- Tương Nhi! Nàng là cô gái tốt, ta rất thích!
Lời nói nhẹ nhàng đó được phát ra cùng với men rượu nồng.
Trong lòng Tương Nhi cảm thấy ấm áp, nàng ngượng ngùng nói:
- Công tử uống nhiều rồi, để thiếp dìu công tử lên giường nghỉ ngơi một chút!
Nụ cười của Lục Thất hiện trên khắp mặt, hắn nhìn Tương Nhi, đột nhiên xoay người quơ cánh tay, mau chóng ôm Tương Nhi vào lòng. Tương Nhi chưa chuẩn bị, bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, sau khi định thần thì dùng tay ngọc của mình đánh vào vai của Lục Thất, gắt giọng:
- Con người xấu xa này!
Lục Thất ôm người đẹp trong lòng, nghe thấy những lời nói trách mắng bên tai, trong chốc lát thân thể thoải mái, cười nói:
- Ta là người xấu đấy, xấu thì sao nào. Đi thôi!
Trong lúc nói, hắn ôm Tương Nhi nhanh bước xông vào phòng ngủ bên trái.
Trúc Nhi ở bên cạnh nhìn thấy thì khuôn mặt nhỏ bé xấu hổ, mắt thấy tỷ tỷ bị công tử ôm vào phòng ngủ, cô bé chần chờ một chút cuối cùng cũng không dám đi vào theo, một mình xấu hổ bất an, ngồi ở gian ngoài chờ đợi.
Vào phòng ngủ, Lục Thất khẽ đặt Tương Nhi lên giường. Tương Nhi vừa nằm xuống giường lập tức ngồi dậy, ngượng ngùng nói:
- Công tử! Vẫn chưa vào đêm mà, lúc này không nên!
Lúc này thân thể Lục Thất như lửa đốt, men rượu “khuấy động” dục tính của hắn, vậy thì sao quản đêm ngày chứ. Nghe thấy những lời từ chối khéo léo thẹn thùng của người đẹp, lửa dục trong người hắn càng rạo rực hơn. Hắn đứng ở trước giường, hai tay nhanh chóng cởi áo tân lang và quần áo trong ra, thân thể cường tráng lõa lồ nhảy lên giường ôm chặt lấy Tương Nhi.
- Không...Công tử! Đừng...!
Tương Nhi đối mặt với thú tính mãnh liệt của Lục Thất thì sợ hãi chống cự.
- Tương Nhi! Đừng sợ, ta sẽ từ từ thôi!
Mắt thấy người đẹp sợ hãi chống cự, Lục Thất vội tỉnh ngộ kiềm chế sự mãnh liệt đó, nhẹ nhàng trấn an.
- Không...Không! Công tử! Thiếp nghe mẫu thân nói, người đàn ông khi say mà động phòng thì sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ và sức khỏe của con cái sau này. Thiếp muốn sinh cho công tử những đứa con khỏe mạnh, thông minh, xin công tử ngày mai sẽ “cùng” thiếp được không?
Tương Nhi ngượng ngùng vội nói.
Lục Thất nghe xong thì rất không vui, hắn giơ tay nắm chặt lấy cánh tay của Tương Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Không sao! Hôm nay là ngày vui của chúng ta, nên động phòng luôn thôi.
- Công tử! Rượu chúng ta vẫn chưa uống mà.
Tương Nhi không cự tuyệt nhưng ngượng ngùng nhắc đến động phòng nhất định phải uống rượu giao bôi.
- Đúng, đúng, ta sẽ đi lấy!
Thấy người đẹp không cự tuyệt, Lục Thất thấy trong lòng vui sướng, vội nhảy xuống giường đi chân trần ra rót rượu. Tương Nhi cũng xuống giường, Lục Thất cầm hai chén rượu sứ quay lại, đưa cho Tương Nhi một chén. Hai người sau khi nhìn nhau ấm áp thì nâng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Uống rượu xong, Tương Nhi giơ tay lấy chén rượu sứ trên tay của Lục Thất, xoay người đưa chén rượu lại bàn. Nàng vừa đi thì Lục Thất cũng đi cùng, từ phía sau vòng tay lại ôm chặt lấy Tương Nhi.
- Tương Nhi! Lúc này thì được rồi chứ!
Lục Thất nhẹ nhàng nói, hắn nhìn được ra Tương Nhi có chút hoảng hốt, dù sao cũng là thiếu nữ mười bảy tuổi, đối mặt với đàn ông thô lỗ và men rượu say, tất nhiên sẽ có chút hoảng sợ rồi.
Tương Nhi bị Lục Thất ôm, trái tim đập loạn nhịp, thân thể mềm yếu, xấu hổ nhẹ giọng đáp:
- Công tử! Nhà mẹ thiếp có cho một gia kỹ xuất giá cùng thiếp. Hiện giờ nàng ấy vẫn ở trong lồng heo, công tử hãy giúp thiếp thả nàng ấy ra trước được không?
Lục Thất ngẩn người ra, theo bản năng nói:
- Gia kỹ à? Nàng ấy đang ở đâu?
- Đang ở bên ngoài phòng, chúng ta hãy thả nàng ấy ra trước!
Trong lời nói dịu dàng đó, Tương Nhi khẽ giãy dụa ra khỏi cái ôm của Lục Thất, tay ngọc giơ ra kéo tay trái của Lục Thất đi ra ngoài.
Lục Thất bị động đi ra phòng ngủ. Trúc Nhi ở phòng ngoài vừa nhìn thấy Lục Thất lõa lồ đi ra thì hoảng sợ ngượng ngùng đứng dậy cúi đầu xuống. Tương Nhi chỉ ra phía tường tây ở phòng ngoài, dịu dàng nói:
- Công tử! Chính là người đó. Bây giờ công tử hãy thả nàng ấy ra để nàng ấy chịu bớt khổ đi!
Lục Thất thuận theo Tương Nhi chỉ thì nhìn thấy một vật thể dài bị trói khăn đỏ. Hắn uống rượu nhiều cảm thấy choáng váng đầu óc, cũng không nghĩ nhiều ừ một tiếng rồi bước lại. Hắn dừng lại trước vật thể đó rồi khom người xuống, hai tay nắm lôi mạnh vật đó và kéo đứt mạnh khăn đỏ. Hai tay hướng lên trên rồi nhấc người phụ nữ đó ra. Nàng ta mặc quần áo màu đỏ, đầu đội khăn hỷ, hai tay bắt chéo sau lưng và hai chân thì bị trói.
- Công tử hãy ôm nàng ấy vào trong phòng đi, hãy để nàng ấy hầu hạ công tử trước được không? Thiếp cảm thấy hơi sợ!
Thân thể Tương Nhi dựa vào Lục Thất, e lệ nhỏ giọng nói.
Lục Thất ngẩn người ra, cánh tay trái ôm chầm lấy Tương Nhi, đầu cúi xuống hôn một cái lên gương mặt kiều diễm e thẹn của nàng, sau đó buông Tương Nhi ra. Hắn xoay người ôm cô gái áo đỏ trên đất kia nhanh bước xoay người về phòng ngủ. Dục tính của hắn lúc này cùng với lửa cháy rừng rực, Tương Nhi đã thể hiện ra sự e sợ về lần đầu tiên động phòng vậy thì đành tôn trọng ý kiến của nàng ấy, trước tiên cứ “dạy” nàng ấy đã.
Cô gái áo đỏ bị Lục Thất ôm lên thì lập tức uốn cong người giãy dụa. Cánh tay Lục Thất khẽ dùng lực khống chế để cô ấy khó nhúc nhích, vào trong phòng liền ném cô lên giường. Trong kích thích của dục tính và men rượu, thú tính của hắn kéo đứt dây buộc ở chân nàng ta, hắn lột quần đỏ của nàng và nhào tới giường đè người nàng ta xuống.
Nhìn hành vi dã man của Lục Thất, cô gái bị đè kêu rên đau đớn. Tương Nhi đỏ ửng mặt có chút hoảng sợ, ánh mắt có chút áy náy không nỡ. Nàng yên lặng ngồi bên giường giống như người ngoài cuộc lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, Tương Nhi với trái tim đập loạn nhịp nghe thấy tiếng hô trầm thấp sảng khoái. Lục Thất toàn thân đầy mồ hôi đứng dậy ngồi trên giường, sau gần nửa canh giờ “giải phóng”, thể xác và tinh thần của hắn đều sảng khoái dễ chịu, rượu cũng tỉnh được hơn nửa rồi.
Một đôi tay trắng nõn cầm lấy vải lụa khẽ lau người hắn. Lục Thất ấm áp trong lòng, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Là nàng cố ý phải không?
Tương Nhi dịu dàng lau mồ hôi cho Lục Thất, nhẹ nhàng nói:
- Công tử! Thiếp quan tâm đến sự khỏe mạnh của con cái sau này, không muốn vui nhất thời lấy lòng công tử. Sau này công tử uống nhiều rượu thì đừng đến phòng thiếp, đợi khi thiếp sinh con cho công tử thì mới bỏ lệnh cấm.
Trong lòng Lục Thất ấm áp, hắn khẽ gật đầu. Hắn phát hiện, mặc dù Tương Nhi mới mười bảy tuổi nhưng rất trưởng thành và rất có chủ kiến, rất thông hiểu mọi việc. Có thể cưới được cô gái thông minh, hiểu lý lẽ, dịu dàng như vậy, đó là phúc phận của người đàn ông.
- Tương Nhi! Sau này nàng về lại mặt ta sẽ đưa nàng về!
Lục Thất ôn tồn nói.
Thân người Tương Nhi khẽ chấn động, nàng dãn nhẹ hai tay từ phía sau ôm chặt lấy Lục Thất, vui mừng nhỏ giọng nói:
- Công tử! Sau này Tương Nhi sẽ tận tâm hầu hạ chàng.
Lục Thất cười không nói câu gì. Người con gái xuất giá về lại mặt thông thường chỉ là đặc quyền của thê thất. Hắn không những cho phép Trần Tương Nhi về lại mặt mà còn tự mình đưa nàng về, đó là sự tôn trọng vô cùng lớn đối với Trần Tương Nhi.
Yên tĩnh ôm được một lát, Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Những lời ta nói với nàng lần trước có chút thay đổi, sau này quyền buôn bán chỉnh thể của Lục gia thuộc quyền quản lý của thê thất. Nàng chỉ có quyền đầu tư có lợi, cũng có quyền kiểm tra sổ sách, nếu như được thê thất cho phép thì nàng cũng có thể tham gia vào buôn bán. Ngoài ra, thị thiếp nô tì trong phòng nàng cũng chịu sự quản lý của thê thất, thê thất có quyền quản giáo tất cả. Đây là mẫu thân ta yêu cầu, mẫu thân sợ quyền thê tử không thiết lập được thì Lục gia sẽ loạn.
Tương Nhi ngẩn người ra, dịu dàng nói:
- Công tử! Thiếp có thể được tự chủ và có tài sản trong phòng, đó đã là ân đức rất lớn với thiếp rồi. Sau này thiếp sẽ tôn trọng thê thất, các trưởng bối và các tỷ tỷ.
Lục Thất vui mừng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nàng có thể thấu tình đạt lý như vậy thì ta yên tâm rồi. Vận Nhi là thê chủ dịu dàng lương thiện, sau này nàng muốn buôn bán cửa hàng thì có thể thỉnh cầu với nàng ấy.
- Công tử! Sau này Lục gia sẽ mở rất nhiều cửa hiệu sao?
Tương Nhi dịu dàng hỏi.
- Sẽ không mở nhiều đâu, sẽ chỉ mở hai cửa hàng ở trong huyện thành, một cái là hiệu thuốc ở phố tây, hiệu thuốc sẽ do huynh trưởng chủ quản, nàng có thể đầu tư lấy lợi nhưng tuyệt đối không được kiểm tra can thiệp sổ sách. Một cửa hàng khác chuẩn bị mở ở phố đông, phố đông có một cửa hàng đã từng là của Lục gia, gần đây ta muốn mua lại. Nếu như mua lại được thì ta sẽ cố gắng để nàng chủ quản việc buôn bán, buôn bán văn phòng tứ bảo và tạp hóa.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Công tử! Chàng mua cửa hiệu để bán văn phòng tứ bảo và tạp hoá, vậy có thể được lợi không?
Nghe thấy Lục Thất có ý để mình chủ buôn bán, Tương Nhi khẽ chấn động đưa ra nghi ngờ.
- Văn phòng tứ bảo thì nhất định phải bán, bởi vì ta muốn mở một xưởng chế tạo giấy ở xã Vọng Giang Pha, nhất định phải có sản xuất có tiêu thụ. Ngoài văn phòng tứ bảo, bán gì là do nàng làm chủ.
Lục Thất ôn tồn giải thích và hứa.
- Công tử! Thiếp biết, xây dựng xưởng sẽ dùng đến rất nhiều bạc, nếu đã có bạc thì chi bằng mở thêm vài cửa hàng ở huyện thành, như vậy sẽ thuận tiện cho việc buôn bán, mà lợi thu về cũng rất lớn.
Tương Nhi dịu dàng khuyên nhủ.
Lục Thất lắc đầu, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Có những chuyện nàng nhất định phải hiểu. Trong huyện Thạch Đại có rất nhiều thế lực mạnh, chức Huyện Úy hộ quân của ta không có chỗ dựa ở chốn quan trường, nếu muốn đảm nhiệm lâu dài thì nhất định phải hành xử khiêm tốn, tránh động đến lợi ích của các thế lực lớn trong huyện thành. Vì vậy ta chỉ có thể mở hai cửa hàng ở huyện thành, sau này ở ngoài, nàng cũng không được vì ta là Huyện Úy mà khoe khoang ra. Điều mà Lục gia của chúng ta muốn là giàu có chứ không phải là quyền thế quan uy.
Tương Nhi khẽ ồ một tiếng, dịu dàng nói:
- Thiếp hiểu rồi, sau này thiếp sẽ khiêm tốn hành sự!
Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Ta bảo nàng khiêm tốn không phải là chuyện gì nàng cũng chịu ủy khuất. Ăn mặc tiêu dùng trong nhà không được vượt quá thê thất nhưng khi đi ra ngoài nàng có thể ăn mặc phú quý một chút, đặc biệt là về Trần phủ càng không nên ủy khuất. Ở bên ngoài cho phép nàng thể hiện vẻ phú quý nhưng lời nói và việc làm phải khiêm tốn và hào phóng. Về Trần phủ có thể đem theo chút tiền, cũng có thể tặng thân thích trưởng bối chút lễ vật.