- Việc này để sau hãy nói đi.
Nội tâm mâu thuẫn, Lục Thất đưa đẩy nói.
- Trời không còn sớm, đệ còn điều gì muốn nói không? Tỷ cần phải trở về rồi.
Sư tỷ nhẹ giọng lên tiếng trục khách.
Lục Thất ngẩn ra, dè đâu nhanh như vậy sư tỷ đã bảo hắn rời đi, trong lòng không khỏi mất mát, hạ giọng nói:
- Sư tỷ, về sau đệ còn có thể tới gặp tỷ hay không?
- Chờ mấy ngày nữa đệ lại đến đi, nếu tỷ có ở đây sẽ lập tức ra gặp đệ. Nếu không có ở đây, cũng sẽ cho người thông báo với đệ một tiếng.
Sư tỷ uyển chuyển nhận lời.
Lục Thất nghe xong lòng thư sướng không ít, mặt giãn ra cười nói:
- Sư tỷ đồng ý gặp đệ là tốt rồi.
- Đệ nha, nam nhân lớn như vậy rồi, còn giống như tiểu hài tử, mau đi đi.
Sư tỷ giọng điệu bất đắc dĩ nói.
Lòng Lục Thất vui sướng cười, ôn hòa nói:
- Đệ chúc sư tỷ mọi chuyện có thể thuận theo ý muốn, đệ đi đây.
Sư tỷ gật đầu, Lục Thất nhìn sư tỷ một cái thật sâu, xoay người khẽ khàng cất bước đi, đi đến vách tường vẫy vẫy tay, rồi nhảy qua tường rời khỏi tiêu cục. Sư tỷ vẫn dõi theo bóng dáng Lục Thất rời đi, đơn độc lặng yên đứng bên ao sen hồi lâu mới lắc đầu, bóng trắng cũng lặng lẽ đi khỏi.
Đạp bóng đêm về tới tú trang, hết thảy vẫn như cũ, mấy chục nữ công ở trong các phòng thắp đèn gấp rút thêu dệt. Tú trang vẫn tiếp tục xử lý các đơn hàng do chủ nhân trước đã cố định, giải quyết xong vấn đề ác đồ quấy rối. Mỗi tháng tú trang có thể kiếm được ít nhất ba bốn trăm lượng bạc, cộng thêm thu nhập tùy thời của hiệu buôn, thu nhập bình quân hàng tháng được bảy tám trăm lượng là rất bình thường.
Từ khi Tiểu Mai đảm nhiệm vị trí tổng quản tú trang, cả người trở nên dồi dào sức sống, vô cùng chú tâm đến kinh doanh của tú trang. Ngày thường làm việc cũng quy củ cẩn thận, tại các phòng ở trước mặt chúng nữ công nàng ta có vẻ mặt trang nghiêm ôn hòa, rất có thái độ của kẻ bề trên. Mà lúc tới hậu trạch nàng ta lập tức hóa thành nô tì khúm núm cung kính, trước đến nay mỗi khi gặp Lâm Tiểu Điệp, Lý Tuyết Tâm và Ngọc Trúc đều là kính cẩn đứng nói, ngay cả khi gặp Tư Trúc và Tư Ngọc cũng dùng thái độ cung kính, chỉ có điều tương đối tùy ý một chút.
Lục Thất vừa về đến, lập tức từ miệng Tiểu Mai biết tin Lâm Tiểu Điệp bất ngờ đi ra ngoài, hơn nữa đi nơi nào cũng không nhắn lại, điều này làm cho Lục Thất thật bất ngờ. Tiểu Mai cũng cố ý đề cập tới Lý Tuyết Tâm đang ở trong phòng mình, trong lời nói ngầm lộ ra hy vọng Lục Thất đi gặp một lần. Lục Thất nghe xong do dự chốc lát, đành phải buông xuống lo lắng đối với Lâm Tiểu Điệp, đi đến hậu trạch.
Tới trước cửa phòng Lý Tuyết Tâm, nhìn căn phòng được ánh đèn chiếu rọi, Lục Thất chần chờ một lúc mới giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau cửa mở, Lý Tuyết Tâm một thân váy trắng đứng sau thềm cửa, gương mặt lúm đồng tiền mỹ lệ tựa hoa lan thanh nhã, cả người như một gốc cây ngọc lan lẳng lặng nở rộ.
- Ta tới thăm nàng một chút, ta có thể vào không?
Đối mặt với Lý Tuyết Tâm tuyệt mỹ, lời nói và việc làm của Lục Thất trở nên vụng về rõ rệt.
- Công tử khách khí rồi, chỗ ở của thiếp thân đương nhiên công tử có thể tiến vào.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng nói, thân mình hơi dịch chuyển nhường ra lối vào.
Lục Thất sửng sốt, lập tức có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh kỳ quái, trống ngực càng thêm gia tốc, mặt cũng nóng lên. Hắn theo bản năng cất bước vào cửa, Lý Tuyết Tâm tự nhiên đóng cửa lại, xoay người bước vào trong. Lục Thất thấy nàng dời một cái ghế trúc từ chỗ bàn thờ, đặt vào bên bàn trà
- Công tử lại đây ngồi đi.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng gọi, Lục Thất ừ nhẹ một tiếng đi qua, ngồi trên ghế trúc.
- Công tử, thiếp thân đang để tang, vật dụng trong phòng đơn giản không thể dâng trà, xin công tử thứ lỗi.
Lý Tuyết Tâm nhu hòa xin lỗi giải thích.
Trong lòng Lục Thất khác thường đánh giá nàng một cái, mỉm cười nói:
- Nàng sao cũng nói chuyện xa cách như thế.
Lý Tuyết Tâm hơi giật mình, dịu dàng nói:
- Thiếp thân chỉ là tuân thủ phụ lễ, lời nói không phải có ý xa cách.
Lục Thất cười gật gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn quanh trong phòng. Bố cục trong phòng cùng với lần đầu tiên tới không có gì thay đổi, chỉ là nhiều hơn một chuỗi đèn lồng và một tủ sách cũ nát, bày sắp trên tủ sách hơn phân nửa là sách.
- Tuyết Tâm, nàng bình thường hẳn là rất thích đọc sách.
Lục Thất ôn tồn nói, hắn cố tìm đề tài để tránh cho không khí ngột ngạt.
- Đúng vậy, thiếp thân rất thích cổ thư và Đạo thư. Sách trên tủ sách này đều là thiếp thân trước đây tàng trữ, sau khi tịch thu tài sản thì đều bị bán cho thư buôn. Là Tiểu Mai bảo A Hồng cùng với Băng Nhi đi tìm mua về, hao tốn trọn tám mươi lượng bạc. Chỗ bạc hao phí này đều ghi vào sổ của thiếp, sau này thiếp thân sẽ trả lại hết.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu không nói gì, hắn làm việc luôn trật tự rõ ràng, nhất là về phương diện tài vụ càng thêm rạch ròi một con ngựa là một con ngựa. Lý Tuyết Tâm sử dụng ngân lượng của tú trang, hắn cho là nên hoàn lại, sẽ không vì lấy lòng mỹ nhân mà phá hỏng quy củ kinh thương.
Hắn đứng dậy đi tới trước tủ sách, giơ tay rút lấy một quyển, thấy là Thất Tinh kinh của Đạo gia, đây là một quyển kinh thư luận về sự tương hợp giữa Thất Tinh và Đạo pháp. Thất Tinh kinh Lục Thất có từng đọc qua, cá nhân cảm thấy văn nghĩa có nhiều chỗ không thông suốt.
- Công tử đối với Đạo thư cũng có hiểu biết sao?
Lý Tuyết Tâm cùng đi tới ôn nhu hỏi.
- Không thể nói là hiểu biết, ta chỉ đọc cổ thư tạp sử cho vui thôi. Đạo thư là cổ văn được lưu truyền rộng rãi trong tông văn, chủ yếu là trình bày về lý lẽ thuận theo tự nhiên trong Đạo pháp, tôn sùng đạo trị vì thiên hạ theo đường lối vô vi. Cá nhân ta cho rằng lý lẽ thuận theo tự nhiên của Đạo pháp rất có kiến giải, nhưng còn phương thức vô vi xử thế lại đơn thuần là ngu muội.
Lục Thất thuận miệng nói ra cách nhìn của bản thân.
- Công tử cho rằng quan niệm vô vi trong Đạo thư đơn thuần là ngu muội, thế thì quan niệm trị thế thế nào mới không đơn thuần là ngu muội?
Lý Tuyết Tâm nhẹ nhàng lãnh đạm hỏi ngược lại.
Lục Thất sửng sốt, lập tức biết bản thân lỡ lời, hắn rất rõ ràng cái gọi là Đạo học, Phật học và Nho học, trên thực tế đều là một loại tín ngưỡng về mặt tinh thần. Mà Lý Tuyết Tâm hiển nhiên có thể thấy là người tín ngưỡng Đạo học. Chính mình lại dùng lời thẳng thắn như vậy phê phán Đạo học, đúng là rất không ổn.
- Thật có lỗi, lời ta nói quá mức cực đoan rồi. Ta không nên nói quan niệm vô vi đơn thuần là ngu muội, mà là đương thời không thích hợp dùng quan niệm vô vi để trị thế.
Lục Thất lập tức sửa chữa thuyết pháp của bản thân.
- Quan niệm kia không thích hợp trị thế như thế nào?
Thần sắc Lý Tuyết Tâm hòa hoãn lại hỏi.
- Đương thời là loạn thế, cái loạn thế cần chính là pháp lý trên Nho học để trị thế, vô vi của Đạo gia và giới dục của Phật gia chỉ thích hợp cho thế đạo thái bình. Vô vi của Đạo gia là quan niệm nghỉ ngơi lấy lại sức, giới dục của Phật gia là quan niệm giáo hóa người đời không nên tranh giành. Hai loại quan niệm này nếu có một loại trở thành chủ lưu tại Đường quốc, đều sẽ khiến cho quốc lực Đường quốc không thể vực dậy.
Lục Thất không chút do dự đối với Phật học và Đạo học mỗi cái đánh cho một gậy.
Lý Tuyết Tâm nghe xong giật mình trong chốc lát, dịu dàng nói:
- Công tử nói cũng có lý. Đường quốc hiện tại giống như một con trâu nước ngoan ngoãn, đối mặt với một bầy mãnh hổ vây quanh chỉ có lực lượng của một sừng. Mãnh hổ chắc chắn sẽ không vì trâu nước không tranh mà buông tha không công kích.
Lục Thất nghe xong ngẩn ra, lòng có chút xúc động gật đầu nói:
- Đường quốc quả là như một con trâu nước, chẳng qua nếu là một con trâu nước có thân thể hùng tráng, sừng trâu sắc nhọn, thế thì có là mãnh hổ cũng không dám công kích mãnh liệt.
- Chỉ tiếc sừng của con trâu nước Đường quốc này đã trở nên cùn rồi, thân thể trâu cũng từng ngày yếu đi.
Lý Tuyết Tâm lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra một cỗ hận ý.
Lục Thất nghe xong im lặng không nói. Kẻ thù của Lý Tuyết Tâm là người đứng đầu Đường quốc, nàng tự nhiên là mong muốn Đường quốc trở nên yếu ớt đi trên con đường diệt vong. Mà loại mong muốn này lại tương phản với lợi ích của Lục Thất. Lục Thất thân là võ quan của Đường quốc, đương nhiên hy vọng Đường quốc có thể không vong mà cường thịnh lâu dài.
Bầu không khí trong phòng nặng nề, tĩnh lặng trong giây lát, Lý Tuyết Tâm chợt mở miệng dịu dàng nói:
- Công tử, phu nhân lệnh thiếp thân thay nàng ấy đến huyện Thạch Đại cùng công tử thành thân. Không biết khi nào thì công tử quay về huyện Thạch Đại?
Lục Thất sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết Tâm, kinh ngạc nói:
- Tiểu Điệp nói với nàng về việc thay thế rồi à.
- Phu nhân đã nói qua.
Lý Tuyết Tâm thong dong đáp trả.
- Vậy nàng tình nguyện thay thế sao?
Lục Thất nhíu mày hỏi.
- Thiếp thân tình nguyện, có thể vì phu nhân phân ưu là trách nhiệm và vinh quang của thiếp thân.
Lý Tuyết Tâm nghiêm nghị nói.
Lục Thất nghe xong trong lòng có chút mất mát. Lời nói của Lý Tuyết Tâm nhắc nhở hắn, vị mỹ nhân khuynh thành bên người này chỉ đang thực hiện trách nhiệm của một thiếp thất. Thực sự không phải bởi vì phương tâm có lang quân mà tiếp nhận hắn.
- Tuyết Tâm, nàng cho rằng cách làm của Tiểu Điệp có lý à? Nếu nàng thay mặt nàng ấy đến huyện Thạch Đại thành thân, vậy có phải là không công bình với nàng ấy hay không? Liệu có gây thương tổn cho nàng ấy, về sau sẽ trở thành mối hận suốt đời hay không?
Lục Thất đưa ra một chuỗi nghi vấn phản bác.
Lý Tuyết Tâm ngây người, hơi suy nghĩ sau đó dịu dàng nói:
- Thiếp thân chỉ phụng mệnh thay thế mà thôi, vấn đề công tử đưa ra thiếp thân không cách nào trả lời. Tuy nhiên có một điểm thiếp thân rõ ràng, chính là phu nhân thật sự không muốn đi huyện Thạch Đại gặp mặt người thân của công tử.
Lục Thất vừa nghe lòng chấn động, bỗng nhiên hắn hiểu ra nguyên nhân Lâm Tiểu Điệp để cho Lý Tuyết Tâm thay thế. Rất có thể là vì trong lòng Lâm Tiểu Điệp có hận ý khó giải, nàng ấy hận Lục gia phớt lờ không cứu, cho nên nàng ấy không muốn đi gặp mẫu thân của mình