Nhưng hắn đã có chức quan ở huyện Thạch Đại và kinh thành rồi, vậy thì tồn tại một mối họa rất lớn. Nếu bị đám ngôn quan biết được, chỉ cần buộc tội hắn, hắn không chỉ sẽ bị cách chức quan, thậm chí còn bị vào ngục. Điều những văn nhân sĩ phu này không dễ dàng tha thứ nhất là chính thống bị vấy bẩn.
- Tiểu Điệp, ta mãi mãi là Thất Lang của nàng.
Lục Thất khàn khàn giọng nói, hắn nắm lấy tay của Lâm Tiểu Điệp áp lên hai má mình, hai mắt nhắm nghiền, vuốt ve an ủi.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiểu Điệp mới nâng đầu hắn dậy, viết nói:
- Thất Lang, thê sẽ thường xuyên đến Từ am dưỡng tâm, có thể được chứ?
Lục Thất ôn nhu nhìn Lâm Tiểu Điệp rất kỹ rồi nói:
- Ta không ngăn cản nàng nhưng nàng phải đồng ý với ta không được có suy nghĩ xuất gia.
Lâm Tiểu Điệp gật đầu:
- Thê đồng ý với chàng sẽ không xuất gia.
Lục Thất mỉm cười sung sướng nói:
- Nếu cần bạc hương khói nàng cứ đến chỗ Tiểu Mai.
Lâm Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Chàng đi đi, thê muốn yên tĩnh.
Lục Thất gật đầu, đặt bàn tay ngọc xuống giường rồi đứng dậy hôn lên mái tóc của Lâm Tiểu Điệp, sau đó mới cười rồi đi ra ngoài.
Đêm Lục Thất vẫn ở trong phòng của Ngọc Trúc, một phen phong hoa tuyết nguyệt, điên loan đảo phượng, rồi lại giằng co với Uyển Ngọc một hồi.
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Kim Trúc đến tú trang, vào phòng của Ngọc Trúc tâm sự.
Lục Thất khó khăn lắm mới được nhàn rỗi, buổi sáng đến phòng của Lý Tuyến Tâm đọc sách, lẳng lặng làm bạn với tiểu mỹ nhân. Trong sự tĩnh lặng hắn cảm nhận được sự ấm áp lạ thường. Một lúc sau lại đi làm bạn với Tiểu Mai và Tư Ngọc, Tư Trúc, xem các nàng thêu thùa ở trong vườn.
Vừa mới qua giờ trưa, thời gian nhàn rỗi của Lục Thất đã bị quấy rầy. Mười hai quan vệ được trang bị đầy đủ đến tú trang, cũng chính là đoàn người Quý Ngũ thúc tới quy về dưới trướng Lục Thất.
Khi gặp mặt, ba người đám Qúy Ngũ thúc giả vờ như mới quen Lục Thất. Lễ ra mắt xong rồi, Lục Thất vừa nhìn thì thấy chín người khác mỗi người khí chất mạnh mẽ, thân thể anh tuấn đứng thẳng như cây tùng. Quý Ngũ thúc là đội trưởng, nhưng phong thái lại là yếu nhất.
- Các vị nếu đã quy về dưới trướng của ta, vậy về sau chúng ra phải hô ứng cho nhau. Các ngươi ủng hộ ra, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Lục Thất ôn tồn làm diễn thuyết gặp mặt.
- Nguyện vì đại nhân dốc lực.
Mười hai người cung kính chắp tay nói.
- Được rồi, huynh đệ chúng ta đi uống rượu đi.
Lục Thất sảng khoái đáp lại, sau đó cùng đám thuộc hạ đi uống rượu giao lưu tình cảm.
*****
Trong hoàng cung, đã là canh hai, trong một căn phòng có lò sưởi, Đường Hoàng mặc một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình đang ngồi trên tháp xem sổ gấp, khóe miệng của ông ta như cười cười.
- Đại Ban, Lục Thiên Phong này cũng là người thú vị, không ngờ đối với một tỳ nữ cũng động tình muốn cầu hôn. Viết trên đây đa số là những chuyện phong lưu của hắn.
Đườn Hoàng ôn hòa nói.
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong thật đa tình, cũng rất biết giữ chữ tín. Tài sản của kỹ nữ do hắn chuộc thân về, hắn không hề chiếm đoạt. Trong nhà của hắn đang chứa chấp một kỹ nữ bị bệnh có hôn ước với hắn từ nhỏ, hắn đối đãi với ả kỹ nữ bị bệnh kia vô cùng tốt.
Hạ đại nhân ở bên cung kính trả lời.
- Ngươi chắc chắn, hắn không lén lút truyền tin tức chứ?
Đường Hoàng ôn hòa hỏi.
- Bệ hạ, nô tỳ sử dụng chính là ảnh vệ số một thiên tự, vẫn luôn giám sát bên trong. Ngoài ra Lục Thiên Phong ở kinh thành là người không ai có thể dùng được. Tùy tùng của hắn một người cũng không lọt ra ngoài tầm giám sát được. Hôm nay, có mười hai quan vệ quy về dưới trướng của hắn, tất cả đều là người do La trưởng sử bổ nhiệm. Hơn nữa, nô tỳ cảm thấy nếu Lục Thiên Phong để lộ bí mật, đối với hắn mà nói sẽ là một mối họa lớn.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
- Đúng là mối họa lớn, nhưng nếu hắn nguyện trung thành với La trưởng sử thì cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn đấy.
Đường Hoàng ôn hòa nói.
- Bệ hạ, nô tì cảm thấy giữa La trưởng sử và Lục Thiên Phong không có sự tín nhiệm. Lục Thiên Phong lấy được chức vụ Lữ Soái Ung Vương phủ, nguyên nhân là do hắn cứu vợ con của La trưởng sử, giữa hai người là quan hệ hoàn trả ân huệ. Hơn nữa, Lục Thiên Phong vô cùng để ý đến chức Huyện Úy hộ quân. Trong lời nói chuyện với người phụ nữ bị bệnh, hắn cũng thổ lộ không muốn quy về dưới trướng đội quân diệt phỉ. Tâm tư của hắn vốn là muốn tìm được quan mạch làm chỗ dựa vững chắc, sau đó trở về huyện Thạch Đại chấn hưng gia tộc.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
Đường Hoàng im lặng, một lúc sau mới ôn hòa nói:
- Mười người được tiến cử kia, bất luận quan giai, trước tiên cứ thăng lên làm Doanh tướng, quy về dưới quyền Binh Mã Sứ của đội quân diệt phỉ. Từ mỗi thám báo doanh trong Hưng Hóa quân, tùy ý chọn ra hai trăm bốn mươi tên quân sĩ làm thủ lĩnh dẫn đội, xáo trộn rồi đưa vào dưới trướng của mười Doanh tướng. Ngày mai dùng khoái mã tám trăm dặm nhanh chóng điều bọn họ đến kinh thành sát nhập vào quân tiêu diệt phỉ.
- Nô tì tuân dụ.
Hạ đại nhân cung kính đáp.
- Trẫm phải gặp bằng được mười tên Doanh tướng này. Mặt khác ngươi hãy sắp xếp cho Lục Thiên Phong và mười Doanh tướng này ngẫu nhiên gặp nhau một chút, xem phản ứng của bọn họ thế nào.
Đường Hoàng lại ôn hòa nói.
- Nếu bệ hạ không yên tâm về Lục Thiên Phong thì sao không vứt bỏ đi.
Hạ đại nhân cung kính nói.
- Vứt bỏ thẳng thì không ổn, dù sao hắn cũng là Lữ Soái phủ Ung Vương rồi. Trong quân tiêu diệt phỉ mà chỉ bài xích không dùng hắn, sẽ dễ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Trẫm không muốn vì chuyện nhỏ mà để hạ thần chê bai. Đương nhiên, nếu hắn thật sự đáng dùng, trẫm cũng sẽ dùng hắn làm tướng trấn giữ ở địa phương, sẽ không cho hắn trở về quân Hưng Hóa nữa.
Đường Hoàng ôn hòa nói.
- Nô tì hiểu rồi.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.
Lại nghe Đường Hoàng ôn hòa nói:
- Vị huynh đệ kia của trẫm vẫn luôn không cam tâm, tự cho là có sự ủng hộ của Tiêu thị và Vũ Văn thị, một lần nữa ngầm gây sức ép. Gã chính là không rõ, Tiêu thị và Vũ Văn thị ủng hộ gã, căn bản là đang lợi dụng gã để kiềm chế trẫm.
- Bệ hạ, Tiêu Thị và Vũ Văn dùng cách này cũng rất cao minh đấy. Bọn họ bày ra khả năng Ung Vương tạo phản, ý đồ này chính là để bệ hạ e dè, cố kỵ, không dám động đến quyền lợi của bọn họ.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.
- Trẫm hiểu được, cho nên trẫm tự vẽ cho Ung Vương bức tranh một cái bánh nướng thật lớn.
Đường Hoàng nhẹ giọng nói.
*****
Sáng hôm sau, Lục Thất mặc áo giáp đi gặp La trưởng sử. Bây giờ dưới trướng hắn đã có quan vệ, hắn không thể ngồi đợi quan trên truyền kiến, mà cần phải chủ động đi hỏi La Trưởng Sử một chút, lúc nào sẽ gặp quan trên và đồng liêu.
Hơn nữa, hôm qua trong buổi tiệc rượu, Quý Ngũ thúc cũng ám chỉ nói cho hắn, trước khi đi gặp La trưởng sử, đã kính nhờ huynh đệ thân thiết đến quân Hưng Hóa đưa tin cho Tống Lão Thanh.
Lục Thất rất hài lòng về năng lực làm việc của Quý Ngũ Thúc. Còn Quý Ngũ thúc cũng mượn rượu che giấu, ám chỉ nói cho hắn biết, làm người phải để đường lui, không thể đặt cược tất cả trên một con đường. Ý muốn nói nếu chức quan quân này không làm được, thì vẫn có thể quay về đường cũ mà sống. Hắn có hai người huynh đệ vẫn chưa theo đuổi trên con đường này, tốt nhất vẫn cứ để họ chiếm giữ vị trí trên con đường cũ.
Đương nhiên là Lục Thất hiểu, trên thực tế tại sao hắn phải mạo hiểm đi giúp Tống Lão Thanh. Mục đích là vì xây dựng một con đường ra trong tương lai. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cầm binh tạo phản, chỉ đơn giản là vì hạnh phúc tương lai của mình mới dốc sức bồi dưỡng quan thế.
Hắn là một tiểu dân xuất thân hàn vi làm quan, trong suy nghĩ chỉ muốn có được phú quý. Còn những người có suy nghĩ muốn làm hoàng đế, hoặc là có xuất thân quý tộc, hoặc là nhân vật nắm giữ quyền cao lâu dài, đó mới là nền tảng cho dã tâm bành trướng.
Đến trước cửa phủ của La Trưởng Sử, người gác cổng được sự dặn dò, cung kính mời Lục Thất vào cửa, rồi lại dẫn Lục Thất đi gặp Nhị tổng quản.
Thấy Nhị tổng quản, Lục Thất mới biết là đến không đúng lúc. La trưởng sử và các phu nhân đã đi chúc thọ rồi, khoảng sau giờ ngọ mới về. Nhị tổng quản cũng đề nghị Lục Thất chờ trong phủ. Hắn cũng biết chờ đợi quan trên là một hành vi thể hiện thành ý. Hắn đồng ý, Nhị tổng quản dẫn hắn đến đình trong hậu hoa viên ngồi chờ