Có thái giám dâng nước và thuốc lên, Chu Hoàng đế nhận thuốc uống vào, Lục Thất đứng ở một bên, đợi Chu Hoàng đế uống thuốc, mới khẽ nói:
- Bệ hạ đi đường mệt nhọc trước tiên nghỉ ngơi đi đã.
Chu Hoàng đế lắc đầu, xua xua tay, tất cả thái giám đều đi ra ngoài, Chu Hoàng đế nhìn Lục Thất, khẽ nói:
- Trẫm có điều không hiểu được, không nói khó có thể tĩnh tâm.
- Mong bệ hạ cứ nói ra.
Lục Thất ôn hoà đáp lại.
Chu Hoàng đế giơ tay lấy bình ngọc từ trong ngực ra nói:
- Trong bình này là Cửu chuyển đại hoàn đan, ngươi đã nghe nói qua chưa?
Lục Thất hơi giật mình lắc đầu nói:
- Thần chưa từng nghe qua.
- Đây là trẫm có cho người đi Mao Sơn tìm được, ngươi thật sự không biết sao?
Chu Hoàng đế nhìn Lục Thất, trầm giọng nói.
Lục Thất đã hiểu nói:
- Bệ hạ, thần sẽ không nói dối, Mao Sơn có rất nhiều đan dược chữa bệnh, nhưng thần từng trao đổi với sư huynh, tuyệt đối chưa bao giờ nghe qua cái gì mà Cửu chuyển đại hoàn đan.
Chu Hoàng đế ánh mắt thể hiện sự thất vọng, nhìn bình ngọc hỏi:
-Vậy tại sao vết thương của ngươi lại có thể tự lành, trẫm biết, ngươi từng bị thương ở phần eo.
- Bệ hạ, vết thương của thần có thể tự lành, không phải tác dụng của đan dược gì, thần nói như vậy chỉ là vì huyễn hoặc lòng người, nguyên nhân vết thương của thần có thể tự lành, là do thần tu luyện ‘Kim cương hổ thiền thuật’ đó là một loại công pháp ở Thiên Trúc, và phải trải qua kì thuật của cao tăng Trung thổ, thực ra chính là võ đạo Tiên Thiên công.
Lục Thất giải thích.
- Tiên Thiên công sẽ có tác dụng làm lành vết thương sao?
Chu Hoàng đế hoài nghi nói.
- Tác dụng của Tiên Thiên Công, thực tế chính là kích phát một tiềm năng hình thành một loại nguyên lực, nếu trên người bị thương, đều có thể tự lành, thần tu luyện ‘Kim cương hổ thiền thuật’ chính là khiến cho tiềm năng tự lành này có thể mạnh hơn mấy lần, nhưng thần nếu là bị vết thương trí mạng, cũng rất khó lành. Lần bị thương ở eo, là thần cố ý, Kim cương hổ thiền thuật của thần khiến cho thân thể giống như mặc giáp, hơn nữa trúng độc thần cũng có thể dùng nguyên lực bức độc ra khỏi thân thể.
Lục Thất giải thích.
Chu Hoàng đế giật mình nhìn bình ngọc trong tay, yên lặng trong chốc lát, Chu Hoàng đế mới khẽ nói:
- Dám gạt trẫm.
- Bệ hạ, có lẽ là thủ vệ người phái đi sợ là không thể nào báo cáo kết quả, cho nên mới dâng lên đan dược này, đan dược này có lẽ là một loại đan dược chữa thương.
Lục Thất nói.
Chu Hoàng đế gật đầu, đem bình ngọc cất vào trong ngực, khẽ nói:
- Thiên Phong, trẫm ở đây tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó khởi hành đi Hà Hoàng.
- Rõ, thần sẽ chuẩn bị tốt.
Lục Thất đáp lại.
- Không cần gióng trống khua chiêng, trẫm không muốn quấy nhiễu dân chúng, cũng không muốn huyên náo ồn ào.
Chu Hoàng đế dặn dò nói.
- Vâng, thần đã hiểu.
Lục Thất đáp lại, sau đó lại nói:
- Bệ hạ đã mệt, trước tiên cứ nghỉ ngơi, thần ở ngoài cửa trông chừng.
Chu Hoàng đế lắc đầu nói:
- Trẫm vẫn chưa nói hết, ngươi ngồi đi.
Lục Thất nghe xong bất đắc dĩ, thi lễ cảm tạ xong xoay người tìm một cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Chu Hoàng đế, sau khi ngồi xuống, Lục Thất nói:
- Bệ hạ, phiên tộc ở Hà Tây dùng dược liệu Kỳ Liên sơn chế thành một loại thuốc uống chữa thương, bệ hạ có thể thử uống xem.
Chu Hoàng đế hơi giật mình, gật đầu nói:
- Hà Tây quả thực có thuốc dùng để trị thương, trẫm cũng từng dùng, hiệu quả cũng bình thường.
Lục Thất nói:
- Thuốc của Hà Tây thần chưa từng dùng không biết hiệu quả thế nào, thần chỉ từng nghe thuộc hạ nói qua.
Chu Hoàng đế gật đầu, nhìn Lục Thất hỏi:
- Thiên Phong, ngươi ở Giang Nam có phải là có được Thường Châu và Tô Châu hay không?
Lục Thất ngẩn ra, chần chừ một chút nói:
- Bệ hạ đã biết rồi.
- Biết hết những chuyện ngươi đã làm ở Thường Châu, cùng với Trương Hồng Ba nhắc tới đất phong của phủ Ngô Thành Công chúa, cho nên trẫm nghĩ ngươi đã có được Tô Châu.
Chu Hoàng đế nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Bệ hạ anh minh, những điều thần làm, trước kia triều đình Đường quốc cũng không nhìn ra được điều khác thường.
- Trước kia Đường quốc không phải không nhìn ra, mà là do vẫn luôn muốn an bình nên không muốn phá, có lẽ còn có người che giấu cho ngươi.
Chu Hoàng đế nói.
Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế nói:
- Thiên Phong, ngươi có khả năng sẽ hợp binh với Triệu Khuông Dẫn không?
- Thần sẽ không hợp binh với Triệu Khuông Dẫn, cũng sẽ không để thế lực ở Giang Nam thuộc về Đại Chu.
Lục Thất nhỏ giọng trả lời.
- Ngươi muốn tranh giành thiên hạ?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Có tranh giành thiên hạ hay không, thần không thể trả lời, thần chỉ cần có thể sống sót, cần thân nhân có thể sống tốt ở Giang Nam.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Ngươi cuối cùng sẽ không quy thuận Đại Chu.
Chu Hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Thần đã quy thuận Đại Chu, nhưng thần cũng biết, đã có chuyện chiếm cứ thì cũng sẽ không có đường để quay đầu, giống như Triệu Khuông Dẫn, nếu đã có được thế lực, liền không thể có khả năng hoà thuận với bệ hạ, chủ lo thần tạo phản, thần sợ chủ không thể bao dung với mình, liên quan đến tính mạng, cái hoạ bị diệt tộc, như vậy cũng không dám nhượng bộ.
Lục Thất thành khẩn nói.
Chu Hoàng đế quay đầu nhìn ra ngoài cửa, một lát sau mới nói:
- Ngươi rất tốt đối với Huyện công An Viễn, chính là để mê hoặc trẫm sao?
- Không phải, thần đối tốt với An Viễn Huyện công là xuất phát từ nội tâm, thần không cần phải làm cái gì để mê hoặc bệ hạ, những điều thần làm ở Khai Phong phủ đều là theo bản tính mà làm, bệ hạ nếu không muốn quan tâm đến đại cục, thần làm cái gì cũng vô dụng.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
- Ngươi rất thẳng thắn, trong lòng trẫm cũng rất thoải mái.
- Bệ hạ không tức giận chuyện thần làm ở Giang Nam sao?
Lục Thất ôn hoà hỏi.
Chu Hoàng đế mỉm cười nói:
- Chẳng có gì phải tức giận, đó vốn là thành tựu ngươi có được, lại không phải đoạt được từ trong tay trẫm, nhưng trẫm lại có điều khó hiểu, trước kia ngươi ở Hấp Châu cũng có thế lực, vậy vì sao không chiếm lấy lãnh thổ của Đường quốc, chẳng nhẽ e dè Tấn quốc sao? Hay là binh lực không đủ?
- Lời bệ hạ nói đều là nguyên nhân, còn có hai nguyên nhân chính nữa là thần không muốn hành thích vua, cũng không muốn trở thành ngọn nguồn của việc Giang Nam chiến loạn, lúc ấy sau khi đoạt được Tô Châu cùng với Trương Hồng Ba, điều duy nhất muốn chính là tự bảo vệ chính mình. Thật ra động cơ thần chiếm lấy Tô Châu chính là vì bị Quận công Thanh Hà chèn ép, chỉ có thể quyết đánh đến cùng, mang theo năm nghìn quân tập kích bất ngờ Ngô huyện, bắt sống Tín Vương Việt Quốc đứng đầu Tô Châu, sau đó cướp lấy Ngô quân của Việt Quốc.
Lục Thất nói.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
- Ngươi ở Tô Châu có phải là người chủ trì cuộc chiến chống lại Đại Chu đột kích?
- Đúng vậy, thần sau khi có Tô Châu, từng tiêu diệt một bộ phận quân lực Chu quân đột kích, bây giờ số quân lực này đều ở Tô Châu, thần cho bọn họ đất vườn và quan áp ngân khế, còn phối duyên cho bọn họ với những nữ nhân bắt được ở Gia Hưng, khiến cho bọn họ sinh sống ở Tô Châu.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
- Chỉ cách một con sông, tin tức của ngươi lại bị phong toả lâu như vậy, quân lực đi Giang Nam không có người nào bỏ chạy quay về được Giang Bắc, theo thủ vệ quay về báo lại, ngươi thực hiện chế độ quân phủ và biên cấm ở Tô Châu, rất khó đi vào, cũng rất khó rời khỏi.
Lục Thất hơi giật mình, trong lòng cũng âm thầm cảm ơn Tân Cầm Nhi, Tấn quốc đã tiêu diệt Việt quốc lâu rồi, Tân Cầm Nhi lại vẫn duy trì đóng cửa Tô Châu, khó trách Chu Hoàng đế cho là hắn chỉ có Tô Thường nhị Châu, nói cách khác, duy trì đóng cửa Tô Châu, chính là một trong những thủ đoạn che giấu cho hắn, bất kể những người không biết nội tình sau khi biết liền cảm thấy Tô Châu là ở trạng thái cát cứ.
Ngoài ra Lục Thất nói đến tù binh Đại Chu ở Tô Châu, thực ra ở Tô Châu chỉ có ba phần tù binh Đại Chu, còn hai phần bị điều đi Hải Châu (đa số là tù binh quan tướng), năm phần thì ở đất Sở hoặc ở trong quân Cán Châu, tù binh Đại Chu ở trong quân Tấn quốc số lượng rất ít, hơn nữa cũng không biết Lục Thiên Phong chính là Tấn vương, chủ yếu là tù binh Đại Chu dựa vào công mà được thành quan tướng, cũng là quan tướng cấp thấp, ngoại trừ đường huynh của Lục Thiên Phong.
- Ngươi và Trương Hồng Ba có quan hệ thế nào? Sao lại yên tâm để y trấn thủ Tô Châu?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Thần từng cứu Trương Hồng Ba, An Viễn Huyện công bây giờ là biểu đệ của Trương Hồng Ba, Trương Hồng Ba phụng mệnh đi Giang Ninh bái kiến An Viễn Huyện công, lúc quay về bị lọt vào trận địa mai phục do Kiêu Kỵ vệ của Quận công Thanh Hà, thần lúc đó phụng mệnh đi cứu Trương Hồng Ba, cho nên sau đó thần mới cùng Trương Hồng Ba cướp lấy Tô Châu.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thần ra bên ngoài trông chừng, bệ hạ có thể triệu tập thần bất cứ lúc nào.
Lục Thất đứng dậy thi lễ nói, đợi Chu Hoàng đế gật đầu mới xoay người đi ra ngoài cửa canh giữ, thái giám và thái y vội vàng đi vào trong các.