- Vương huyện lệnh, Tấn quốc hiện giờ mới thành lập, hầu như mỗi một châu đều tồn tại không ổn định, nếu như dời dân đến đảo Lưu Cầu, tất nhiên phải chọn lương dân để di dời, mười vạn lương dân Tấn quốc rời đi sẽ chỉ khiến cho Tấn quốc lâm vào tình trạng càng thêm bất ổn, huống hồ, đảo Lưu Cầu hoang dã, mười vạn người đi, có thể tự cấp tự túc không? Mà tài lực và lương thực của Tấn quốc là cần chống đỡ rất nhiều quân lực.
Lục Thất ôn hòa trả lời.
- Chủ thượng, đảo Lưu Cầu hiện giờ hoang dã, nhưng là chỉ cần bỏ ra hai năm cai quản lập tức có thể trở thành nơi có sản lượng lượng thực không thua Chương Châu, hơn nữa đảo Lưu Cầu có thể phát triển muối nghiệp, chưa tới một năm liền có thể lập bãi phơi muối, chỉ dựa vào muối nghiệp, cũng đã đáng giá việc dời mười vạn dân.
Huyện lệnh Chương Phố cũng cố chấp nêu ý kiến.
Lục Thất ngẩn người, hai chữ muối nghiệ khiến cho hắn có chút động tâm, hắn suy nghĩ một lúc, nói:
- Ngươi để bổn vương ngẫm lại, ngày mai sẽ trả lời ngươi, đứng lên đi.
- Vâng
Huyện lệnh Chương Phố cung kính đứng dậy, sau đó cùng nhóm quan huyện rời đi.
Nhóm quan huyện vừa đi, Lục Thất nhìn Trấn phủ sứ Vu Hải Khánh và Chuyển vận sứ Hoàng Vân, cười nói:
- Các ngươi đều nghe thấy rồi, nói thử kiến giải của các ngươi đi.
Trên đường đi, Vu Hải Khánh và Hoàng Vân đã vô cùng thân cận với Lục Thất, Vu Hải Khánh càng cảm tạ, y xuất thân Ninh Quốc quân theo Vương Kiếm quy thuộc Tấn quốc, sau khi quy thuộc, trong nội tâm có chút hối hận, nguyên nhân chính là nhìn thấy Lý Xuyên và Chu Vân Hoa đều đã trở thành chủ soái một vạn quân, mà y lại là bị phái đến Chương Châu, trong lòng y đương nhiên có chút bất bình, hiện giờ chủ thượng vừa đến, lại đề bạt y thành Trấn phủ sứ ở trên chủ soái, y lúc này mới đồng ý, là tìm được minh chủ.
Hoàng Vân và Vu Hải Khánh bất đồng, y là xuất thân Mao Sơn Vũ Lâm Vệ, trong lòng đã sớm vô cùng sùng bái Lục Thất. Lục Thất đề bạt hắn, y đương nhiên vui mừng, không đề bạt y, y cũng sẽ không sinh lòng oán, bởi vì y có thể trở thành Trung quân ngu hầu của Côn Thừa quân, vốn chính là nhận được trọng dụng rồi.
Trung quân ngu hầu được Lục Thất bổ nhiệm, cùng với chủ soái trung quân của Đường quốc là không giống nhau, Trung quân ngu hầu và Hành quân tư mã giống nhau, là quyền lực tương đương với phó soái, cùng loại với tham mưu trưởng hiện giờ, có quyền lực can thiệp và nghi ngờ chất vấn quân lệnh của chủ soái, mà Trung quân ngu hầu của Đường quốc cơ hồ đều là thân cận của chủ soái đảm nhiệm, trên cơ bản chính là quan truyền lệnh nghe lệnh mà làm việc.
- Chủ thượng, Vương huyện lệnh nói đều là tính trọng yếu của đảo Lưu Cầu ở trên phương diện chiến lược, thuộc hạ biết được đảo Lưu Cầu quả thật dễ trở thành một đại họa của lãnh hải Tấn quốc, hơn nữa nếu như sau khi bị hàng loạt hải quân của Sở quốc hoặc Chu quốc chiếm cứ, vậy chẳng khác nào đâm một đao vào lưng Tấn quốc, nhưng đảo Lưu Cầu cũng là không dễ khai hoang như vậy, một mảnh đất hoang muốn lương thực được mùa là cần thời gian rất dài, đất hoang của đảo Lưu Cầu cực kì khó trở thành ruộng tốt, còn về muối nghiệp, thuộc hạ không hiểu rõ nên không thể loạn ngôn.
Vu Hải Khánh nói trước.
Lục Thất nghe xong gật đầu nhìn về phía Hoàng Vân. Hoàng Vân nói:
- Thuộc hạ đã từng thấy đảo Lưu Cầu, đảo Lưu Cầu hiện giờ có huyện Bành Hồ và huyện Vân Lâm, huyện Bành Hồ là một quần đảo, nơi đó vô cùng thích hợp cho thủy quân dừng trú, có hơn hai vạn dân, đa số đều sinh sống bằng nghề đánh cá, đảo chính Lưu Cầu có một huyện Vân Lâm, hẳn là có hơn ba vạn dân, rất nhiều đều là thổ dân Lưu Cầu.
Lục Thất gật đầu, Hoàng Vân tiếp tục nói:
- Thuộc hạ nghe thủy quân Giang Âm nói qua, bọn họ từng có tính toán chiếm cứ lâu dài đảo Lưu Cầu, chỉ là Giang Âm hầu không đáp ứng, cho nên đảo Lưu Cầu liền trở thành một đường buôn bán trên biển của Giang Âm quân, một bến cảnh hết sức trọng yếu, Giang Âm hầu chỉ cho phép hải thương, không cho phép hải quân có lãnh địa ở bên ngoài.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Theo ý ngươi, đảo Lưu Cầu có đáng giá để chuyển dân chiếm giữ không?
- Thuộc hạ cho rằng là đáng giá, đảo Lưu Cầu có chỗ có khí hậu thích hợp, nghe nói có thể hơn một năm thu hoạch được lương thực ba lần, tuy nhiên hải tai của đảo Lưu Cầu cũng rất nghiêm trọng, cho nên không thể mong đợi trở thành đất trồng lương thực ổn định lâu dài, huống hồ chủ thượng cũng đã nói, Tấn quốc mới lập, không thích hợp di dân về đảo Lưu Cầu.
Hoàng Vân trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Các ngươi đi nghỉ đi, bổn vương ngẫm lại rồi quyết định.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Lãnh Nhung, Vu Hải Khánh và Hoàng Vân đứng dậy cung kính từ lễ, rời đi.
Mọi người đi rồi, Lục Thất quay đầu nhìn Vân Khê, cười nói:
- Vân Khê, nàng cho rằng thế nào?
Vân Khê ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, dịu dàng nói:
- Thiếp cảm thấy, nhiều thêm một vùng quốc thổ, có lẽ là việc tốt, Thinh Châu cũng là rất nghèo, chủ thượng cũng là muốn dời dân hưng thịnh.
Lục Thất ngẩn người dường như suy nghĩ một lúc, ôn hòa nói:
- Căn cứ vào vấn đề khó khăn nhất của đảo Lưu Cầu kì thật là không có người nguyện ý dời đi.
Vân Khê im lặng gật đầu, Lục Thất cười, nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc nữa.
Vân Khê gật đầu, dịu dàng nói:
- Chủ thượng cũng nghỉ ngơi đi.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta muốn đi xem một chút nơi này.
Vân Khê kinh ngạc, do dự một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Chủ thượng, có thể mang theo thiếp cùng đi không?
Lục Thất mỉn cười, gật đầu nói:
- Nếu nàng không mệt thì cùng đi đi.
Lục Thất đổi y phục, dẫn Vân Khê và Lãnh Nhung cũng mười người nữa đi ra châu nha, đi lên đầu phố huyện Chương Phố còn chưa tối, lại là nhìn thấy xe tới người đi, đa số là xe đẩy chở cá.
Trên đường đi, quan sát cửa hàng hai bên đường, thương nghiệp của huyện thành Chương Phố rất phồn vinh, các loại hình kinh doanh rất đầy đủ, đi một vòng, Lục Thất nhìn trúng một tiệm rượu tên Hải Thiên, cùng đoàn người tùy tùng đi vào.
Quy mô của tiệm rượu Hải Thiên không nhỏ, vào cửa liền nhìn thấy trong đại sảnh bày hơn ba mươi cái bàn, khách ăn chiếm sáu phần, đoàn người Lục Thất tiến vào, khiến cho đại sảnh có chút ồn ào biến thành yên tĩnh, đám người Lục Thất cho dù không mặc quan giáp, cũng rõ ràng cùng người ở đây không hợp nhau.
- Chủ quán, có nhã phòng không?
Lục Thất thản nhiên nói chuyện.
- Có, có, khách gia mời vào, lầu hai mời.
Một tiểu nhị mặc áo xanh vội đáp lời đi lên, vui mừng chào hỏi.
Lục Thất gật đầu, cất bước theo tiểu nhị đi lên lầu hai, vào một gian nhã phòng, Lục Thất để tùy tùng đi một gian nhã phòng khác, hắn và Vân Khê, Lãnh Nhung cùng ngồi.
- Mang một chút món ngon nhất của tiệm, cùng cách vách hai phần giống nhau.
Lục Thất phân phó nói.
Tiểu nhị vội đáp lại, quay người vội vàng đi, đây là một khách hàng lớn tới a, một lát sau thức ăn và rượu hương thơm lan bốn phía được bưng vào, tiểu nhị kia như một người tiếp khách, giới thiệu rượu, thức ăn cho Lục Thất, Lục Thất cũng không có ghét bỏ, ngược lại mỉn cười nghe, sau đó lấy đũa gắp đồ ăn cho Vân Khê, xong mới tự mình gắp, Vân Khê điềm đạm nho nhã tiếp nhận sự yêu thương của Lục Thất, nhưng Lãnh Nhung lại có chút cẩn trọng im lặng ăn mỹ thực ở gần.
- Không tồi, rất ngon.
Lục Thất sau khi ăn qua mỉn cười tán dương.
Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở mỉn cười, Lục Thất lại hỏi:
- Hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết đảo Lưu Cầu không?
Tiểu nhị ngạc nhiên, gật đầu nói:
- Biết, đó là hòn đảo rất lớn trên biển.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hải tai ở đảo Lưu Cầu so với nơi này nghiêm trọng không?
- Không sai biệt lắm, đảo Lưu Cầu rất lớn, có lẽ so với Chương Châu cũng không kém, hải tai cũng chính là gió lớn và mưa to, nhưng cũng không phải là thường xuyên.
Tiểu nhị trả lời.
- Vậy ngươi cho rằng, đảo Lưu Cầu vì sao không có người đi khai hoang? Ta nghe nói đảo Lưu Cầu rất hoang vu.
Lục Thất hỏi.
Tiểu nhị liếc Lục Thất một cái, nói:
- Đảo Lưu Cầu là ở trên biển, có ai nguyện ý đi đến chỗ đó sống chứ, huống hồ đảo Lưu Cầu có thổ dân, vô cùng dã man, còn có hải tặc cũng thường đến tập kích.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta là quan viên triều đình Tấn quốc, Tấn vương muốn chuyển dân đến đảo Lưu Cầu định cư khai hoang, ngươi cho rằng cần có điều kiện gì mới có người nguyện ý đi đảo Lưu Cầu định cư.
Tiểu nhị lập tức biến sắc, vội thấp hèn nói:
- Quan gia, tiểu nhân không biết.
- Chỉ là hỏi ngươi thôi, cũng không phải bắt ngươi đi đảo Lưu Cầu.
Lục Thất không vui nói.
Tiểu nhị khó xử cười khổ, thấp hèn nói:
- Quan gia, tiểu nhân cho rằng, điều kiện gì cũng không có người nguyện ý đi, trước kia người đi đảo Lưu Cầu đều là bị cưỡng ép dời đi.
Lục Thất gật đầu, thuận miệng cười nói:
- Ngươi có cách nào để người ta tự nguyện đi không? Nếu như có, ta sẽ thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị ngẩn người, do dự nhìn Lục Thất, Lục Thất mỉn cười nói:
- Nói đi, ta xem có khả năng không?
Tiểu nhị thấp giọng nói:
- Nếu như là ruộng khai hoang được thuộc về chính mình, còn có thể miễn đi các loại quan thuế, có lẽ sẽ có người nguyện ý đi.
Lục Thất gật đầu, giơ tay ném một khối bạc vụn, tiếp đó xua tay để tiểu nhị rời đi.