- Huynh trưởng tới đây thăm ta à?
- Đúng vậy, nhưng cũng không đúng. Ta tới là để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đấy. Nếu trước đó đã giúp ngươi, ta cũng không muốn ngươi thất bại trong gang tấc. Ta biết ngươi đang lâm vào tình huống thiếu lương thực.
Trương Hồng Ba đáp lại.
Lục Thất ngớ ra, nói:
- Thiếu lương thực?
Trương Hồng Ba ngây người, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ người phụ nữ trí tuệ kia không nói cho ngươi biết?
Lục Thất hiểu ra, lắc đầu nói:
- Cho dù nàng có nói với ta, cũng là vô ích.
Trương Hồng Ba gật đầu, nói:
- Nếu đại quân thiếu thốn lương thực, nhất là tù binh quân, sẽ rất dễ phản bội. Lương thực của các ngươi chỉ có thể chống đỡ được năm sáu ngày, một khi bắt đầu cung ứng theo khẩu phần, hai vạn tù binh sẽ lập tức biết tình hình chiến sự khẩn trương. Khi ăn không đủ no, lòng người sẽ trở nên nông nổi.
Lục Thất gật đầu, chăm chú nhìn Trương Hồng Ba, không nói gì. Trương Hồng Ba cười nhạt nói:
- Ở Trường Lâm Bảo huyện Kim Đàn có một kho lương bí mật của Trương thị. Lương thực ở nơi đó có thể duy trì ba vạn đại quân trong một tháng, hiện tại do thân thúc của ta chủ quản. Ta có thể nói với thúc ấy cho ngươi mượn lương thực, sau đó ngươi lại vận chuyển lương thực từ nơi xa tới bù lại.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Chiến sự căng thẳng, huynh trưởng có thể giúp ta vận chuyển đến hay không?
- Không thể, toàn bộ Giang Âm quân đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chính ta cũng không thể rời đi lâu, ngươi tự nghĩ biện pháp đi thôi.
Trương Hồng Ba cự tuyệt nói.
Lục Thất gật đầu. Trương Hồng Ba giơ tay đưa cho Lục Thất một phong thư, sau đó đứng lên, nói:
- Dựa theo chỉ dẫn trong thư đi tìm là được. Ta trở về đây. Cẩn thận Thường Châu Tiêu thị ra tay cướp đoạt, Tiêu thị có một đội ba ngàn binh dũng quân đấy. Cả Thứ sử Thường Châu cũng có thể sẽ âm thầm phá hoại, cho nên ngươi chớ nên trông cậy vào quan binh Thường Châu đi vận chuyển lương thực.
Lục Thất ngẩn ra, ngửa đầu nói:
- Ta tất nhiên sẽ dùng thân tín của mình đi lấy lương thực.
Trương Hồng Ba cười, đột nhiên hỏi:
- Lục huynh đệ, cuộc chiến Thường Châu, vị hoàng đế kia chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, chẳng lẽ ngươi vẫn trung thành với y?
Lục Thất nghe xong, thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Trung hay không, còn phải xem thiên mệnh đại thế, không phải cứ chúng ta muốn thế nào là sẽ được thế đó.
Trương Hồng Ba gật gật đầu, quay người cất bước, lặng lẽ rời đi. Quý Ngũ thúc tiễn ra ngoài, một lát sau vào trướng nói:
- Công tử, ta đi truyền thư, bảo Từ Minh mang vài người theo đi lấy lương thực.
Lục Thất gật đầu, đưa thư giao cho Quý Ngũ thúc, nói:
- Thúc và Lỗ Hải cùng đi tìm Trung Phủ Sử, lập lại những lời vừa rồi của Trương Hồng Ba với Trung Phủ Sử, căn dặn Trung Phủ Sử gấp rút đưa tin cho Cố tướng quân, nói về việc thiếu lương thực, xin Cố tướng quân điều ba ngàn đoàn luyện binh Thường Châu tới huyện Vô Tích.
Quý Ngũ thúc đáp lại, còn nói thêm:
- Chuyện tình thiếu lương thực, thuộc hạ cũng có biết. Nghe nói chủ yếu là vì gia chủ của Thường Châu Tiêu thị làm khó dễ, giật dây làm cho nhà nhà đại hộ ở huyện Tấn Lăng chỉ tích trữ không chịu bán, khiến cho Trung Phủ Sử không mua được lương thực. Gia chủ của Thường Châu Tiêu thị muốn Trung Phủ Sử dùng tài vật khế đất trao đổi lương thực, nhưng lại ra giá rất thấp, một thạch gạo đổi một mẫu đất, Trung Phủ Sử suýt nữa đã đồng ý mua với cái giá đó. Trung Phủ Sử dự định dùng số tài vật khế đất còn dư lại để giải quyết hậu quả sau chiến tranh, cho nên không dám lấy để đổi lương thực. Thuộc hạ không muốn công tử lo lắng cho nên mới không nhiều lời.
Lục Thất nhíu mày, im lặng trong chốc lát mới ôn hòa nói:
- Ngũ thúc, lần này là thúc làm sai rồi, sau này đừng như thế nữa.
- Vâng, về sau thuộc hạ sẽ không làm hỏng việc nữa.
Quý Ngũ thúc cung kính cam đoan.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Ta viết một phong thư, thúc gấp rút đưa tới chỗ Cố tướng quân trước đi.
Quý Ngũ thúc đáp lại rồi đi lấy bút mực bày ra. Lục Thất nâng bút viết:
- Thuộc hạ Lục Thiên Phong thượng bẩm Cố tướng quân. Thuộc hạ được Ngô Thành Trung Phủ Sử cấp báo, hiện tại nhà nhà đại hộ ở huyện Tấn Lăng đều tồn trữ lương thực tiếc không nỡ bán. Sau đó được họ hàng bên vợ trong bàng chi Tiêu thị mật báo mới biết được, là gia chủ của nhánh Thường Châu Tiêu thị làm khó dễ, cố ý giật dây khiến cho chiến sự Thường Châu gặp nạn cạn lương thực. Nguyên nhân là vì phủ Ngô Thành công chúa nhập chủ Thường Châu, khiến cho gia chủ Tiêu thị sinh lòng bài xích.
- Trung Phủ Sử đã lệnh cho người rời khỏi Thường Châu đi mua lương thực và quân dược, nhưng gia chủ Tiêu thị làm khó dễ, sai sử thuộc hạ dùng vũ lực ngăn cản lương thực từ bên ngoài nhập vào Thường Châu, nghe nói Thứ Sử Thường Châu cũng cùng một giuộc với Tiêu thị. Thuộc hạ được biết Tướng quân đại nhân có thánh chỉ được quyền điều hành quân lực Thường Châu. Vì để tránh phát sinh họa cạn lương thực, thuộc hạ xin đại nhân điều ba ngàn đoàn luyện binh của Thường Châu, cùng với quan binh của huyện Tấn Lăng đi đến huyện Vô Tích. Thuộc hạ nguyện lĩnh ngàn thương binh có thể đi lại tiến vào huyện Tấn Lăng trú đóng trấn giữ, nguyện ra sức bảo vệ cho hậu phương không bị hỗn loạn.
Quý Ngũ thúc cầm lấy thư rồi cùng Lỗ Hải rời đi. Lục Thất đứng dậy trong trướng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Phủ Công chúa nhập chủ Thường Châu, kỳ thực cản trở lớn nhất chính là Thường Châu Tiêu thị. Còn Trương thị thì vẫn co đầu rụt cổ ở huyện Giang Âm. Huyện Tấn Lăng có thể nói chính là địa bàn của Tiêu thị.
Nếu gia chủ của nhánh Thường Châu Tiêu thị không để ý đại cục, không để ý tới quan hệ giữa phủ Công chúa và Trì Châu Tiêu thị, muốn kéo cẳng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy cũng tốt, hai bên xé rách da mặt trực tiếp đối đầu. Ngươi tồn trữ lương thực không nỡ bán ra có phải không? Tốt, ta sẽ làm cho ngươi đến một hạt gạo cũng không còn.
Lục Thất làm bộ dáng vẻ bị thương, gọi Diêu Tùng dìu đỡ. Ra khỏi trướng vác thân thể lung lay đi một vòng quanh quân doanh, đi xem xét nhóm thương binh một chút, sau đó tập trung các thương binh có thể đi lại. Trước tiên thông báo khả năng có thể sẽ đi huyện Tấn Lăng, không ra tiền tuyến tham chiến. Vừa nói ra, lập tức tụ tập hơn một ngàn ba trăm người, thương binh cũng đều có trang bị áo giáp binh khí.
Lục Thất quan sát xong, sau đó giải tán thương binh, rồi quay về trướng chờ Quý Ngũ thúc trở về.
Sáng sớm ngày kế, Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải mới trở về, mang về mười tên quan tướng, đều là thân binh của Cố tướng quân.
Sau khi hành lễ bái kiến Lục Thất, quan tướng trung niên cầm đầu cung kính nói:
- Đô Ngu Hầu đại nhân, Cố đại nhân có phân phó, để cho bọn thuộc hạ đích thân tới huyện Tấn Lăng thăm dò tình hình một chút. Nếu quả thật không mua được lương thực, bọn thuộc hạ mới có thể ra mặt điều đi quân đội của huyện Tấn Lăng, đồng thời đem quân lệnh nắm quyền trấn giữ huyện Tấn Lăng giao cho đại nhân.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nên thế.
- Đại nhân, thuộc hạ cáo từ.
Quan tướng trung niên cung kính nói.
Lục Thất gật đầu, bỗng nói:
- Sau khi thăm dò nếu các ngươi cảm thấy là thật, thì không nên lập tức đi điều binh, phải về đây hội hợp với ta, cùng đi gặp mặt người cầm quân ở địa phương Thường Châu.
Quan tướng trung niên ngẩn ra, hành quân lễ đáp lại:
- Vâng.
- Ta là muốn tốt cho các ngươi thôi. Nếu các ngươi đi, có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này đấy.
Lục Thất cười nhạt nói.
Vẻ mặt của mười tên quan tướng biến đổi, quan tướng trung niên nói:
- Ý đại nhân là, người cầm quân huyện Tấn Lăng dám cả gan kháng cự lệnh, giết chết chúng thuộc hạ à?
- Có gì mà không dám. Thay vì tuân theo mệnh lệnh đi tới huyện Vô Tích huyết chiến, không bằng giết chết các ngươi, sau đó cứ nói là không gặp được các ngươi. Dù Cố tướng quân có biết, cũng chỉ đành tức tới hộc máu thôi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.
Mười tên quan tướng im lặng. Lục Thất lại nói:
- Ta sẽ dẫn theo hơn một ngàn thương binh cùng các ngươi đi điều binh. Ta không tin bọn họ có can đảm làm phản giết hơn một ngàn người.
- Tạ ơn đại nhân bảo hộ.
Mười tên quan tướng hành quân lễ nói lời cảm tạ.
- Trong thành Tấn Lăng có rất nhiều cửa hàng lương thực, lớn nhất chính là cửa hàng gạo của Tiêu thị. Các ngươi có thể cử một người giả trang thành bình dân đi mua gạo, rồi lại cho một quân nhân đi mua gạo, nhìn thử sẽ có hiệu quả thế nào. Tuy nhiên về chiến sự ở huyện Vô Tích, các ngươi phải nói thành là đã đánh mấy trận, hiện giờ đang giằng co. Tình hình chiến sự thảm thiết không thể nói ra để tránh dẫn phát khủng hoảng.
Lục Thất lại dặn dò.
- Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.
Quan tướng trung niên cung kính nói, sau đó rời đi.
Các quan tướng vừa đi. Lục Thất phân phó người đi tới vùng lân cận mướn xe, hơn một ngàn thương binh khẳng định đi không nổi, hơn nữa hắn nhất định phải giả dạng như bị trọng thương chưa lành.
Lúc hoàng hôn, mười quan tướng đã trở lại, vẻ mặt của mỗi người bọn họ đều phẫn nộ. Bọn họ y theo lời của Lục Thất, để cho một người giả dạng bình dân đi mua gạo, kết quả mua được chút ít gạo với giá rất cao. Mặc vào vũ khí đi mua, cửa hàng gạo nào cũng đều nói thiếu hàng. Tuy rằng Thường Châu chiến loạn nhiều năm, nhưng huyện Tấn Lăng vẫn bình an, thậm chí còn là địa phương xuất khẩu gạo, nói thiếu gạo, làm sao có thể?
Mười quan tướng đương nhiên phẫn nộ, bọn họ ở huyện Vô Tích huyết chiến, có thể nói chính là chiến đấu vì Thường Châu. Thật không ngờ kết quả lại có người dùng thủ đoạn cắt đứt nguồn lương thực của bọn họ, không ngờ lại hy vọng bọn họ chiến bại.
Chẳng những vậy, quan phủ Thường Châu cũng làm cho trái tim bọn họ băng giá. Cố tướng quân phân phó bọn họ đi tìm Thứ Sử hỏi xem kho thóc của quan còn tồn trữ bao nhiêu lương thực. Rốt cuộc khi Thứ sử Thường Châu gặp bọn họ, lại nói rằng kho lương của quan chỉ có triều đình mới có thể hỏi số lượng, tương tự, muốn sử dụng lương thực trong kho cũng phải có mệnh lệnh của Hộ bộ trên triều đình. Cũng may Lục Thất trước đó có dặn dò, bọn họ không có nói ra chuyện điều động quan binh.
Lục Thất cùng các quan tướng bàn bạc với nhau. Hắn nói với các quan tướng, nếu có thể thành công điều binh, thời điểm xuất phát phải tuyên bố với các tướng sĩ rằng ngày sau bọn họ sẽ có được ruộng đất Thường Châu làm phần thưởng công trạng.
Các quan tướng đương nhiên hiểu ra. Kỳ thực các tướng sĩ huyết chiến ở huyện Vô Tích đều đã nhận được thưởng công của phủ Ngô Thành công chúa, đa số là ruộng tốt ở huyện Nghi Hưng, số ít là ruộng tốt ở huyện Vô Tích. Tướng sĩ bỏ mình và tàn tật, trợ cấp sẽ lập tức được cộng vào ngân khế ban hành. Cho nên các tướng sĩ phòng ngự ở huyện Vô Tích chiến đấu hết sức ngoan cường, bởi vì sau khi chết đi thì những ruộng đất thuộc về bọn họ cũng có thể truyền xuống đời này qua đời khác.