắng nhiều.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ông nói như vậy không đúng rồi. Cho dù là ta tiến vào Mao Sơn tiêu diệt phỉ cũng sẽ gặp tổn thất nặng nề đấy. Địa thế Mao Sơn có lợi cho đạo phỉ tập kích.
- Vậy nếu là đại nhân lĩnh quân đi thanh trừ mấy trăm Mao Sơn phỉ, ngài sẽ dùng chiến lược thế nào?
Lưu tiến sĩ nhìn Lục Thất hỏi.
Lục Thất ngây ra, hỏi ngược lại:
- Tại sao ông lại hỏi như vậy?
- Bởi vì hạ quan có một đứa cháu chết trận ở Mao Sơn.
Lưu tiến sĩ buông mắt xuống nói.
Lục Thất im lặng, một lát sau nói:
- Căn cứ vào địa thế có lợi cho phòng thủ, cần phải bao vây chặt chẽ ngọn núi, trước tiên vây khốn rồi cẩn trọng tiêu diệt từng bộ phận. Tuy nhiên triều đình chưa chắc bằng lòng kéo dài chiến sự Mao Sơn, dùng chiến lược trên thì phải quá nửa năm mới có thể chấm dứt.
- Vì sao không thể kéo dài chứ? Ở kinh thành cũng là ăn cơm, ở Mao Sơn cũng là ăn cơm. Còn hơn là nóng vội công kích để rồi lãnh lấy hậu quả là hơn ngàn tính mạng, bạc tiêu hao cũng càng lớn.
Lưu tiến sĩ thấp giọng oán giận.
Lục Thất im lặng, vấn đề của Lưu tiến sĩ hắn căn bản không nên trả lời. Một lát sau, Lưu tiến sĩ cung kính nói:
- Hạ quan đưa đại nhân đi tuần tra.
Gần trưa Lục Thất rời khỏi Hoàng cung. Hắn chỉ dừng lại ở Thái Y Thự hồi lâu, thái độ của Thái Y Thự Lệnh với hắn rất cung kính, mặc cho Lục Thất hỏi lung tung này kia, còn đưa đi xem Dược ti, lại giới thiệu với Lục Thất Tần thái y. Tần thái y là vị lão quan có khuôn mặt ôn hòa, thân hình phúc hậu, đối đãi với Lục Thất đương nhiên là cung kính.
Lục Thất ra khỏi Hoàng cung chưa có trở về phủ Công chúa ngay, mà đi tuần sát thương nghiệp ở kinh thành. Bây giờ hắn chính là muốn bày ra một bộ dáng coi trọng sự phát triển của kinh thành, làm như không hề hay biết tới những hiện tượng giả của Thường Châu và Tô Châu.
Trên thực tế, Lục Thất không quá rõ ràng tình trạng đích thực của Tô Châu. Tình hình Tô Châu hiện giờ chỉ cho phép Giang Âm Trương thị tiến vào thông thương. Tân Cầm Nhi cho một vạn đại quân trú đóng phong tỏa ranh giới giữa huyện Vô Tích và huyện Thường Thục. Sản xuất của Tô Châu đều được vận chuyện đến biên giới giao cho thế lực phủ Công chúa tiếp thu bán ra. Người bên Thường Châu rất khó lẻn vào Tô Châu, cũng dễ dàng bị người tố cáo bắt giữ, trừ phi thông qua Giang Âm lẫn vào. Thế nhưng Giang Âm hầu ủng hộ Trương Hồng Ba, đương nhiên đã ra nghiêm lệnh cấm thông đồng với địch.
Sự phong tỏa của Tân Cầm Nhi và Giang Âm hầu đã tạo thành hiện tượng giả là Tô Châu bị Giang Âm Trương thị chiếm cứ. Cho dù khó tránh để lọt người tiến vào Tô Châu, trong thời gian ngắn cũng không làm rõ được tính chân thật của tin tức liên quan. Chưa có tin tức xác thực, cơ sở ngầm của triều đình đã chui vào được Thường Châu và Tô Châu, vì nguyên nhân có liên quan tới Công chúa hoàng tộc, căn bản không dám hồi báo loạn.
Lục Thất trước hết đến cửa hàng gạo. Cửa hàng gạo ở ngay đối diện tửu lâu Túy Vân, nguyên bản cũng là cửa hàng bán gạo. Sau khi Kim Trúc mua về vốn định kinh doanh văn phòng tứ bảo, có điều không có thời gian cải biến. Có được Thường Châu, khiến cho việc buôn bán văn phòng tứ bảo bị hoãn lại. Cửa hàng gạo bắt đầu kinh doanh gạo Thường Châu, hơn nữa vừa làm lần đầu đã thành công. Gạo Thường Châu giá cả rẻ, nhanh chóng chiếm được hơn phân nửa lượng tiêu dùng ở kinh thành.
Lục Thất đứng ở trên đường, nhìn dòng người đi mua gạo nối liền không dứt, mấy chục chiếc xe lớn có nhỏ có xếp thành hàng dài, việc kinh doanh hết sức thịnh vượng. Còn tửu lâu Túy Vân ở đối diện, khách đến khách đi cũng rất nhiều. Hắn quan sát trong chốc lát, mới một thân quan phục đi vào cửa hàng gạo. Ta đây chính là đến để thể hiện quan uy đấy.