- Đông chủ, thuộc hạ lo lắng nhất là quân Đường của huyện Vô Tích. Đám quân Đường đó chưa chắc đã thuận theo đâu, đem chiến tuyến dời vào vùng Côn Sơn cũng có khả năng sẽ phát binh chiếm địa vực huyện Tô Châu trước. Nếu là kết quả này, chúng ta sẽ lâm vào cảnh hai mặt thụ địch.
Ngư Hoa Hiên nêu ra ưu điểm khuyết điểm.
Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Nếu sau khi tập kích bất ngờ, chúng ta có được Tô Châu, vậy có thể suy trì được trong một thời gian ngắn không? Sau khi chỉnh đốn Tô Châu lại để đám quân Đường này biết Tô Châu đã bị chiếm.
- Lúc đó nói cũng sẽ là hậu quả hai mặt thụ địch.
Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói.
- Lúc đó, nếu Cố tướng quân không chịu dời quân đến Côn Sơn, ta sẽ giết y.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Ngư Hoa Hiên im lặng có lẽ là không ủng hộ sự khờ khạo này của Lục Thất. Hắn lại mỉm cười, hạ giọn nói:
- Ông yên tâm đi, quân Đường ở Vô Tích, ta có năng lưc ảnh hưởng đến. Chỉ có điều quan hệ với Thống soái Cố tướng quân không thân thiết. Ngoài ra, ông không cần phải lo Cố tướng quân sẽ phát binh chiếm Tô Châu trước. Y không có tư cách chiếm Tô Châu. Bỏi vì, Tô Châu là đất phong của Ngô Thành công chúa. Ta chỉ muốn chiếm, biết sử dụng danh phận đại nghĩa một cách đường hoàng.
Ngư Hoa Hiên bất ngờ ồ lên một tiếng, mắt liền sáng lên. Câu nói của Lục Thất vô cùng hữu dụng, đã có được danh phận đại nghĩa hợp pháp quả thật sẽ khống chế được quân Đường huyện Vô Tích. Điều kiện tiên quyết đang chưa có thánh chỉ của Hoàng đế, Tiết Độ Sứ Giang Âm Quân vẫn chưa dám đi chiếm đất phong của công chúa. Hơn nữa, còn có thể lấy cớ việc quân khẩn cấp ép quân Đường ở huyện Vô Tích dời đi Côn Sơn.
Một khi quân Đường mất đi phúc địa giữa Tô – Thường, vậy thì thế cục bất lợi lớn với họ. Phải biết rằng báo cáo xin chỉ Hoàng đế là cần thời gian về sau. Thậm chí sẽ phát sinh tin kết thúc ngoài ý muốn. Nếu kéo dài 1, 2 tháng, vậy tình thế của Thường Châu và Tô Câu sẽ hoàn toàn bị họ nắm trong tay.
Ánh mắt của Ngư Hoa Hiên tỏ rõ sự vui mừng của thành công. Ông ta là tướng bên thua, đối với ông ta mà nói danh dự như sinh mạng. Hơn nữa, vì thống lĩnh quân đội nhiều năm trong lòng khó tránh khỏi sẽ có tham vọng. Qủa thực trong lòng ông ta rất bất mãn với triều đình của Việt Quốc. Rất nhiều võ tướng của Việt Quốc khát vọng kiến công thành danh nhưng hoàng đế Việt Quốc không những ăn chơi sa đọa mà cũng như hoàng đế Đường quốc, sợ xuất hiện võ hung, cho nên đối với tấn công Đường quốc vẫn với thái độ lắc lư.
Lục Thất ngầm thở dài, có thể chiếm được Tô Châu hay không là điều vô cùng quan trọng với hắn cho nên can đảm là một sự mạo hiểm lớn. Bây giờ hắn đã hơi hối hận chưa đề nghị đoàn quân của Triệu Lâm, tranh thủ ở lại dưới trướng của Cố tướng quân là sai lầm.
Lúc này, Trương Hồng Ba đã quay lại đến gần Lục Thất nói:
- Thập Nhị đường huynh nói nhìn thấy Tuyết Điệp ông ta mới bằng lòng tham dự.
Lục Thất ngẩn người ra rồi giật mình nói:
- Ta cũng cần thời gian chuẩn bị chiến tranh.
- Vậy được, chúng ta tính toán kế hoạch một chút rồi phân công nhau làm việc.
Trương Hồng Ba trả lời, có thể thấy là y rất muốn nắm bắt cơ hội lần này.
Ba người kia tại nhà kho thương lượng một chút. Một lúc sau. Lục Thất, Tiểu Thanh và Ngư Hoa Hiên được đưa đi rời khỏi huyện Giang Âm đến huyện Vũ Tiến. Lục Thất bảo Tiểu Thanh đi gặp Tân Cầm Nhi, bảo Tân Cầm Nhi đi thông báo với Chu Vũ cùng đến đây. Lần này phải làm chuyện lớn, nhất định các bước kế hoạch phải cẩn thận. Có thể dùng đến quân lực cũng phải bố trí cho tốt.
Tiểu Thanh đi rồi, Ngư Hoa Hiên hỏi tình hình của quan tướng Lang Phong quân. Lục Thất nói xong, Ngư Hoa Hiên đề nghị có thể để quan tướng Lang Phong quân tham gia vào vụ tập kích bất ngờ. Vì tâm trạng và kinh nghiệm của bọn họ có thể có lợi cho việc tập kích bất ngờ thành công, cũng có lợi cho việc việc điều quân đổi quan lại khi đã chiếm cứ. Vì một binh sĩ lại làm Huyện úy và Quan tướng, cũng là nhân vật rất khó nhập quan.
Lục Thất suy nghĩ một chút rồi đồng ý, hắn biết Ngư Hoa Hiên nói rất đúng tình hình thực tế. Muốn nhanh chóng nắm quân thế và quan thế Tô Châu trong tay, dùng tướng đầu hàng là lựa chọn tốt nhất. Về phần mạo hiểm, vốn dĩ là hắn đang đánh cuộc Tô Châu. Phản bội thì kế hoạch sẽ thất bại, nếu như hắn chỉ muốn được ổn thỏa vậy thì không nên có tham vọng làm Hoàng đế một nước.
Sau khi Tân Cầm Nhi và Chu Vũ đến, nghe Lục Thất đánh ván bài lớn thì lập tức kinh hãi. Vừa mới đánh cuộc đại chiến Thường Châu, bây giờ lại muốn đánh cuộc Tô Châu, nhưng Chu Vũ cũng kịp phản ứng rất nhanh liền tỏ thái độ ủng hộ.
Ông ta cho rằng suy nghĩ của Lục Thất là chính xác, lúc này đúng là là cơ hội tốt nhất để cướp Tô Châu. Một là xuất kỳ bất ý, hai là sau này Việt Quốc chắc chắn sẽ gia tăng quân cho Tô Châu nhằm tăng cường phòng ngự và tấn công. Nếu phòng tuyến đổ đến vùng Côn Sơn, lấy hai châu Tô – Thường làm căn cứ, vậy thì sẽ có thể lực chống lại Đường Quốc và Việt Quốc. Thường Châu quá đơn bạc, một khi Đường Hoàng vạch mặt sẽ lâm vào bị động.
Sau một hồi thương lượng, Tân Câm Nhi nhất định phải tham gia vào cuộc tấn công bất ngờ. Chu Vũ cũng muốn đi, cuối cùng đều đi, còn Ngư Hoa Hiên cũng không thể hiện thái độ, chỉ có thể thông báo cho người thân ở huyện Ngô ủng hộ. Cuối cùng đã quyết định sau khi tập kích Tô Châu bất ngờ do Chu Vũ và Trương Hồng Ba một tay nắm quân. Tân Cầm Nhi nắm toàn bộ đổi mới quan lại và quan binh các huyện Tô Châu và giết một vài địa chủ. Lục Thất cũng nhắc nhở một câu, đại tộc Thư Hương và danh tiếng tốt không thể giết hại, có thể dùng hình thức quan áp ngân khế để lấy được đất đai.
Sau khi đã định, Tân Cầm Nhi sai Dực Vệ đi đón Thanh Văn đến Thường Châu, lại lệnh cho Võ Lâm trung phủ vệ mới lập rời khỏi Thường Châu đi Mao Sơn đổi Võ Lâm Vệ của Lục Thất trở về Thường Châu. Tất cả đều chuẩn bị cho tập kích bất ngờ, lặng lẽ và gấp rút tiến hành.
Còn Tiểu Vân được Tân Cầm Nhi cho đảm nhiện Trung phủ phó sứ, thay quyền Thường Châu sự và thống lĩnh Trung Phủ Dũng. Mặt khác lại từ trong Trung Phủ Dũng chọn bát doanh tiến đến đóng quân ở huyện Tấn Lăng. Sau khi Vạn Bân biết được thông báo điều quân của Tân Cầm Nhi đã không để ý can thiệp gì nữa. Lúc không có chiến sự, y cũng không có quyền can thiệp vào việc đóng trú huấn quân của Trung Phủ Dũng.
Ba ngày sau, Thanh Văn được đón đến Thường Châu không quản mệt mỏi mà đến thẳng gặp Đường Huynh. Còn việc điều quân của Lục Thất cũng đã chuẩn bị. Thanh Văn đi gặp rất thuận lợi. Đường Huynh đã đồng ý việc dùng thuyền tại bến thuyền Giang Âm. Ban đêm, Lục Thất bí mật lệnh cho đại quân lên thuyền. Sáng sớm xuất phát rời bến theo đường biển đi về huyện Hoa Đình.
Ban đêm, trong quân doanh Võ Lâm Vệ của Lục Thất, một ngàn tướng sĩ tâm trạng bất an. Bọn họ, không hiểu bị điều rời Mao Sơn, đều có dự cảm dường như phải đi tham chiến. Bọn họ ở Mao Sơn rất vừa ý, hơn nữa điều khiến Lục Thất không ngờ đó là, Võ Lâm Vệ đi huyện Cú Dung và huyện Kim Đàn, vừa nghe nói đó là thuộc hạ của Lục Thiên Phong, dân của hai thị trấn này sôi nổi hẳn lên. Bọn họ cũng đã nghe nói đến trận chiến huy hoàng ở huyện Cú Dung của Lục Thất.
Bản tính của quân nhân là rất sùng kính mãnh tướng và danh tướng. Mãnh tướng là sự can đảm của quân đội, danh tướng là linh hồn của quân đội, được nhóm Võ Lâm Vệ rất tôn kính và sùng bái. Dựa vào biểu hiện dũng mãnh của Lục Thất ở trong ngục, thêm nữa là sự tín nhiệm và quan tâm của thuộc hạ làm cho lòng quân nhanh chóng hướng về Lục Thất.
Lục Thất xuất hiện trước mặt Võ Lâm Vệ, vốn là hắn muốn để cho Ngư Hoa Hiên gặp nhưng ông ta đã không hề do dự mà cự tuyệt, nói là không muốn làm phiền đến thân tộc. Nhưng Lục Thất cũng thầm khen người này biết tiến thoái. Bây giờ không ra mặt thì sau này sẽ lấy được nhiều huy hoàng hơn nữa. Nhưng Lục Thất vẫn dẫn Ngư Hoa Hiên đi cùng, một khi có sự phản bội, Ngư Hoa Hiên sẽ xuất hiện quấy nhiễu đúng lúc. Nếu là ván bài thiên đại thì Lục Thất chỉ có thể tín nhiệm.
- Các vị, tối nay các vị sẽ xuất kích cùng bản tướng. Để cho các vị đi giành chiếm chức quan một lần nữa. Không muốn đi thì có thể ở lại, sau này bổn tướng cũng sẽ không truy tội.
Lục Thất ngang nhiên hỏi.
Các tướng sĩ ngẩn người ra, một vị Lữ Soái chào theo nghi thức quân đội nói:
- Đại nhân, tôi tình nguyện nghe lệnh mà làm.
Một người dẫn đầu tỏ thái độ, các tướng sĩ đều chào theo nghi thức quân đội. Lục Thất gật đầu nói:
- Được, ta sẽ không nói nhiều nữa, xuất phát.
Một ngàn Võ Lâm Vệ đã mặc áo giáp, điều khiến bọn họ bất ngờ là áo giáp vẫn có ký hiệu của quân Việt. Bọn họ tưởng là không kịp đổi. Bọn họ hành quân cả đêm đến bờ sông lên thuyền, rồi trốn trong nhà kho không một tiếng động.
Năm ngàn năm trăm đại quân trong đêm cứ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng chốn trong 200 con thuyền lớn. Hóa ra Đường huynh của Thanh Văn còn chủ động nhờ một chủ soái khác hỗ trợ vận chuyển binh. Còn Trương Hồng Ba cũng dẫn theo quân đội của mình, nhận ra y cũng đã quyết định rõ ràng rồi. Tập kích Tô Châu là kết quả bất kể thắng bại, Trương Hồng Ba đều có thể sẽ vì người cầm quyền của Trương Thị mà không dễ bỏ cuộc.